Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Nhuệ nằm ở phòng y tế cả buổi sáng cơn đau bụng âm ỉ mới giảm bớt được một chút. Đến buổi trưa một vài bạn trong lớp mới có thời gian đến thăm cậu một chút rồi trở về lớp.

"Nếu vẫn còn chưa khỏe thì tôi xin thầy cho cậu nghỉ chiều hôm nay."

Cậu nằm trên giường quan sát gương mặt lạnh lùng của Bách Thần Dương, hắn đang múc canh ấm ra bát cho cậu.

Mặc dù Tô Nhuệ đã nói không cần nhưng sau khi bạn học tới thăm hắn đã tới căng tin của trường để mua cơm cho cậu.

"Lát nữa ăn cơm xong nhớ uống thuốc."

Bách Thần Dương xòe tay ra trước mắt cậu, trong lòng bàn tay to lớn là những viên thuốc đủ loại màu sắc.

Khụ!

Tô Nhuệ nhìn thấy đống thuốc ấy lập tức bị sặc canh.

"Cậu... đây là thuốc gì? Cậu kiếm ở đâu ra vậy?"

Cậu bất an nhìn những viên thuốc kia rồi lại nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp như điêu khắc của Bách Thần Dương. Hắn không thể biết được cậu đau bụng là vì bà dì ghé thăm vậy mà cũng dám đi mua thuốc? Không sợ nhiều thuốc thế này có đảm bảo hay không sao?

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Tô Nhuệ, Bách Thần Dương quay người rót cho cậu một cốc nước ấm rồi chậm rãi nói.

"Đây đều là thuốc tôi đi mua ở hiệu thuốc, dựa vào triệu chứng của cậu mà mua đừng lo."

Hắn đưa cho Tô Nhuệ cốc nước, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

"Vậy... nhưng mà bụng... bụng tôi đỡ đau rồi... có cần thiết phải uống nhiều thuốc như vậy nữa sao?"

Khóe môi cậu run run vô thức giật giật mấy cái miễn cưỡng nhặt vài viên thuốc trong lòng bàn tay của hắn nhưng cũng không quên lầm bầm.

"Uống đi."

Giọng nói của Bách Thần Dương đột ngột trầm xuống, vang đến bên tai khiến Tô Nhuệ nổi một tầng da gà, cậu không dám nhiều lời nữa mà ngoan ngoãn nhặt từng viên thuốc nuốt xuống với nước ấm. Tới tận khi lòng bàn tay của hắn trống rỗng cậu mới thở ra một hơi.

"Lát nữa tan học có cần tôi tới dìu cậu về ký túc không?"

Trước khi rời khỏi phòng Bách Thần Dương đột nhiên quay lại nói với Tô Nhuệ, nhưng lúc đó mi mắt của cậu sớm đã đánh dính vào nhau rồi, cũng chẳng biết cậu có nghe rõ lời nói của hắn không chỉ ậm ừ đồng ý.

Trong lúc mơ màng, Tô Nhuệ đột nhiên cảm giác được chăn trước ngực mình được ai đó tốc lên. Một bàn tay to lớn có lực nhưng rất ấm áp vén lớp áo đồng phục trước bụng lên, cảm giác ấm nóng chân thực áp lên bụng dưới làm cả người cậu run lên, còn có tiếng thở dốc nhè nhẹ vang lên bên tai của cậu nữa. Nhưng có lẽ vì tác dụng phụ của thuốc nên rất nhanh cậu đã chìm vào giấc ngủ mất hoàn toàn ý thức.

Tô Nhuệ ngủ một giấc, lúc thức dậy đã gần tối rồi. Khi ngồi dậy, một túi chườm vẫn còn ấm từ trên bụng cậu rơi xuống giường, cậu chẳng nhớ mình chườm lên từ lúc nào nữa. Có lẽ lúc mơ màng ngủ Bách Thần Dương đã đưa cho cậu?

Trong phòng y tế ngoại trừ cậu ra thì không còn ai khác. Cũng chẳng nhớ những lời Bách Thần Dương nói với cậu buổi trưa, bởi vì cơn đau ở bụng gần như đã biến mất nên Tô Nhuệ thu dọn cặp sách rồi trở về phòng ký túc của mình.

"Anh Nhuệ."

Chu Dận đang ngồi chơi game đột nhiên nhìn thấy Tô Nhuệ xuất hiện ở cửa ký túc với gương mặt tái nhợt thì lo lắng chạy lại.

"Anh không khỏe ở đâu sao?"

Chu Dận là học sinh năm hai của trung học, nhỏ hơn cậu một tuổi, gương mặt tuy không quá nổi bật nhưng lại rất hiền lành non nớt. Tính cách cậu ta lại rất vui vẻ nên được mọi người trong phòng khá có thiện cảm, Tô Nhuệ cũng cảm thấy rất thích cậu em lớp dưới này.

"Không sao đâu, có lẽ buổi sáng ăn phải thứ gì không tốt nên bụng hơi khó chịu chút thôi."

"Ây, vậy anh đã uống thuốc đi khám bác sĩ chưa?"

Chu Dận nhanh tay nhanh mắt xách balo hộ cậu để vào bàn học.

"Tôi uống thuốc rồi, Bách Thần Dương đã đi mua thuốc cho tôi lúc trưa rồi."

Tô Nhuệ vỗ vỗ vai của Chu Dận rồi ngồi xuống giường của mình.

Cậu em lớp dưới vốn đang định hỏi thêm mấy câu đột nhiên ngớ người ra.

"Anh Thần Dương mua thuốc cho anh sao?"

Cậu ta giật mình, miệng đang há to cũng không kịp khép lại. Không phải hai ông anh cùng phòng với cậu ta không ưa gì nhau sao?

Nhưng không thấy Tô Nhuệ trả lời cậu ta cũng đành ngậm miệng lại trở về chỗ của mình.

Đợi tới khi Tô Nhuệ từ trong phòng tắm trở về giường của mình, Chu Dận giống như vẫn chưa hết bàng hoàng mà nhìn về phía cậu.

"Sao thế?"

Tô Nhuệ thấy mặt Chu Dận cứ đần thối ra từ nãy đến giờ thì phì cười, cậu chưa kịp hỏi thêm câu nữa, chuông điện thoại trong cặp đột ngột vang lên.

Tô Nhuệ nhìn thấy là số lạ gọi tới nhưng vẫn thản nhiên bắt máy.

Bên đầu dây bên kia không có tiếng ai trả lời nhưng cậu nghe thấy được tiếng thở của đối phương rất lớn, giống như cố tình xuyên qua ống tai nghe tấn công lỗ tai trắng nhỏ của cậu vậy.

"Ai vậy?"

Tô Nhuệ cố nhịn xuống cảm giác muốn tắt máy ngay lập tức, cậu lịch sự hỏi lại.

Bên kia nghe thấy giọng nói của cậu thì cười khẽ một tiếng, xen khẽ với tiếng thở dốc còn có âm thanh cực kỳ dính nhớp.

"Vợ ơi, thật muốn nhìn thấy mặt em lúc này... ha... chỉ cần nghĩ đến việc gương mặt dâm đãng của em ở bên dưới dương vật chồng không ngừng liếm mút cầu xin chồng đụ vào cái miệng của em là anh không thể chịu nổi rồi. Muốn xem em giống như đĩ điếm quỳ dưới thân chồng không ngừng rên rỉ lắc eo cầu xin được đụ..."

Giọng nói của người trong điện thoại rất trầm, khàn khàn xen lẫn với tiếng thở dốc khiến cho cả người Tô Nhuệ nổi da gà, chưa để hắn nói xong cậu đã ném mạnh điện thoại xuống giường. Sau đó lại chột dạ nhìn xung quanh, cũng may trong ký túc xá ngoài cậu và Chu Dận đang đeo tai nghe chơi game thì không còn ai. Tô Nhuệ đỏ mặt nhìn chiếc điện thoại bị ném úp sấp xuống đệm giường đang không ngừng nhấp nháy hiển thị cuộc gọi vẫn đang diễn ra, những âm thanh nóng bỏng dâm dục từ loa điện thoại giống như đang cố tình chui vào tai của cậu vậy.

Lúc cậu lấy hết can đảm bò tới nhặt điện thoại muốn tắt đi thậm chí còn có thể nghe được tiếng phụt phụt rất lớn. Thế mà kẻ luôn gửi tin nhắn quấy rối cậu lần này lại dám gọi điện trực tiếp tới? Lại còn dám... dám vừa thủ dâm vừa gọi cho cậu.

Tô Nhuệ nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà phòng ký túc, mặc dù đã cố suy nghĩ những thứ khác nhưng âm thanh khàn đục của người đàn ông ban nãy vẫn luôn quanh quẩn bên tai của cậu.

"Đĩ dâm, vợ nhỏ ơi... chồng sẽ tới tìm em."

Cậu cau mày, khó chịu cầm điện thoại lên, vốn dĩ chuyện gửi tin nhắn quấy rối này cậu không muốn tốn thời gian quá nhiều với nó. Bởi vì là tin nhắn nặc danh nên cho dù có báo cảnh sát thì e cũng khó mà giải quyết được. Nhưng càng ngày những tin nhắn cậu nhận được lại nhiều, càng trắng trợn. Thậm chí kẻ đó còn nói sẽ đến tìm cậu.

Tô Nhuệ đau đầu suy nghĩ, đối phương biết tên của cậu? Chẳng lẽ là người mà cậu biết sao?
Đột nhiên điện thoại trong tay cậu vang lên hiển thị vừa nhận được một tin nhắn.

Một tấm hình chụp một bàn tay to lớn, với những khớp xương rõ ràng đang nắm lấy một cái dương vật dữ tợn. Tô Nhuệ chắc chắn là tay của hắn rất lớn thế mà cũng không thể bao hết được cái dương vật đáng sợ kia.

Thậm chí cậu còn nhìn thấy được cả gân xanh ở trên cái dương vật đồ sộ kia qua khẽ tay của hắn.
Mặt cậu đỏ lên, hai chân vô thức kẹp lại run run.

"Lỗ nhỏ của vợ rất bé lại còn vừa xinh vừa dâm nữa, tới lúc chồng muốn dùng cặc đâm vào sẽ phải dùng tay nới rộng cho em. Lúc đó em sẽ phát nứng phát dâm không ngừng chảy nước cầu xin chồng dùng cặc lớn đâm vào lỗ nhỏ của em."

Dòng tin nhắn trắng trợn được gửi đến khiến trong người Tô Nhuệ dâng lên cảm giác khô nóng. Giống như hắn ta thật sự đã tới tìm cậu, tách hai chân của cậu ra, dùng những ngón tay lớn kia dâm loạn lồn nhỏ của cậu vậy.

"Đồ biến thái."

Tô Nhuệ phát hiện ra lồn nhỏ dưới thân khẽ co rút mấy cái khiến cậu rùng mình, cậu run rẩy gõ ra mấy chữ rồi gửi đi.

Bên kia rất nhanh đã gửi phản hồi, cậu đọc xong lập tức choáng váng.

"Lúc cặc lớn đâm vào lỗ nhỏ của vợ, em sẽ vừa khóc vừa rên... Vậy thì không phải em cũng biến thái như anh sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net