and he falls down slowly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nỗi đau này,

em chẳng biết được đâu"

[kiss - Matsumoto Tomo]

Thi thoảng, Gaara vẫn nhớ lại một ký ức rất cũ. Rằng Neji đã ngồi đó, đối diện với khung cửa sổ mục nát và những vệt nắng mỏng đổ lên sàn từ vài khe hở của trần nhà áp gỗ. Giữa mênh mông u buồn như đại dương.

Vì thế, vào một chiều đầy gió, hắn rời khỏi làng Cát. Từ kazekage trở thành kẻ lang thang, với đôi chân trần và vệt xanh thăm thắm nơi đáy mắt.

Lần đầu tiên hắn nói chuyện với Neji, cũng là lần cuối cùng.

Dạo đó, đương là mùa lá rụng, màu vàng bàng bạc dần trải trên khắp những nóc nhà của làng Cát. Như một thứ đau đớn vô cùng kì lạ, đến những mảng trời phía trên hắn cũng như đẫm màu đi, chênh chao suốt mấy ngày liền rồi thình lỉnh đổ ập xuống như triều cạn. Gaara không thích thứ cảm giác này, khi đột nhiên một ngày, hắn tỉnh dậy và thấy mình trào ngược về với màu chết chóc trên đầu ngón tay cùng hương hoa mộc lan rót đầy không khí.

Từ thời điểm ấy, Gaara bắt đầu quên.

Không có gì nhiều, chỉ là quên vài thứ lặt vặt. Như một cơn cảm sốt thường ngày. Hắn có thể quên mất mình đã để tài liệu ở đâu sau khi thức đêm làm việc tối qua, quên mất rằng Temari đã để bữa ăn sáng ở trên bàn, làm mất cái này hay cái khác mà không thể nhớ rằng mình đã mất lúc nào, và chúng đã ở đâu, đôi lúc có thể quên mất tên của những người mình đã gặp khoảng ba bốn lần. Nhưng điều đó không làm Gaara bận tâm lắm, căn bệnh nhỏ của hắn chỉ kéo dài cho đến cuối mùa thu, kết thúc vào đầu mùa đông và lại trở về ngay thời điểm lá bắt đầu rụng vào năm sau.

Cho đến một ngày, Gaara thức dậy lúc hai giờ sáng, khi im lặng còn đang phủ lên thềm nhà. Trong tâm tưởng mơ hồ lúc đó, hắn chợt nhớ đến khuôn mặt trầm tĩnh và đơn độc của Neji, dưới bầu trời xám xịt của một bình minh mưa rơi mải miết. Cậu đứng đó, giữa ngã ba đường vắng tanh, chìm nghỉm trong không gian đẫm buồn và phảng phất màu xưa cũ. Hình ảnh ấy lướt qua đầu hắn, mang theo những cảm giác bất an đến nao lòng. Và ngay khi đó, Gaara biết chu kỳ đã bị phá vỡ.

Hắn bắt đầu quên nhiều hơn. Sự đãng trí thường ngày đột ngột trở thành một căn bệnh đáng sợ. Đôi lúc, hắn thậm chí quên mất Kankuro là ai, hoặc mình đã trở thành Kazekage từ lúc nào. Như thể ký ức đồng loạt rơi khỏi người hắn theo mỗi bước đi, rồi lại đồng loạt quay về, dồn dập đến choáng váng. Mặc dù cố trấn an rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt khi mùa đông tới, hắn vẫn không thể ngăn mình đi gặp Neji.

Cậu ta, dưới cái nhìn của Gaara lúc đó, là một gã con trai điềm đạm đến kì lạ. Với đôi mắt trong suốt và dịu dàng như nước hồ mùa thu.

Ngoài ra, Neji còn là người rất thích yên tĩnh và cô đơn. Quen cậu ta được một khoảng thời gian, hắn nhận ra Neji có thói quen trèo lên mái nhà, bất kể giờ giấc - chỉ trừ những trưa nắng cháy da. Nằm trên ấy, ngước mặt đau đáu tìm kiếm gì đó giữa những tầng mây cao và chân trời xa tít tắp. Đôi khi cậu ngủ quên trên mái nhà, và những lúc như thế, Hinata không còn cách nào khác ngoài nhờ Gaara lên gọi người anh của mình dậy. "Anh ấy không mở lòng với em", cô nói, bằng một giọng thâm trầm sâu sắc.

Neji ngủ, mắt nhắm nghiền, tóc lòa xòa trước trán, hơi thở nóng hổi và đều đặn phát ra chậm rãi từ lồng ngực trái. Giữa màu nắng dịu và sắc xanh trong vắt của bầu trời tháng bảy. Trông quá đỗi bình yên.

Có lẽ, Gaara nghĩ, đó là lý do vì sao hắn yêu Neji đến thế.

Cuộc sống của Gaara bỗng nhiên đột ngột xoay quanh một cái tên duy nhất là Hyuga Neji.

Rốt cuộc cũng chỉ vì, ngoài cậu ra, hắn chẳng còn nhớ được thứ gì quá năm phút. Bệnh tình trở nặng đến nỗi, Temari đã đề nghị Gaara nên nghỉ ngơi một thời gian. "Tôi không muốn cậu suýt phải bỏ mạng vì sự lơ đãng này như lần trước nữa", cô thở dài, kéo cửa sổ để nắng chảy tràn vào phòng như một thứ chất lỏng phát sáng.

Nếu biết sự tình chuyển biến như thế này, có lẽ hắn đã không tìm gặp cậu ta. Nhưng mọi chuyện đã là quá muộn. Tuổi trưởng thành là khoảng thời gian mà bạn luôn luôn hối tiếc hoặc cố gắng làm một chuyện gì đó trong khi tất cả đã vượt ra xa khỏi tầm tay. Gaara lơ đãng suy nghĩ trong khi ngắm Neji ngồi đong đưa trên cửa sổ, biết đâu đấy, rằng chỉ một chốc nữa thôi, cậu ta sẽ lại nhảy phóc lên mái nhà. Nhìn mây trôi lừ đừ như say sóng. Có thể ở đó đến khuya cho tới khi nào Gaara trèo lên và đánh thức một cách vô cùng kiên nhẫn. Không cần một lời nào, chỉ là những cái chạm rất nhẹ nhàng vào cổ và Neji đã chếnh choáng dựa vào vai hắn. Bình thản đến lạ lùng. Và hắn, ôm chặt lấy cậu trên mái nhà, không một ai nhìn thấy. Cảm giác êm đềm vô phương.

Lúc ấy, ở trong sâu thẳm tâm hồn, hắn đã thực sự hạnh phúc

.

Dù sao đi nữa, Gaara vẫn mãi chỉ là một kẻ cô đơn.

Sau hành trình mười năm dài đằng đẵng, hắn bỗng nhiên dừng chân và đứng lại trước những cánh đồng lúc mạch. Để vài hồi ức trôi tuột qua đầu và thấy mình chao đảo. Mùa lá rụng đang bắt đầu, với hương hoa mộc lan và vòm trời trên cao vàng úa.

Hắn đã quên, quên suốt mười năm.

Khi Neji ra đi, Gaara đang có mặt ở đó. Chết vì mất máu, với đôi mắt đã bị lấy đi cùng phần xương sườn hoàn toàn dập nát.

Cậu dựa lưng vào tường, đối diện với những chấn song cửa sổ đã rơi ra gần hết và vài mảng sáng len lỏi được qua khe hở của trần nhà. Môi áp vào môi của hắn. Không thể khóc được nữa, cậu siết chặt lấy những ngón tay Gaara. Đừng. Đừng như thế. Hắn muốn gào lên. Đừng bỏ tôi ở nơi này. Đừng để tôi một mình lại đây. Và sau đó thì hắn nghẹn. Nghẹn đến không thốt nổi một lời nào nữa. Vì có thể, Gaara sẽ bật khóc òa như một đứa trẻ con. Như cái năm mà hắn chứng kiến người cậu của mình qua đời. Nghiệt ngã. Tan nát. Hắn như con thuyền đã gãy đôi trước những đợt sóng điên cuồng của đại dương, rồi buông mình chìm nghỉm. Trượt dài xuống tận cùng đáy sâu và để áp lực nước bóp méo trong nỗi đau đến vô cùng. Em có nghe không hả? Neji? Có nghe không? Có thấy không? Tôi ở đây, lúc nào cũng ở đây. Em thấy không, Neji? Thấy không?

Thôi, đừng thêm nữa, thế này là đủ rồi. Cậu đã vì hắn mà hạnh phúc cho đến tận lúc chết.

Nên thôi, đủ rồi. Dừng lại đi.

Đủ rồi.

Nước mắt chảy dài từ hốc mắt trống rỗng. Lòng cậu bỗng chốc mênh mông. Ngay khoảnh khắc, Neji thấy như mình đang nằm dài trên mái nhà, cô đơn êm ả trong vòng tay của Gaara. Phía trên là bầu trời xanh dàn trải đến muôn trùng.

Cũng có những bình yên đầy đau đớn.

Em thấy không hả, Neji?

.

Sau khi thả xác Neji xuống sông, để những dòng chảy mang cậu về biến cả, thì Gaara quên.

Hắn quên tuốt, quên sạch. Tất cả những gì từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, hắn đều quên. Đập vào mắt hắn chỉ là một màu xanh thăm thẳm từ những dòng chảy lặng lẽ của sông Ishikari.

Gaara, bỗng chốc trở nên ngơ ngác, hệt như lần đầu tiên bị phản bội.

Ký ức duy nhất còn sót lại trong bộ não đã trống trơn của hắn lúc đó, chỉ là hình ảnh cậu ngồi trong một ngôi nhà nhỏ, đối diện với khung cửa sổ mục nát và những vệt nắng mỏng đổ lên sàn từ vài khe hở của trần nhà áp gỗ. Giữa mênh mông u buồn như đại dương.

Và vì thế, hắn rời làng Cát. Rời quê hương. Vứt bỏ cả giá trị tồn tại, chỉ để đi tìm cậu con trai với mái tóc đen và đôi mắt đẹp đến u buồn. Nhưng Neji liệu đang ở đâu, giữa trời đất bao la này?

Hắn không biết. Không biết.

.

Từ đó, Gaara đi hết mười năm.

Mãi cho đến một ngày, hắn dừng lại trước những cánh đồng lúa mạch, nhìn màu chết chóc đầy bình yên. Mùa đông sắp tới. Có lẽ bây giờ, thân thể cậu đã phân hủy, và tan vào nước. Mất đi cả hình hài nguyên vẹn. Cả mắt trong. Môi mềm. Hơi thở xuôi dòng như mùa thu trôi chảy. Gaara không khóc. Hắn tìm kiếm suốt mười năm chỉ để nhớ lại rằng cậu không còn sống nữa.

Nên, thế thôi, đủ rồi.

Bây giờ thì Gaara không cần gì nữa. Hắn đã quá mệt mỏi vì lang thang. Hắn muốn quay về làng Cát và chết ở đấy, chỉ vậy thôi, Gaara không còn thiết sống nữa. Buông xuôi mọi thứ giữa tuổi mười chín, cuộc đời hắn chẳng còn gì ngoài mất mát và buồn thảm. Tuyệt vọng. Kiệt sức. Gaara muốn chết ở nơi ngày xưa hắn đã tiễn cậu ra đi. Kết cục cuối cùng chẳng thể nào khác được.

Và vì thế, hắn quay về.

Anh phải sống.

Gaara giật mình. Đó là lời cuối cùng, và cũng là đầu tiên mà Neji nói với hắn. Trong niềm tin ngập đầy nước mắt khi cái chết đang đến gần. Bây giờ, lại rơi lả tả trong một chiều cuối thu, rõ ràng và nguyên vẹn như chưa hề bị mất. Khi ký còn đang giăng ngang trời, và nước mắt cứ lặng lẽ rơi.

Một lần nữa, hắn quên.

Để mười năm sau, lại đứng trên cánh đồng lúa mạch. Nỗi đau lập lại vẹn toàn.

Và cứ thế

...cho đến lúc chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net