Chương 183 + 184

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 183. Lòng đã nguội lạnh

Tạ Minh San là người nóng vội, khi biết chuyện của Phong Khải Trạch, sáng sớm đã nhanh rời giường, kéo Ninh Nghiên đi tìm Tạ Chánh Phong.

Ninh Nghiên không biết địa điểm cụ thể, cho nên đi rất nhiều vùng ngoại ô, vừa tìm vừa hỏi người đi đường, mất cả ngày buổi sáng mới tìm đến nơi.

Nhưng khi vừa vào vườn hoa, đập vào mắt là một tòa biệt thự xa hoa rộng lớn, làm bọn họ vô cùng kinh ngạc, không ngờ ở một nơi hẻo lánh thế này lại có một tòa biệt thự tráng lệ như thế.

Lúc này Tạ Chánh Phong đang vùi đầu miệt mài ở trong vườn hoa, tự mình chăm sóc cho hoa cỏ, chờ tuần sau đem hoa đến dự hội triển lãm. Đột nhiên cảm giác có ai đó đi vào vườn hoa, tưởng Tạ Thiên Ngưng đến, liền đứng dậy, vui vẻ chào hỏi, “Thiên Ngưng, cháu___”

Nói chưa dứt câu, đã nhìn rõ người đến, liền đem toàn bộ lời muốn nói ra nuốt lại trong họng, nụ cười trên mặt biến mất, nghiêm túc lạnh lùng hỏi. “Các người đến đây làm gì?

Một là người vợ đã ly hôn với ông, một là cô con gái luôn ghét bỏ, không cần đến ông. Hai người này vốn chính là những người quan trọng nhất trong cuộc đời ông, mà cũng là người ông không muốn nhìn thấy nhất.

Dù sao con gái cũng đã lớn, có cuộc sống riêng của nó, không cần đến người ba như ông quan tâm, cho nên ông không cần phải nghĩ nhiều cho lắm.

“Không tệ, sống trong một tòa biệt thự to lớn lộng lẫy, dĩ nhiên là hơn hẳn cái căn nhà nhỏ mà chúng ta ở chỉ có trăm mét vuông kia rồi. Ba, đây là căn nhà mà Tạ Thiên Ngưng mua cho ba, hay là của Phong Khải Trạch?” Tạ Minh San đi nhìn chung quanh tòa biệt thự rộng lớn, dùng ánh mắt tham lam và căm ghét để đánh giá toàn bộ.

Tòa biệt thự này còn lớn hơn căn của Ôn Gia, cả đời cô cũng chưa từng được sống trong căn nhà nào như thế này!

Ông trời quả không công bằng, cô nỗ lực gom góp cũng không được như thế, vậy mà những người chẳng làm ra tích sự gì lại có được ngày tháng sung sướng, thật không công bằng, quá bất công đi.

“Con đã biết thân phận của Phong Khải Trạch rồi à.” Tạ Chánh Phong không nói lời dư thừa, đánh thẳng vào trọng điểm. Để biết rõ muốn cái gì.

Ông luôn luôn giúp Tạ Thiên Ngưng che giấu thân phận của Phong Khải Trạch, sợ sau này Tạ Minh San biết được sẽ đến giành. Xem ra đều ông lo lắng đã xảy ra, vì ông cảm nhận được mùi vị chiếm giữ trên người Tạ Minh San, giống y như lúc trước cố giành lấy Ôn Thiếu Hoa. Vì sao ông lại sinh ra đứa con gái như vậy chứ?

“Thì ra ba đã sớm biết được thân phận của Phong Khải Trạch, nhưng sao ba lại không nói cho con hay. Ba, trong lòng ba, con với Tạ Thiên Ngưng, ai mới là con ruột của người hả?” Tạ Minh San tức giận chất vấn, vô cùng không cam lòng tình cảm của ba mình bị người ta cướp đi.

“Con hãy trả lời câu hỏi ba trước đi, trong lòng con có xem qua ba là ba con không? Con có kính trọng ba không, có từng yêu quý ba không, có quan tâm đến ba không nào? Con đều không có, trong mắt con ngoại trừ tiền tài danh vọng, cái gì cũng không có. Ba thực không biết làm sao để dạy dỗ đứa con gái như con nữa?” Tạ Chánh Phong cũng rất tức giận, sau khi chỉ trích Tạ Minh San, liền trừng mắt nhìn sang Ninh Nghiên, dùng ánh mắt nói cho bà biết, con gái sở dĩ biến thành như vậy đều là do bà đã chiều hư nó.

Ninh Nghiên sợ tới mức liền lui về phía sau một bước, sau đó chỉ biết cúi đầu không dám nói gì.

Từ nhỏ bà đã dạy dỗ cho Tạ Minh San theo tư tưởng như vậy, chỉ cần có tiền, cái gì cũng làm được, không có tiền cái gì cũng không, tiền tài quyền thế là quan trọng nhất.

Cũng vì cách giáo dục của bà, nên mới đem con gái biến thành như vậy. Bây giờ kết cục đã định, dù bà có hối hận cũng đã quá muộn.

Tạ Minh San cũng không chịu thừa nhận mình đã sai, vẫn cứ ngang nhiên phản bác lại, “Cũng vì ba không có tiền, con mới luôn bị người ta khi dễ. Ba biết rõ bạn trai Tạ Minh San là đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc, lại không chịu kiếm lợi từ người anh ta, lại sống trong một nơi hẻo lánh này để trồng hoa, khiến mình sống y như một người nông dân, chỉ biết gắn liền với ruộng đất, quả thực là một tên ngu ngốc. Cùng ba đi ra ngoài, con thật chẳng dám nói cho họ biết ba là ba của con, nếu con là ba, nhất định sẽ ở trong một căn nhà tốt nhất, đi xe đời mới nhất, mặc quần áo tốt nhất.”

Tuy rằng nơi này thật sự xa hoa lộng lẫy, nhưng lại ở nơi hẻo lánh như vậy, liếc mắt một cái chẳng khác nào như đang ở nông thôn. “Đúng, ba hèn nhát, ba ngu ngốc, con là thông minh nhất. Nếu hai người không còn chuyện gì để nói nữa, mời ra khỏi đây, nơi này không chào đón hai người, hơn nữa sau này cũng không cần phải đến đây.” Tạ Chánh Phong kiềm chế tức giận trong lòng, không muốn nhiều lời vô nghĩa với Tạ Minh San nữa, vì ông biết rất rõ, cứ nói nữa, chỉ càng thêm tức giận.

Vốn tưởng rằng sau khi cô cùng Ôn Thiếu Hoa ly hôn sẽ thay đổi, không ngờ cô càng không chịu thay đổi mà còn trở nên hám lợi hơn.

Lòng ông đã nguội lạnh rồi.

“Con sẽ đi, chỉ cần hoàn thành xong mọi chuyện thì con sẽ đi ngay. Ba đã sớm biết thân phận của Phong Khải Trạch, vậy chắc hẳn là rất hiểu rõ về con người này. Nói cho con biết, anh ta là loại người nào, thích cái gì, không thích cái gì, bình thường hay đi đến nơi nào?” Tạ Minh San liền dùng phương thức ra mệnh, bắt Tạ Chánh Phong nói cho cô biết đáp án.

“Cái gì cũng không biết, con đừng có hỏi ba.” Tạ Chánh Phong không muốn nói, mà kỳ thực cũng không biết, dù có biết cũng sẽ không nói ra.

Ông quá biết mục đích của Tạ Minh San là gì rồi, ông tuyệt đối sẽ không giúp cô.

“Sao ba lại không biết chứ? Ba, bất kể thế nào thì con cũng là con gái của ba, dù người không nhận con, thì ba và con cũng vẫn có chung huyết thống. Là một người ba, thì cũng phải nên nghĩ cho con gái của mình chứ.”

“Lúc trước con cứ cố giành lấy Ôn Thiếu Hoa, ba đã không thể ngăn cản, mà bây giờ lại còn mơ tưởng cướp lấy bạn trai của Tạ Thiên Ngưng đi. Ba dám khẳng định, con không thể cướp Phong Khải Trạch được đâu, bởi vì con chẳng có bản lĩnh để làm được điều đó. Ba và con gái thì đã sao, cho đến bây giờ con đâu có xem ba là ba của con, vậy ba cần gì phải xem con là con của ba chứ. Hai mẹ con hai người, lương tâm đều bị chó tha đi mất hết rồi, tôi không muốn nói chuyện với các người nữa, mau cút đi cho tôi, cút.”

“Chánh Phong__” Ninh Nghiên nghe những lời nói sắc nhọn thế, nội tâm rối loạn, có chút áy náy, có chút tự trách, có chút hối hận, nhưng lại có hơi tức tối.

Mặc kệ nói thế nào, cũng do hai mẹ con họ tự đến tìm ông, ông không vui vẻ thì cũng thôi đi, cư nhiên còn lo lắng cho Tạ Thiên Ngưng, thật sự là quá đáng.

Ninh Nghiên chỉ có thể nói trong lòng, không dám lớn tiếng nói ra, dù sao quan hệ của bà và Tạ Chánh Phong đã quá cứng nhắc, nếu lại nói nữa, càng không cách cứu vãn.

Tạ Chánh Phong cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ muốn cả hai người rời khỏi đây, “Các người đi đi, sau này đừng có đến tìm tôi, tôi không muốn gặp các người đâu.”

“Ông nghĩ rằng chúng tôi đến là muốn gặp ông sao? Tự đem mình biến thành một người nông dân, gặp ông chỉ càng khiến cho thân phận mình xấu hổ hơn thôi, nếu không phải vì chuyện của Phong Khải Trạch, tôi sẽ chẳng đến gặp ông đâu?”

Tạ Minh San càng nói càng quá đáng, khiến Tạ Chánh Phong chết khiếp, rống giận: “Tạ Minh San, mày nói chuyện không thấy có hơi quá đáng hả? Tao biến mình thành nông dân thì đó là chuyện của tao, nếu mày cảm thấy mất mặt, thì đừng có đến tìm tao, tao không muốn gặp mày nữa, hai mẹ con mày cút đi cho tao, cút.”

“Chỉ cần ông nói chuyện của Phong Khải Trạch cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không đến tìm ông nữa.”

“Tao sẽ không nói ày biết gì cả, nhưng có một chuyện tao đây khẳng định với mày, Phong Khải Trạch tuyệt đối sẽ không yêu mày, cho nên mày đừng vọng tưởng nữa. Ngoại trừ Thiên Ngưng, nó cũng không yêu ai cả, mày từ bỏ đi là vừa.”

“Sao ông dám khẳng định tôi không giành được anh ấy, vậy sao ông không dám đem chuyện của anh ấy nói ra cho tôi biết? Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện của Phong Khải Trạch, nếu hôm nay ông không chịu nói, đừng mơ đuổi tôi đi.”

“Mày___”

Ninh Nghiên nhìn thấy hai cha con họ cứ tranh cãi kịch liệt, không nghĩ quan hệ họ lại chuyển biến xấu đến như vậy, đành phải ra mặt khuyên nhủ: “Minh Sa, đừng có nói chuyện như vậy với ba con chứ, chúng ta đến để nhờ ông giúp đỡ, chẳng lẽ con đã quên rồi sao?”

“Ai nói con đến để cầu xin ông ta? Con đến là để hỏi ông ta thôi, không có đến cầu, con cũng không cần phải cầu xin một gã nông dân để làm gì?” Tạ Minh San khinh miệt nói, trong mắt toàn là khinh thường người.

Chỉ cần cô trở thành vợ của đại thiếu gia Phong Gia, thân phận cùng bối cảnh này, cũng sẽ không có ai dám nói ba cô là một tên nông dân.

“Minh San, dù sao ông ấy cũng là ba con, con không thể dùng thái độ của một người làm con nói chuyện với ba mình được sao?”

“Vậy ông ấy có làm đúng trách nhiệm của một người với con không? Ông ta chỉ cứ lo nghĩ cho Tạ Thiên Ngưng, căn bản không hề muốn giúp con, người ba như vậy, bảo con sao có thể nói chuyện vui vẻ với ông ta được?”

Ninh Nghiên nghe xong những lời này, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế cũng quay sang khuyên Tạ Chánh Phong, “Chánh Phong, tuy tôi và ông đã ly hôn rồi, nói thế nào thì Minh San cũng vẫn là con gái ông, ông không thể đối xử bất công như vậy, chỉ biết lo nghĩ cho cháu gái mà không lo cho con gái của mình!”

“Ninh Nghiên, sở dĩ con gái biến thành như vậy cũng đều do bà gây ra, bà còn mặt mũi để nói với tôi sao. Quả thực không biết xấu hổ, lúc trước nó muốn cướp lấy Ôn Thiếu Hoa, các người nói tôi phải lo nghĩ cho các người, nên tôi đành im lặng, không quản đến chuyện này nữa, nhưng sau này thì sao, nó có hạnh phúc không hả? Nó không hạnh phúc, lại còn bị Ôn Gia đuổi ra khỏi nhà. Tôi nói cho bà biết, tôi đã bỏ lỡ một lần, nên tuyệt đối sẽ không tái phạm lần thứ hai, bà đừng mơ tôi sẽ giúp nó. Lúc tôi muốn nhảy lầu tự sát, con gái của tôi nó ở đâu, lúc tôi mê mang cần sự yêu thương, chăm sóc, nó ở đâu hả? Mẹ con hai người đúng là giống nhau, trong lòng của hai người chỉ có tiền thôi, tôi sẽ không để các người được toại nguyện, tuyệt đối không để các người giành được Phong Khải Trạch đâu, mà nó cũng không giống Ôn Thiếu Hoa. Ở trong lòng nó, chỉ có Thiên Ngưng, bất kể kẻ nào cũng không thể, Phong Khải Trạch thông minh gấp trăm lần so với Ôn Thiếu Hoa, các người muốn dùng mưu kế để qua mặt nó à, nằm mơ đi.”

“Tôi không tin đâu! Chỉ cần anh ấy là đàn ông, tôi nhất định có cách để khiến anh ấy yêu tôi. Nếu ông sớm nói thân phận của Phong Khải Trạch cho tôi biết, có lẽ người hiện giờ đang ở bên cạnh Phong Khải Trạch đã là tôi rồi, đâu có tới phiên Tạ Thiên Ngưng? Ba, hãy nói tất cả mọi chuyện của Phong Khải Trạch cho con biết đi, con muốn biết hết về anh ấy.” Tạ Minh San cường thế ra lệnh, như đang ép đối phương.

“Mày____”

Tạ Chánh Phong vừa định muốn cãi lại, nhưng sau lưng lại đột nhiên truyền đến một giọng nói cực kỳ lạnh lùng lại tràn ngập uy nghiêm.

“Cô muốn biết chuyện của tôi, sao không tự đến hỏi tôi này?”

***
Chương 184. Khiến người ta thấy ghê tởm

Vừa khéo lúc này Phong Khải Trạch vừa đến, vừa nghe thấy câu nói cuối cùng của Tạ Minh San càng thêm khinh thường, thật sự là chịu không nổi bản tính của người này, nhịn không được châm chọc cô một phen, “Tạ Minh San, cô ở đâu mà tự tin thế, sao dám tin chắc cô gái bên cạnh tôi nhất định là cô?”

Không biết lượng sức mình.

Tạ Thiên Ngưng đi cùng với Phong Khải Trạch, đều nghe được câu nói cuối cùng kia của Tạ Minh San. Vốn cô đang khoác tay của Phong Khải Trạch đi tới, sau khi nghe xong những lời này, cánh tay càng khóa chặt hơn, dường như rất sợ anh bị người ta cướp đi.

Thì ra Tạ Minh San thật sự muốn cướp khỉ con của cô, không được, cô không cho phép. Trước đã cướp Ôn Thiếu Hoa, tuy rằng cô đau khổ, nhưng nhờ có khỉ con, cô đã không còn khổ sở nữa. Đây tình huống bất đồng, cô không thể không có khỉ con, không thể.

Phong Khải Trạch cảm nhận được cô đang sợ hãi lo lắng, vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bàn tay của cô đang nắm lấy tay anh, ý bảo cô yên tâm đi.

Thấy Hồng Thi Na còn chướng mắt, huống chi là Tạ Minh san , trên đời này ngoài trừ quả táo ra, ai cũng anh đều chướng mắt.

Cô thấy anh chỉ liếc nhìn một cái, sau đó cười yên tâm, cảm thấy bản thân đã lo lắng vớ vẩn rồi. Khỉ con đã làm nhiều nhiều chuyện cho cô như vậy. Anh yêu cô là không có hoài nghi, vậy cô cũng phải tin tưởng anh, tuyệt đối tin anh.

Tạ Minh San không thể ngờ rằng lúc này Phong Khải Trạch lại xuất hiện, bộ dáng kiêu ngạo luôn cho mình đúng liền biến mất, chỉ biết thẹn thùng cúi đầu, hơi chút lo lắng.

Cô luôn luôn muốn ở trước mặt Phong Khải Trạch để lại ấn tượng tốt, để có thể đảo ngược lại tình thế. Nhưng không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, khiến cô trở tay không kịp.

Nên làm gì bây giờ đây?

Ninh Nghiên bất ngờ biết đến chuyện này, lúc nhìn thấy Phong Khải Trạch, đã không còn giống như trước chẳng xem ai ra gì. Thậm chí tràn đầy tôn kính, "Phong thiếu gia, chuyện vừa rồi chỉ là nói đùa, chỉ là đùa thôi."

Tạ Minh San vừa nghe liền hạ đầu thấp xuống một bậc, lập tức phụ họa, "Đúng vậy, em chỉ đùa với ba ba mà thôi, chỉ nói đùa."

Phong Khải Trạch cười lạnh, căn bản không tin vào cớ này, "Chuyện của cô, tôi không muốn biết. Nhưng có chuyện này tôi cần phải nói rõ cho cô biết, muốn làm người phụ nữ của Phong Khải Trạch này, cô còn chưa đủ tư cách đâu. Cô quá bẩn, ngay cả nhìn cũng còn thấy bẩn, chứ đừng nói là chạm vào. Cô là dâm nữ bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, đừng nói là tôi, ngay cả một thằng đàn ông bình thường cũng sợ đến không dám. Cho cô một lời khuyên, đừng vọng tưởng tìm kiếm lợi ích từ tôi, bằng không tôi sẽ cho cô sống còn khổ sở hơn cả bây giờ."

". . . . . ."

Vừa chua chát lại tràn đầy cảnh cáo, khiến Tạ Minh San sợ đến mức phát run, thật sự rất sợ người đàn ông ở trước mắt này. Không hề nghĩ đến tâm tình của phụ nữ. .

Nhưng lời lẽ uy nghiêm của anh đối với cô mà nói, lại tràn đầy lực hấp dẫn, anh càng cự tuyệt cô, cô lại càng muốn có được anh.

Như vậy mới là đàn ông chứ, một khi chiếm được, thì cả đời này sẽ rất hạnh phúc, cho nên cô không thể dễ dàng buông tay.

“Em biết lúc trước đã từng làm rất nhiều chuyện khiến ọi người tức giận, sau này em nhất định sẽ sửa đổi."

"Sửa hay không chẳng liên quan đến tôi, nhưng nếu cô dám cả gan tổn hại đến Thiên Ngưng, phá hư tình cảm của tôi với cô ấy, tôi sẽ làm cả đời này của cô đều sống trong Địa ngục. Các người lập tức cút ngay cho tôi, nơi này là địa bàn của tôi, không có chào đón các người."

Trong lòng Tạ Minh San càng thêm sợ hãi, thậm chí không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, hít sâu một hơi. Quay lại nói chuyện dịu dàng với Tạ Thiên Ngưng, "Chị họ, cám ơn chị đã đối xử tốt với ba trong khoảng thời gian này, sau này em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đến thăm ba."

Không đợi Tạ Thiên Ngưng trả lời, Tạ Chánh Phong đã mở miệng trước, "Mày tốt nhất đừng đến nữa, mẹ con các người quá cao sang quyền quý, tôi chỉ là người nông dân bình thường, nếu ở cùng nhau chỉ càng khiến mẹ con các người mất mặt thêm thôi."

Lời nói ra vừa tức giận, lại kèm theo vẻ mỉa mai.

"Ba, thực xin lỗi, vừa rồi con đã nói quá lời, xin ba hãy tha thứ cho con."

Nghe những lời nhận sai chân thành, Tạ Chánh Phong chẳng những không cảm thấy được an ủi, trái lại càng làm cho lòng ông thêm nguội lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thở hơi dài.

Ông biết đây là lời nói dối, Tạ Minh San vì muốn để lại ấn tượng tốt đối với Phong Khải Trạch mới dối, không thể ngờ được đứa con gái của cô, chỉ vì muốn đạt được mục đích, mà chuyện gì cũng có thể làm, diễn quả y như thật.

Lòng đã nguội lạnh rồi, nguội lạnh rồi.

Tạ Chánh Phong lắc đầu thở dài, không có trả lời lại câu nào, điều này khiến cho Tạ Minh San càng thấy rất tức giận, bởi vì ông không nói, cô sẽ không có đường lui, xem như nói không thành có. Nếu ông cứ không chịu nói, vậy cô sẽ phải rời khỏi nơi này rồi.

Làm sao bây giờ?

Ninh Nghiên biết rõ tình cảnh lúc này của Tạ Minh San, liền tìm cách để giúp cô, "Chánh Phong, Minh San đã nhận sai với ông rồi, chẳng lẽ ông không thể bày tỏ chút gì được sao?"

Bà làm sao không biết con gái đang diễn trò, dù sao cũng đã bắt đầu diễn, vì con gái, bà chỉ có thể cùng diễn với cô.

"Trong lòng các người đang nghĩ gì, tôi đây quá rõ. Đi đi, về sau đừng đến nơi này, đã nghe thấy lời cậu Phong nói rồi đó, nơi này là địa bàn của cậu ấy, cậu ấy lại không hề hoan nghênh với các người." Tạ Chánh Phong không có nói thẳng ra, chỉ cần họ hiểu là được.

Dù sao cũng là con gái của ông, dù sao cũng phải để lại chút sĩ diện cho cô.

"Này ——" Ninh Nghiên không nói lời nào, nhìn qua Tạ Minh San muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Tạ Minh San tức điên lên, nếu không phải có Phong Khải Trạch ở đây, cô tuyệt đối sẽ lớn tiếng mắng chửi Tạ Chánh Phong.

Vì phòng ngừa bản thân không thể khống chế nổi cơn giận bùng cháy, cô đành bỏ đi trước, "Ba, chị họ, con biết rõ giữa chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng con tin sau này mọi chuyện sẽ thay đổi. Một ngày nào đó con sẽ tìm sẽ giải thích cho mọi người hiểu, con đi trước."

". . . . . ."

Ninh Nghiên cười xấu hổ, sau đó cùng Tạ Minh San rời đi.

Không ai thèm để ý đến chuyện hai mẹ con họ, khi hai người còn chưa đi xa, Phong Khải Trạch thuận miệng nói ra một câu châm biếm, "Đã gặp qua không biết bao nhiêu người xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến như thế. Mọi người đều quá hiểu nhau, vậy mà cô còn giả vờ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, thật làm cho người ta ghê tởm."

Tạ Minh San còn chưa đi xa, nghe những lời này, trong lòng không chút cảm xúc. Nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, đi về phía trước.

Một ngày nào đó, cô sẽ thay đổi được tình thế, trở thành người phụ nữ ở duy nhất, đứng ở bên cạnh Phong Khải Trạch.

Nghe xong những lời này, đây là lần đầu tiên trong đời, Ninh Nghiên cảm thấy mất mặt vì đứa con gái của mình.

Mọi người đã quá hiểu, bà lại cho rằng không ai hay biết, cứ tiếp tục diễn, thật sự quá mất mặt.

Nhưng việc đã đến nước này, bà không có quyền lựa chọn.

Sau khi Tạ Minh San rời khỏi vườn hoa, tức giận, hái hoa dại ở ven đường, hai tay siết nát cánh hoa, mắng to: “Tạ Thiên Ngưng, mày cứ thích đối địch với tao có phải không? Được, tao sẽ đấu vói mầu, tao không tin không đấu lại mày.”

“Minh San, con đừng làm như vậy có được không?” Ninh Nghiên thấy con gái của mình thế, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Tuy rằng khi cô còn nhỏ bà đã nói đến quyền thế rất trọng yếu, nhưng không nghĩ tới con gái mình lại trở nên cực đoan như vậy, trong mắt chỉ thấy đến tiền thôi.

Nếu biết hậu quả nghiêm trọng sẽ thế này, bà tuyệt đối không dạy dỗ con gái như vậy.

"Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con, nhất định phải giúp con, con muốn giành lấy Phong Khải Trạch, mẹ hãy giúp con đi." Tạ Minh San điên cuồng kích động, tựa như mất hẳn lý trí.

"Được, mẹ giúp con, mẹ giúp con mà. Minh San, con không sao chứ, đừng có làm mẹ sợ?" Ninh Nghiên thật sự sợ đứa con gái mình vì bị đả kích mà trở nên điên loạn.

"Con không sao, con thật sự rất khỏe, chưa đánh bại Thiên Ngưng, làm sao con có chuyện được chứ? Ba đã không chịu nói cho chúng ta biết chuyện của Phong Khải Trạch, vậy con sẽ nghĩ cách khác, hừ."

Tạ Minh San vẫn bừng bừng ý chí chiến đấu, chẳng có chút nào cho thấy cô muốn từ bỏ, ngược lại còn tỏ ra độc ác hơn.

Cô nhất định phải đánh bại Tạ Thiên Ngưng, cướp lấy Phong Khải Trạch.

Nhưng cô lại không biết, đây chỉ là chuyện viển vông.

Căn bản Phong Khải Trạch không hề quan tâm đến sự có mặt của Tạ Minh San.

Bất quá Tạ Thiên Ngưng lại có hơi lo lắng, nhưng không dám hỏi thẳng, vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net