Chương 279 + 280

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 279. còn chướng mắt hơn

Ôn Thiếu Hoa ngồi tù gần nửa tháng, Hồng Thi Na vẫn không có động tĩnh gì, trời yên biển lặng, khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác, cảm thấy như thiên hạ thái bình.

Nửa tháng này, Phong Khải Trạch vẫn nằm trên giường nhưng lại không nhàm chán chút nào. Ngày ngày cùng vợ yêu ân ân ái ái, ngọt ngào vui vẻ, phòng bệnh cũng sắp biến thành nhà,, tràn đầy mùi vị ấm áp của hạnh phúc. 

Cuộc sống, thật ra cũng chỉ cần như vậy, đơn giản mà hạnh phúc. 

"Bác sỹ, chân chồng tôi khôi phục thế nào?” Bác sỹ vừa kiểm tra xong, Tạ Thiên Ngưng đã vội hỏi, lông mày cũng vì lo lắng mà nhíu lại.

"Thiếu phu nhân yên tâm, chân thiếu gia hồi phục rất tốt. Dự tính là hơn một tháng mới có thể tháo bột, giờ thì có lẽ không cần tới lâu như vậy. Quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu tình hình tốt là có thể tháo bột luôn. Sau đó phải làm vật lý trị liệu nữa. Cứ theo tình trạng hiện giờ thì khả năng phục hồi lại như cũ là rất lớn, không có di chứng gì.”

"Thật tốt quá, cám ơn bác sỹ!”

"Thiếu phu nhân, thật ra người cần chú ý nhiều là cô. Cô đang mang thai, không thể để mệt mỏi quá được, cần chú ý nghỉ ngơi, nếu không không tốt cho em bé.”

"Bác sỹ, tôi biết mà. Mỗi ngày tôi cũng không phải làm gì cả, đều là nghỉ ngơi thôi, căn bản sẽ không quá mệt mỏi. Hiện tại bụng cũng đã lộ rõ ràng rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ to hơn nữa. Đến lúc đó có người còn khẩn trương hơn tôi nữa. Bác sỹ cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho mình.” Tạ Thiên Ngưng hai tay đặt trên bụng, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc của người làm mẹ.

"Vậy thì tốt, không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.” Bác sỹ chỉ dám nhắc nhở một chút, cũng không nhiều lời, nói xong liền cung kính chào rồi lui ra ngoài. 

Bác sỹ vừa đi, Phong Khải Trạch đã vội gọi: “Thiên Ngưng, lại đây.”

"Làm gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh, không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn đi tới, đứng bên cạnh giường, hỏi lại lần nữa: “Anh cần en giúp gì sao?”

"Không có việc gì, anh chỉ muốn nhìn bụng em một chút thôi. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô, lại nâng tay lên sờ, cảm nhận bên trong đang chứa đựng một sinh mệnh bé bỏng, mặc dù không thấy gì nhưng vẫn làm anh rất vui vẻ: “Con chúng mình lớn lên rồi này, em xem, bụng em cũng bắt đầu to lên rồi.”

Cô nghe anh nói liền cảm thấy kì quặc, kéo tay anh ra, không vui mà chất vấn: “Đây là anh đang chê bụng em to ra sao?”

"Oan cho anh. Sao anh có thể cười nhạo bụng em to chứ. Nơi này có con của anh, anh vui mừng còn không hết, làm sao lại cười nhạo em chứ? Cô gái ngốc, trong đầu em chứa cái gì vậy chứ, toàn nghĩ lung tung đi đâu.” Anh cưng chiều trách yêu cô, căn bản là chẳng thể giận được cô.

"Trong đầu em đều chứa thứ tốt nha.”

"Thứ gì tốt?"

"Em không nói cho anh.” Cô bướng bỉnh, không nói.

"Ơ hay, còn không nói cho anh biết nữa, giả vờ thần bí sao?"

"Em không nói cho anh biết đâu.”

". . . . . ."

Giữa lúc hai người vui vẻ nói chuyện, liền có tiếng gõ cửa.

"Em đi mở cửa." Tạ Thiên Ngưng thu hồi vẻ đùa giỡn, khôi phục lại bộ dạng nghiêm chỉnh, đi mở cửa. Vừa thấy người đừng ngoài, cô hơi giật mình, trong lòng nảy lên ý thức cảnh giác, nghiêm túc hỏi: “Sao cô lại tới đây?” 

Người tới là Hồng Thi Na, trong tay cầm một bó hoa, cố ý cười một cách vui sướng, hả hê: “Mọi người đều quen biết nhau cả, tới thăm một chút cũng là việc nên làm. Thế nào, không hoan nghênh tôi tới sao?” 

Cô ta chính là cố ý giả bộ hả hê vui sướng mà đến thăm, nếu như quá thân thiết, ngược lại sẽ bị hoài nghi, bộ dạnh hả hê giễu cợt này mới là bình thường nhất.

"Cô muốn làm gì?”

"Phong thiếu phu nhân à, không phải tôi vừa nói sao. Tôi tới thăm một lát thôi. Nói gì đi nữa, tôi và Phong Khải Trạch cũng có chút quen biết, giờ anh ta gãy chân nằm viện, tôi đến thăm cũng là việc nên làm mà, đúng không?” 

"Có nên hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, không cần nói nhiều lời hay như vậy để che giấu.”

"Xem ra thành kiến của Phong thiếu phu nhân với tôi còn lớn lắm, không bằng, chúng ta đi vào trong từ từ ngồi nói chuyện với nhau.” Hồng Thi Na không đợi Tạ Thiên Ngưng đồng ý đã đi vào trong, lại gần giường bệnh, đưa bó hoa ra: “Khải Trạch, em không biết anh thích gì, cho nên tới cửa hàng hoa, mua một trăm bông các loại tặng anh, hi vọng anh thích.”

Phong Khải Trạch khinh miệt nhìn cô ta, giọng giễu cợt: “Hồng đại tiểu thư, cô là muốn nói tôi là kẻ hoa tâm sao?”

"Hiện tại ai không biết Phong Đại Thiếu Gia là người si tình, chỉ yêu một mình Tạ Thiên Ngưng. Những cô gái khác căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của anh. Trên đời này sợ là cũng chẳng có ai dám nói anh hoa tâm?” 

Lời này của cô ta rõ ràng mang theo ý tứ không cam lòng cùng châm chọc.

"Như vậy Hồng tiểu thư thông minh, chắc cũng biết “Bách hoa” ý nói gì. Một loại hoa chỉ một cô gái, cô tặng tôi trăm bông thế này, chẳng phải bảo tôi thích cả trăm người sao?” 

"Phong thiếu gia thật là hiểu lầm rồi, em không có ý này. Hoàn toàn là vì không biết anh thích hoa gì nên mới mua nhiều loại như vậy. Nếu Phong thiếu gia không thích, vậy em ném đi là được rồi.” Hồng Thi Na đi tới thùng rác bên cạnh, không chút do dự, ném bó hoa vào trong, trên miệng vẫn nở nụ cười.

Tạ Thiên Ngưng đi vào, nhìn hoa nằm trong thùng rác, lại nhìn người vừa ném hoa, có cảm giác như trên người cô ta có một loại khát vọng muốn trả thù, rõ ràng mục đích không đơn thuần, liền cảnh giác, lên tiếng đuổi “khách”: “Hồng tiểu thư, người cô cũng gặp rồi, mời về cho.” 

"Xem ra Phong thiếu phu nhân thành kiến với tôi thật sự không ít. Vừa nói được vài câu đã vội vã muốn đuổi người.” Hồng Thi Na xoay người, đối mặt với Tạ Thiên ngưng, tầm mắt không tự chủ rơi vào phần bụng đã nhô ra của cô. Trong lòng cô ta lập tức tràn ngập cảm giác vừa hâm mộ, lại ghen tỵ, nhưng dù có tức thế nào, cô ta vẫn phải hết sức kiềm chế, tiếp tục duy trì dáng vẻ hả hê sung sướng. 

Cô ta bây giờ cứ nhìn thấy phụ nữ có bầu là lại có cảm giác hâm mộ, nhất là nhìn Tạ Thiên Ngưng, không chỉ có hâm mộ mà còn nhiều hơn là phẫn hận. Từ nhỏ tới lớn, cô ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng từ khi Tạ Thiên Ngưng xuất hiện, cô ta muốn gì cũng không có được nữa. Bây giờ đến cả khả năng làm mẹ cũng mất, cô ta có thể không hận sao?

Ông trời thật là không công bằng, tại sao cho Tạ Thiên Ngưng mọi điều may mắn như vậy, tại sao ?

"Lời nói hay thì ai cũng nói được, nhưng sự thật cũng đã lập lờ mà còn dùng lời hoa mỹ để che đậy, sẽ càng làm người ta thấy buồn nôn.”

"Tôi không có nói lời hoa mỹ không thật lòng gì nha. Hôm nay thật sự là tới thăm Phong thiếu gia đó, chúc anh mau khỏe.” 

"Cô gặp xong rồi, xin mời về cho.”

"Phong thiếu phu nhân hình như rất không hoan nghênh tôi thì phải?”

"Không phải hình như, mà là thật sự rất không hoan nghênh cô… cô đi ra ngoài cho tôi.”

Hồng Thi Na không vì thế mà tức giận, xoay người lại, nhìn Phong Khải Trạch ngồi trên giường, cười tà hỏi anh, "Khải Trạch, ý của anh sao đây?”

"Ý vợ tôi cũng là ý tôi.” Phong Khải Trạch cười lạnh, đột nhiên nhìn bó hoa trong thùng rác cũng thấy chướng mắt, liền bồi thêm một câu: “Tôi không thích bó hoa này. Làm phiền cô mang luôn đi. Bỏ trong thùng rác tôi cũng không muốn, chướng mắt.”

"Anh thấy hoa chướng mắt hay vẫn là vì thấy em chướng mắt?”

"Hoa chướng mắt, cô còn chướng mắt hơn.”

"Anh ——" Hồng Thi Na bắt đầu tức giận, nhưng suy nghĩ vì đại cục, không thể làm quá lên, đành nén giận xuống, không vui nói: “Phong Khải Trạch, chính xác là hơn hai tháng rồi, em cũng không tới làm phiền anh. Sao anh lại đối xử với em như vậy?” 

"Tức giận sao?" Phong Khải Trạch châm chọc hỏi, thật sự cũng không nhìn tới tức giận của cô ta, tiếp tục mỉa mai: “Cũng đúng, cô nên tức giận. Nếu là trước kia, hẳn là đã cô đã trợn mắt mắng chửi luôn rồi. Giờ bình tĩnh được thế này, xem ra cũng khôn ra không ít rồi.”

Người này xấu xa từ trong xương tủy, hôm nay lại vô cớ tới thăm, kỳ thực là có mục đích khác. Đại khái có lẽ là tới để nói mát, hả hê vui sướng khi người gặp họa đây mà.

"Anh nên nói là em thông minh hơn, không mắc phải sai lầm ngu ngốc như trước. Hồng Thi Na bây giờ đã không còn là Hồng Thi Na trước kia rồi, nên cũng đừng nhìn em bằng ánh mắt lúc trước thế.”

"Thì ra là Hồng tiểu thư bây giờ không chỉ tinh ranh hơn, mồm miệng cũng thay đổi lợi hại. Chữ nào chữ nấy nói ra đều là có kim châm, cùng bộ dạng kia chẳng liên quan gì cả. Cô chưa cải tạo xong cả người mình sao?”

"Cám ơn đã khen, nhận cũng không thẹn, thật sự tôi cải tạo xong bản thân mình rồi. Cái này là phải cảm ơn nah, cảm ơn cả vợ anh nữa, tôi là “thành tựu” ngày hôm nay của các người đó.” Hồng Thi Na dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Tạ Thiên Ngưng, tầm mắt cũng dịch xuống phía bụng cô, lời nói cũng tràn đầy địch ý. Người tinh mắt đều có thể nhận ra cô ta không có ý tốt gì.

Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy cặp mắt đáng sợ kia, cảm thấy toàn thân lạnh toát, khiến cô vô cùng khó chịu. Sự nhạy cảm của người mẹ khiến cô vô thức đặt tay lên bụng, như muốn che chở, bảo vệ đứa con của mình, lấy dũng khí phản bác lại cô ta: “Hồng Thi Na, rốt cuộc là cô muốn gì?”

Tại sao cô cứ có cảm giác địch ý của Hồng Thi Na với đứa con trong bụng rất lớn?

"Tôi đã nói đi nói lại hai lần rồi, giờ là lần thứ ba. Tôi tới thăm Phong đại thiếu gia, không có ý gì khác.” Hồng Thi Na thu lại tầm mắt, không nhìn Tạ Thiên Ngưng nữa mà nhìn Phong Khải Trạch: “Phong Khải Trạch, anh cũng làm ba rồi, hẳn là tâm tình rất tốt đi?” 

"Hồng Thi Na, cô dám đụng tới vợ con tôi, tôi sẽ khiến cả nhà cô phải trả giá gấp mười lần. Cầm lấy hoa của cô, lập tức cút cho tôi!” Phong Khải Trạch như nhìn ra nguy hiểm trên người Hông Thi Na, hơn nữa hiện tại anh gãy chân nằm một chỗ, để có thể bảo vệ tốt cho vợ con, anh chỉ có thể hung ác đuổi người như vậy.

Trực giác nói cho anh biết, Hồng Thi Na sẽ ra tay. Cho nên, anh cần phải đề phòng, tuyệt đối không để cho cô ta được như ý.

***
Chương 280. Tới thăm

Đối với cảnh cáo của Phong Khải Trạch, căn bản là Hồng Thi Na không thèm để trong lòng, vẫn tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện: “Phong thiếu gia, Phong thiếu phu nhân, bó hoa này là lời chúc phúc tặng cho đứa bé, chẳng lẽ hai người thật muốn vứt vào thùng rác sao? Không có cha mẹ nào đem lời chúc phúc em bé mà ném vào thùng rác cả, không phải sao?” 

"Lời chúc phúc của cô, với chúng tôi, nó cũng không bằng thứ bỏ đi. Cho nên, ném vào thùng rác là còn nể mặt cô lắm rồi. Cô đừng có lên mặt.” Giong nói của Phong Khải Trạch đã lạnh như băng, lạnh lẽo tới đáng sợ. 

"Xem ra địch ý của các người với tôi, nửa điểm cũng chẳng giảm rồi.”

"Vậy địch ý của cô với chúng tôi giảm đi sao?”

"Anh ——" Lời này quá chính xác khiến cô ta không thể phản bác, đành nói sang chuyện khác: “Cũng đúng. Giữa chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện không vui, địch ý cũng là chuyện thường. Không có địch ý mới là chuyện kì quái đấy.”

Phong Khải Trạch không muốn tiếp tục nhiều lời với cô ta, liền trực tiếp đuổi người: “Hồng tiểu thư nếu không còn gì để nói nữa, mời cầm lấy hoa trong thùng rác về đi”

"Sao? Một bó hoa anh cũng không muốn nhận sao?”

"Không muốn."

"Phong thiếu gia thật là thẳng thắn. Nhưng như vậy thật dễ làm tổn thương người ta.”

"Việc này không mượn Hồng tiểu thư bận tâm. Nếu cô không đi, vậy tôi đành gọi bảo vệ vậy. Lấy thân phận và địa vị của cô, nếu như bị bảo vệ lôi ra ngoài, mặt mũi biết để vào đâu đây? Còn nếu thể diện cô cũng không cần, tôi sẽ thành toàn cho cô vậy.”

"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa không đi đâu. Nếu đã không ai hoan nghênh tôi, tôi đi là được rồi.”

"Cả hoa cũng mang luôn đi.”

"Tôi cũng định mang đi rồi.” Hồng Thi Na cao ngạo trả lời, hướng thùng rác đi tới, nhanh tay thả một vật nhỏ vào đó, khóe mắt còn cẩn thận liếc hai người kia.

Cô ta muốn đưa máy nghe lén vào phòng này, phải đặt ở chỗ kín đáo một chút.

Bên cạnh thùng rác là một cái tủ nhỏ, khe hở dưới hộc tủ vừa vặn lọt vào tầm chú ý của cô ta, cô ta liền đi tới, ngồi xuống cạnh đó, đưa tay nhặt bó hoa lên, lại lợi dụng bó hoa ngăn cản tầm mắt hai người kia mà len lén bỏ máy nghe lén vào trong hộc tủ. Sau đó cũng không đi ngay mà cố ý đứng đó một lát, nâng bó hoa trong tay, cảm khái: “Đóa hoa xinh đẹp thế này mà không ai muốn, thật đáng tiếc.”

Không ai biết trong lòng cô ta lúc này hồi hộp thế nào, mới vừa rồi bỏ máy nghe lén vào hộc tủ, lúc nó phát ra tiếng động, cô ta giật thót tim, chỉ sợ bị phát hiện, dù sao cũng là làm dưới tầm mắt Phong Khải Trạch. 

Đúng lúc đó Phong Khải Trạch lại dời tầm mắt sang chỗ khác, không nhìn cô ta nên cũng không phát hiện hành vi mờ ám của cô ta, lên tiếng tiếp tục đuổi người: “Chỉ cần là cô mang tới, vất bỏ cũng không có gì đáng tiếc. Cầm lấy hoa của cô, lập tức cút ra ngoài cho tôi.” 

Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn nhìn Hồng Thi Na, nhưng tầm mắt lại bị bó hoa ngăn cản, không nhìn thấy động tác ở tay cô ta. Cô vẫn đang tập trung chú ý vào bụng mình, lo sợ Hồng Thi Na sẽ xuống tay với con mình.

Hồng Thi Na biết mình đã thành công, hai tay cầm bó hoa, đứng dậy, cười tà: “Vậy hôm nào rỗi rãi, tôi lại tới thăm hai người. Hi vọng lúc đó Phong thiếu gia đã đi lại được, không giống như kẻ tàn phế phải nằm một chỗ nữa.”

"Chỗ này của tôi không hoan nghênh cô, nên cũng không cần tới nữa đâu. Cút.” Phong Khải Trạch với tay lấy tờ tạp chí lên xem, căn bản không thèm liếc cô ta thêm lần nào nữa.

Tại sao anh cứ có cảm giác cô ta có chút kì quái, nhưng là ở chỗ nào thì anh lại không nói được.

"Anh có cần thiết phải lạnh lùng với em thế không?”

"Cần thiết. Vô cùng cần thiết. Tôi không chỉ lạnh lùng với ôc mà còn đề phòng cô như kẻ địch vậy. Trên đời này chắc cũng chẳng có ai thích kẻ địch của mình tới thăm đâu.”

"Phong Khải Trạch ——"

"Hồng đại tiểu thư, nếu cô định nổi giận, mời ra ngoài mà phát giận. Chỗ này không phải nơi cô tùy ý phát giận được. Nếu hù dọa tới vợ tôi, tôi sẽ để cho cả nhà cô thành một lũ rùa bò ngoài đường đó.” 

"Anh —— được, tôi đi. Tôi cũng chả muốn náo loạn với anh làm gì. Hừ.” Hồng Thi Na sắp bị tức điên lên, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt với Tạ thiên Ngưng rồi mới đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, vẻ tức giận của cô ta cũng không còn nữa, mà lộ ra vẻ hả hê, cười tà một tiếng, vứt bó hoa trên tay vào thùng rác ngoài hành lang rồi đi thẳng.

Mặc dù bị nói móc mấy câu, nhưng có thể thuận lợi đặt máy nghe lén trong phòng, cũng coi như đáng giá. Chờ tới lúc bọn họ phát hiện ra, chắc chắn cô ta cũng đã biết hết mọi chuyện.

"Phong Khải Trạch, Tạ Thiên Ngưng, cứ chờ đó. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến các người phải quỳ xuống mà cầu xin tôi.” 

Sau khi Hồng Thi Na đi, Tạ Thiên Ngưng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về ánh mắt đáng sợ của cô ta, cô hít sâu một hơi, cũng thả lỏng tâm tình, lo lắng nói: “Con khỉ nhỏ, em vẫn thấy Hồng Thi Na có gì đó là lạ, anh có thấy thế không?”

"Thật sự là cô ta có chút lạ. Nếu là trước kia, cô ta đã giận tới phát điên lên rồi. Lần này lại chỉ nói những lời âm hiểm. Dù là địch ý rõ ràng nhưng lại không làm gì. Cho nên anh cũng thấy kì quái nhưng lại không nói được là kì quái ở chỗ nào.” Phong Khải Trạch bỏ tờ báo trên tay xuống, cẩn thận nhớ lại những lời Hồng Thi Na mới nói, nhưng vẫn không nghĩ ra. 

Không hiểu nổi rốt cuộc cô ta lại định giở trò gì nữa?

"Em cũng vậy, cảm thấy cô ta là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không rõ. Thật bực mình.”

"Mặc kệ cô ta kỳ quái, chúng ta cứ coi như cô ta là không khí là được rồi. Đừng để ý tới cô ta nữa. Lần này nếu cô ta dám động tới em, anh sẽ khiến cô ta còn thảm hơn Ôn Thiếu Hoa. Còn cả Hồng Thiên Phương và Hồng Thừa Chí nữa, tốt nhất là bọn họ an phận làm công việc của mình, đừng có chui vào đường chết, không thì anh sẽ khiến họ vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được nữa.”

Bây giờ là lúc nguy hiểm, anh không thể nhân từ với bất cứ kẻ nào, tránh để thương tổn tới vợ con mình. Trực giác mách bảo cho anh rằng Hồng gia đã bắt đầu ra tay, còn xuống tay từ chỗ nào thì anh chưa rõ. 

Mặc kệ bọn họ xuống tay từ đâu, chỉ cần đầu mối không đúng, anh sẽ lập tức phản công lại ngay.

"Cũng đúng. Chỉ cần không để ý tới cô ta là đươc rồi. Thôi, không nói chuyện này nữa. Bị Hồng Thi Na quấy nhiễu, em suýt nữa quên không cho anh uống thuốc. Đến đây đi. Anh uống thuốc đi này.” 

Phong Khải Trạch “ngoan ngoãn” uống thuốc rồi nói: “Em cũng nên nghỉ trưa rồi đó. Lên giường nằm nghỉ đi, đừng quên bác sỹ mới nói gì đó. Em cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng có lo lắng cho anh qua. Anh dù gãy chân nhưng cả người đều tốt. Em ngoan ngoãn đi nghỉ đi, em bé cũng cần nghỉ ngơi nữa mà.”

"Tuân lệnh, ông xã.” Cô hài hước trả lời, sau đó thật sự nghe lời nằm trên giường nghỉ ngơi.

Anh giúp cô đắp chăn, rồi ôm nhẹ lấy cô, để cho cô an tâm mà ngủ, chỉ là trong lòng anh vẫn nghĩ về chuyện Hồng Thi Na vừa rồi.

Hồng Thi Na hôm nay tới đây như vậy, mục đích tuyệt đối không đơn giản. Mặc dù hiện tại không có tổn hại gì nhưng anh biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Xem ra người Hồng gia không muốn an phận nữa rồi.

Phong Khải Trạch nhìn qua máy tính để bên cạnh, định bụng đợi cho người trong ngực ngủ say sẽ lấy tới.

Hồng Thi Na ra khỏi bệnh viện, vội vàng lên một chiếc xe. Hồng Thừa Chí đã ngồi sẵn trên đó, vừa lên cô ta đã cuống quýt hỏi: “Sao rồi? Nghe được không?” 

Hồng Thừa Chí lấy tai nghe trong tai ra, hưng phấn trả lời: “Nghe rõ. Vừa rồi Phong Khải Trạch còn nói mấy lời cảnh cáo chúng ta không được làm tổn thương Tạ Thiên Ngưng. Giờ bọn họ đang nghỉ ngơi nên không nói chuyện, cũng không nghe thấy gì hết.”

"Không sao. Chuyện không thể vội vàng được, cứ từ từ đi. Chắc cũng không tới nỗi một tháng chúng ta vẫn không nghe được tin tức cần nghe. Cho nên phải xác định việc này là lâu dài, xem ai chịu đựng giỏi hơn.”

"Nếu tới tận lúc bọn họ xuất viện cũng không nhắc tới Hắc Phong liên minh thì sao? Vậy chẳng phải chúng ta uổng công vô ích à?”

"Chuyện này vốn cũng không đáng tin lắm. Chỉ là ba hoài nghi Phong Khải Trạch biết chuyện Hắc Phong liên minh, cũng không có chắc chắn. Cho nên không thu được tin gì cũng là bình thường thôi. Chúng ta lần này là đang “vuốt râu cọp” rồi nên nếu không thành công thì chính là thất bại hoàn toàn. Cho nên không thể gấp gáp vội vàng được. Hơn nữa còn phải đặc biệt cẩn thận. Thậm chí có khi phải một năm, hai năm mới có thể thành công, có khi là lâu hơn không biết chừng. Anh, chú ý nghe Phong Khải Trạch nói gì với Tạ Thiên Ngưng, em muốn nghĩ biện pháp phá hư tình cảm của bọn họ.”

Nghe em gái nói vậy, tâm tình kích động gấp gáp của Hồng Thừa Chí cũng lắng lại, an tâm hành động: “Anh biết rồi. Nhất định sẽ để tâm. Có tin gì sẽ lập tức báo cho em. Đúng rồi, em định dùng cách gì phá hoại tình cảm của bọn họ đây?”

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra. Nhưng em sẽ giật dây Tạ Minh San đi đánh trận đầu này. Kể cả không phá hư được tình cảm bọn họ thì cũng làm cuộc sống của bọn họ trôi qua không yên ổn.” Hồng Thi Na âm trầm cười, ánh mắt lạnh lẽo tới đáng sợ.

Kịch hay sắp bắt đầu rồi. Hiệu quả không dễ thấy nhưng cô ta đủ kiên nhẫn, nguyện ý chậm rãi mà chờ đợi.

"Thi Na, lúc trước em từng nói muốn Tạ Minh San đi đánh trận đầu. Anh có điều tra chút ít về cô ta, phát hiện ba cô ta là Tạ Chính Phong, tình cảm giữa ông ta và Tạ Thiên Ngưng khá tốt. Tạ Chính Phong từng muốn nhảy lầu tự sát, là được cô ta cứu được, lại cho ông ta một vườn hoa để làm ăn. Anh thấy em có thể xuống tay từ chính Tạ Chính Phong này.”

"Tạ Chính Phong."

"Đúng, chính là ba Tạ Minh San. Người này có thể lợi dụng. Tạ Thiên Ngưng không thiếu tiền, không thiếu quyền, lại có Phong Khải Trạch chống lưng cho. Cho nên đối phó cô ta chỉ có thể đánh vào tình cảm. Tình yêu không lay chuyển được, thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net