Chương 289 + 290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 289. Cha đang cầu xin con

Đơn giản chỉ nói được mấy câu, Phong Gia Vinh đã quyết định không đề cập tới chuyện cổ phần, sợ chọc giận Phong Khải Trạch, làm cho mọi chuyện càng thêm hỏng bét, đành nói sang chuyện khác, "Khải Trạch, chẳng qua hôm nay cha tới là đến thăm con một chút, không hề có ý gì khác, thấy con không sao, cha đã yên tâm."

Thật ra ông vốn không muốn lấy lại cổ phần, kể từ lúc Tạ Thiên Ngưng đồng ý lấy mười tỷ tới cứu người, ông tin cô sẽ không phản bội Phong Khải Trạch, cho nên cổ phần ở trong tay cô hay Phong Khải Trạch không hề có sự khác biệt.

"Ông thực sự chỉ muốn đến gặp mặt một chút thôi sao?" Phong Khải Trạch nghiễm nhiên không tin, giễu cợt nói: "Tôi lại không hề cảm thấy ông chỉ tới để xem một chút, Đổng Sự Trưởng Phong, từ khi nào ông đã biết kiềm chế cơn giận, không còn mắng chửi người nữa, kỳ lạ lỳ lạ."

"Con là con trai của cha, cha tới gặp con thì có lỗi gì sao?"

"Bớt dong dài đi, tôi không muốn lãng phí thời gian nói nhảm với ông, nói thẳng mục đích hôm nay ông tới đi, nói xong rồi tránh đi cho khỏi chướng mắt."

"Vì sao con cứ muốn ép cha?"

"Ông không chịu nói mục đích hôm nay đến, vậy thì mời trở về."

"Phong Khải Trạch" Phong Gia Vinh có chút tức giận, nhưng lại không dám nổi giận, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng. Trước kia ông muốn nổi giận liền nổi giận, chưa bao giờ phải áp chế chính mình, nhưng bây giờ đến cả tư cách để giận cũng không có, càng ngày càng bị người quản chế.

Loại cảm giác này thật khó chịu.

Phong Khải Trạch cũng mặc kệ cảm thụ của ông bây giờ như thế nào, tiếp tục lạnh lùng đuổi người, “Hiện tại đã tới giờ Thiên Ngưng phải nghỉ trưa, mời rời đi, không nên quấy rầy vợ cùng con trai tôi nghỉ ngơi."

"Khải Trạch, chúng ta hãy ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút, có được không?" Phong Gia Vinh đem lửa giận trong lòng đè nén xuống, dùng giọng cầu khẩn nói, không còn khí thế uy nghiêm như ngày xưa nữa.

"Được đó, mọi người cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện, em đi pha tra cho mọi người." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên chen miệng, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị nước trà, muốn cha con họ được bình tĩnh nói chuyện.

Nhưng Phong Khải Trạch không muốn, gọi cô lại, "Không cần pha trà, anh không có gì để nói với ông ta cả, nói đi nói lại cũng vẫn là mấy vấn đề kia chẳng có gì khác nhau, nói nhiều quá làm biếng nói nữa rồi, không muốn nói thêm nữa."

"Khỉ con ——"

"Anh không muốn em phí phạm tình cảm vào chuyện không đâu, không cần thương lượng nữa, anh nói không chính là không."

"Giữa cha con, không cần phải trở nên như vậy."

"Từ khi nào tôi và ông đã trở thành cha con với nhau rồi hả?"

"Này ——" Tạ Thiên Ngưng không phản bác được, bỏ lá trà trong tay xuống không tiếp tục pha nữa, bất đắc dĩ nhìn Phong Gia Vinh một cái, bày tỏ mình không giúp gì được rồi.

Nếu khỉ con đã kiên trì, cho dù là ai cũng không thể thay đổi quyết định, cô cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này cô thật sự đã không thể giúp đỡ được gì.

Lửa giận trong lòng Phong Gia Vinh đã không thể kềm chế nổi, vốn muốn từ từ đi, không nóng nảy xử lý chuyện này, nhưng bởi vì tức giận mặc kể hậu quả mà nói ra, "Nếu nói mà mọi việc có thể giải quyết vậy tao sẽ nói thẳng, dù sao giữa chúng ta cũng không có gì hay để nói. Tao muốn 60% cổ phần Phong thị đế quốc trong tay hai đứa."

"Ha ha ——" Phong Khải Trạch nghe cái yêu cầu này, điên cuồng cười nhạo, "Ông nói ra loại yêu cầu này được cũng giỏi lắm, ông nghĩ tôi sẽ giao nó cho ông sao?"

"Chỉ cần đưa 60% cổ phần Phong Thị đế quốc cho tao, tao bảo đảm sau này sẽ không lại tìm hai người nữa, hai người cứ sống với nhau qua những ngày hạnh phúc, tao sẽ sống theo quãng thời gian của riêng tao, sau này không liên hệ gì nhau nữa."

"Lời hứa của ông đối với tôi mà nói không hề có uy tín, chỉ cần có 60% cổ phần này, tôi bảo đảm ông không dám tới tìm tôi gây phiềnphức, cho nên tôi sẽ không giao cho ông, ông từ bỏ đi."

"Lần này tao bảo đảm."

"Tôi nói, lời hứa của ông đối với tôi mà nói không hề có uy tín, ông không cần bảo đảm nữa, tôi không tin đâu" .

"Cha nhất định phải lấy được 60% cổ phần này, con đừng ép cha phải dùng thủ đoạn cực đoan." Phong Gia Vinh dùng ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Tạ Thiên Ngưng, ánh mắt dính chặt ở phía bụng tròn vo của cô, mặc dù trong lòng có chút không đành, nhưng không còn biện pháp, ông nhất định phải hành động, bằng không sẽ phải vào tù ngồi.

Trời mới biết ông thực không muốn đối địch với bọn họ, trước kia thực là không muốn, nhưng bây giờ là thân bất do kỷ.

Tạ Thiên Ngưng tiếp xúc với ánh mặt nham hiểm kia, có chút sợ, một tay ôm bụng, hai chân chậm rãi hướng về phía bên cạnh Phong Khải Trạch, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Vốn muốn giúp cha con bọn họ hóa giải mâu thuẫn, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ khả năng không nhiều, bởi vì Phong Gia Vinh vẫn không từ bỏ dã tâm, đến bây giờ vẫn muốn lấy lại cổ phần để đứng trên địa vị cao nhất.

Phong Khải Trạch đứng ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, dùng thân thể của mình che chở cho cô, bảo vệ cô, nghiêm túc cảnh cáo Phong Gia Vinh, "Nếu ông dám động vào cô ấy, tôi lập tức cho ông hai bàn tay trắng, tính nhẫn nại của tôi đã mất hết rồi."

"Cha chỉ muốn 60% cổ phần trong tay cô ta, chỉ cần hai đứa giao cho cha, cha sẽ không gây phiền thêm cho hai đứa. Trước nay cha luôn nói lời giữ lời, đã hứa với con cha sẽ không nuốt lời, điểm này con rất rõ mà, không phải sao?" Phong Gia Vinh thu hồi ánh mắt hướng trên bụng của Tạ Thiên Ngưng, nhìn lại Phong Khải Trạch, mang theo chút cầu khẩn, cầu xin bọn họ giao ra 60% cổ phần.

"Tôi mặc kệ ông có giữ lời không, tôi chỉ biết, 60% cổ phần này tuyệt đối không thể cho ông."

"Nếu như cha không thể không lấy được nó đi? Coi dù con làm cha mất chức, cha cũng sẽ có cách khiến cả hai không có ngày được yên ổn, thay vì như thế, các con chi bằng cứ giao ra cho cha, kết quả như thế là tốt nhất."

"Ông uy hiếp tôi?"

"Cha đang cầu xin mày, cầu xin con giao ra 60% cổ phần cho cha."

Tạ Thiên Ngưng nghe ra đầu mối, vì vậy to gan hỏi: "Cha, có phải cha đang gặp khó khăn gì, cho nên mới cần 60% cổ phần đến như vậy không? Chi bằng cha cứ đem khó khăn nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, có được không?"

Vừa thân thiết gọi còn có lời quan tâm, khiến trong lòng Phong Gia Vinh có chút cảm động, đột nhiên có chút khát vọng tình thâm, nhưng lý trí lại nói cho ông biết, trên thế giới này ngoại trừ mình ra, ai cũng không thể tin tưởng, vì vậy bỏ qua sự cảm động trong lòng đi, tức giận trả lời, "Khó khăn bây giờ chính là phải có 60% cổ phần, chỉ một câu thôi, các người cho hay không?"

"Không cho." Phong Khải Trạch trả lời như đinh chém sắt, nói xong lập tức đuổi người, "Không cần nói nhảm, cũng đừng hòng uy hiếp, ông bây giờ lập tức cút ngay cho tôi, sau này đừng có trở lại, bằng không đừng trách tôi không nghĩ đến tình cha con?"

"Khải Trạch, con đừng ép ta phải giở thủ đoạn ra. Cha biết con có năng lực bảo vệ vợ và con con, nhưng con có thể bảo đảm vạn nhất không xảy ra chuyện gì không, bụng cô ta cũng đã to ra, chỉ cần đẩy cô ta một cái có thể làm cô ta trả một cái giá rất cao, ông nguyện ý mạo hiểm như vậy sao?"

"Tôi sẽ khiến ông ngay cả cơ hội đến gần cô ấy cũng không có."

"Con biết thủ đoạn của cha mà, không nên ép cha, dù nói thế nào đứa con trong bụng của cô ấy cũng là cháu của cha, cha không muốn tổn thương cô ấy, càng không muốn tổn thương cháu của cha, nhưng cha không còn cách nào, cha phải lấy được 60% cổ phần này, cầu xin con đừng nên ép cha."

"Ông không nên ép tôi, bằng không tôi sẽ cho ông nếm thử chút mùi vị thất bại."

"Con —— được lắm, các người chờ đi, hừ." Phong Gia Vinh bởi vì không đạt được mục đích, trong lòng vừa phiền vừa lo lắng, hơn nữa lại không biết phải làm sao, tâm trạng bối rối khiến ông khó chịu cực kỳ, nói nửa ngày đều vô nghĩa, cũng không thể động thủ, dưới sự phẫn nộ không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.

Vậy mà sau khi ra khỏi cửa, thử suy nghĩ một chút, lại chẳng thấy tức giận, còn thấy may mắn vì không lập tức lấy được cổ phần. Nếu như bây giờ lấy được cổ phần, ông làm sao kéo dài thời gian với Hồng Thiên Phương được nữa?

Mới vừa rồi do ông quá nóng vội, quá tức giận nên mới hồ đồ, đi bức Phong Khải Trạch giao ra cổ phần, bây giờ nghĩ lại chuyện không thành công trái lại là một chuyện tốt.

Phong Gia Vinh mới vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh không xa, liền bắt gặp Hồng Thiên Phương, đối phương tựa hồ cố ý ở đây chờ ông làm ông sợ hết hồn, "Ông, vì sao ông lại ở chỗ này?"

"Đương nhiên tới xem hiệu suất làm việc của ông." Hồng Thiên Phương cười nham hiểm trả lời, đi tới kề vào bên tai ông cảnh cáo, "Cố gắng một chút, nếu không ông biết tôi sẽ làm gì rồi chứ?"

"Bọn họ không chịu giao ra cổ phần, tôi còn có cách gì đây, bất kể tôi có cố gắng thế nào vẫn không thể thành công."

"Trong mắt tôi, ông vẫn còn chưa cố gắng lắm, thủ đoạn của ông còn chưa có xử dụng ra mà, không phải sao?"

"Ông mới vừa nghe lén chúng tôi nói chuyện."

"Cái này gọi là giám sát, hãy giở thủ đoạn của ông ra, đừng để bọn tôi phải chờ quá lâu, tính nhẫn nại của tôi cũng có hạn, không thể chờ đợi thêm nữa." Hồng Thiên Phương vỗ vỗ bả vai Phong Gia Vinh, cười u ám, xoay người rời đi không lưu lại nữa.

Ông không thể ở trong bệnh viện quá lâu, bằng không bị Phong Khải Trạch phát hiện ra vậy thì hỏng bét.

Phong Gia Vinh đứng bất động tại chỗ, tức giận nhìn theo bóng dáng rời đi của Hồng Thiên Phương, trong lòng rất không cam tâm, hận không thể phanh thây xẻ thịt lão già kia ra.

Phanh thây xẻ thịt—— hay là ông dùng cách đã đối phó với cha của Đới Phương Dung dùng với Hồng Thiên Phương, người chết rồi sẽ không thể làm gì được, không phải sao?

"Hồng Thiên Phương, đây là do ông tự tìm, không trách được tôi, muốn trách thì trách ông không chịu an phận."

Cách tốt nhất bây giờ chính là giết người diệt khẩu, nói không chừng sau khi ông giao ra 60% cổ phần, Hồng Thiên Phương cũng sẽ không đưa toàn bộ CD cho ông, để bảo đảm an toàn, diệt khẩu là cách tốt nhất. Giết Hồng Thiên Phương, ông sẽ không cần phải đối nghịch với con trai mình nữa, cũng không cần thương tổn cháu mình, chẳng phải tốt hơn sao?

Nếu đưa 60% cổ phần cho Hồng Thiên Phương, Hồng Thiên Phương sẽ đạp lên trên đầu ông, vậy cuộc sống sau này của ông chẳng phải càng không yên sao, thay vì như thế chi bằng cứ để 60% cổ phần cứ để Tạ Thiên Thiên nắm giữ!

Phong Gia Vinh nghĩ ra được biện pháp, cười vui vẻ, không còn tức giận, âm thầm nhìn bóng dáng Hồng Thiên Phương rời đi, trong lòng càng nghĩ càng phấn khích, cuối cùng không do dự nữa, liền rời đi, trở về để chuẩn bị bắt tay vào công việc.

Không chỉ có Hồng Thiên Phương phải chết, Hồng Thừa Chí, Hồng Thi Na cũng không ngoại lệ, bởi vì rất có khả năng bọn chúng cũng biết đến chuyện CD, cho nên không thể giữ lại, tóm lại người Hồng gia không một ai được sống.

***
Chương 290. Phong nam Phong nữ

Sau khi Phong Gia Vinh đi rồi, Phong Khải Trạch vẫn như cũ, khó nén được lửa giận, nghĩ tới lời ông mới nói, thực hận không thể rút gân lột da ông.

Tạ Thiên Ngưng biết anh đang tức giận, mà cô chỉ có thể giúp trấn an lòng anh, "Khỉ con, em cảm thấy ba nhất định gặp phải khó khan gì đó, lại không biết nói với chúng ta như thế nào, anh cũng đừng so đo với ông nha! Mỗi người đều có một vài chuyện rất khó nói ra, đều này có thể lý giải."

"Ông ấy vừa rồi uy hiếp chúng ta như vậy, em còn gọi ông ấy bằng ba?"

"Không gọi là ba, vậy em gọi bằng gì, chẳng lẽ cũng giống như anh, gọi thẳng tên ông ấy, hay gọi lão già Phong hả? Em cảm thấy những lời ra oai vừa rồi của ông, không phải sự thật."

"Chính do em quá dễ mềm lòng, nói vài câu êm tai liền khiến em mắc mưu ngay. Mặc kệ ông ta gặp khó khăn gì, anh tuyệt đối sẽ không để ông ta tổn thương tới em cùng con, ông ta muốn lấy 60% cổ phần trong tay chúng, nằm mơ đi."

"Có lẽ ba thật sự đang cần 60% cổ phần kia, vậy chúng ta hãy tin tưởng ông ấy một lần đi, được không?"

"Không được, em đừng nói giúp cho Phong Gia Vinh, anh kiên quyết không đồng ý." Lòng Phong Khải Trạch đã quyết, nói gì cũng không thể thay đổi chủ ý, lại càng không muốn cô đồng tình, thái độ càng thêm kiên quyết, ra lệnh, "Không cho em nhắc lại chuyện này."

Tạ Thiên Ngưng biết nói cũng vô dụng, đành thở dài, kỳ thực cũng hiểu rõ chuyện anh đang lo lắng, nếu đem 60% cổ phần cho Phong Gia Vinh, rất có khả năng Phong Gia Vinh sẽ quay lại đối phó bọn họ, đến lúc đó trong tay bọn họ không có gì ứng phó, vậy thật sự rất nguy hiểm.

Thôi, cứ để mọi chuyện cứ phát triển thuận theo tự nhiên.

Anh không nghĩ cô lại buồn đến vậy, liền dỗ dành cô, "Thiên Ngưng, em đừng có trách anh lạnh lùng, anh làm vậy cũng là vì lo cho em và con, vì hai người, anh không thể mạo hiểm, em hiểu chứ."

"Em có thể lý giải lo lắng của anh, yên tâm đi, em không trách anh. Dù sao giờ đang nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng anh kiếm tên đặt cho con đi, nghĩ một cái tên cho con trai và cho con gái." Cô nói sang chuyện khác, không hy vọng những chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm bọn họ.

Được hạnh phúc như giờ không phải dễ, cô không muốn bị phá hủy vì những chuyện không cần thiết.

"Con trai gọi Phong Tử, con gai thì gọi Phong Nữ, trai điên, nữ điên, giống như lúc đầu tiên chúng ta vừa gặp lại, em anh là điên tiên sinh, anh lại thấy em chính là cô gái điên." Anh dùng tay xoa tròn bụng cô, trêu chọc.

Nhưng trò đùa này lại khiến cô cực kỳ tức giận, nắm lấy bàn tay anh đặt trên bụng cô ra, không cho anh sờ nữa, rống to không đồng ý, "Phong Khải Trạch, anh dám lấy tên con ra làm trò đùa. Em sẽ không để con gọi anh là ba đâu."

Phong Tử, Phong Nữ, thế mà anh lại nghĩ ra?

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận, anh đùa thôi, em giận sẽ ảnh hưởng đến con đó, cho nên ngàn vạn lần không nên nổi giận nha." Anh một tay ôm cô, một tay đặt ở trên bụng cô, dỗ dành.

"Đùa cũng không được."

"Được được được, anh sẽ không đùa, không gọi Phong Tử, Phong Nữ, mà gọi là Phong soái ca, Phong mỹ nữ, có thể chứ?"

"Phong, Khải, Trạch."

"Xem như anh chưa nói."

"Anh mau nghĩ cho em, còn dám lấy tên con ra đùa, em không để yên cho anh đâu."

"Tuân mệnh, bà xã đại nhân. Anh không đùa nữa, anh sẽ cố suy nghĩ."

"Hừ."

Nhớ đến ngày trước, Phong đại thiếu gia lạnh lùng ngạo mạn, lại biến thành người chồng thích đùa giỡn, ôn nhu như nước, quả là khác rất xa.

Ngay lúc Phong Khải Trạch đang nghĩ phải đặt tên gì, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Tiếng gõ cửa này, làm cho bọn họ đều đề cao cảnh giác, trong lòng đã chuẩn bị đến đều tồi tệ nhất. Nghĩ rằng có thể là Hồng Thi Na đến, hoặc có thể là Tạ Minh san, hay là Hồng Thiên Phương hoặc Phong Gia Vinh.

"Em đi mở cửa." Tạ Thiên Ngưng đang định đứng lên, đi ra mở cửa, nhưng bị người giữ lại, không để cô đứng lên.

"Chân của anh cũng đã khỏe hẳn, em đang mang thai, hãy ngoan ngoãn ngồi xuống không nên động, để anh đi mở cửa. Anh ngược lại muốn xem là ai dám đến gây phiền toái, anh tuyệt đối sẽ khiến họ phải mất mặt." Phong Khải Trạch không để cô đi mở cửa, tự mình đứng lên, lạnh lùng nhìn cánh cửa còn đang đóng chặt, sau đó chân cao chân thấp bước đi tới, mở cửa ra.

Sau khi mở cửa ra, nhìn thấy người đến là Đinh Tiểu Nhiên, thái độ cảnh giác đều biến mất toàn bộ, cười cười, hiền hoà nói: "Là Tiểu Nhiên đến."

Định bụng kéo cửa ra. Đinh Tiểu Nhiên lại nâng một bó hoa bách hợp to, đi đến, thân thiện chào hỏi, "Hắc hắc, là tôi, tôi đến thăm các người. Phong đại thiếu gia, thật ngại, hoa này không phải tôi mua để tặng cho anh, mà là tặng cho Thiên Ngưng cùng con trai hoặc là con gái nuôi của tôi, anh cũng đừng để ý nha."

sao?"

"Tôi cảm thấy sẽ không, ha ha. Phong đại thiếu gia càng ngày càng hài hước, không còn thường xuyên mặt lạnh nghiêm trang nữa rồi, xem ra Thiên Ngưng đã dạy dỗ anh rất tốt đó!"

"Miệng lưỡi cô vẫn không thay đổi, chỉ cần cô xuất hiện ở đâu, thì nơi đó không ngừng ồn ào, ầm ĩ."

"Nói hay lắm nói hay lắm, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, ta muốn gặp Thiên Ngưng và đứa bé, hắc hắc." Đinh Tiểu Nhiên đi ngang qua Phong Khải Trạch, bước nhanh vào trong phòng bệnh, sau đó ngồi đến bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, nhìn chằm chằm bụng cô, "Oa, Thiên Ngưng, bụng của cậu sao lại lớn như thế hở. Tôi lại không ngờ, xem ra người mẹ nuôi như tôi thật sự quá thất bại. Bảo Bảo ngoan, mẹ nuôi mua hoa bách hợp đến tặng cho con, con thích không?"

Tạ Thiên Ngưng cầm lấy bó hoa bách hợp, ngửi một chút, cảm kích nói: "Tiểu Nhiên, cám ơn cậu. Chẳng qua do cậu đã lâu chưa đến đây, tôi còn nghĩ cậu quên mất tôi rồi chứ!"

"Gần đây tôi bận đến tối mày tối mặt, không có thời gian đến thôi. Hơn nữa cậu có ông chồng yêu thương cậu, tôi tới hay không cũng không quan trọng, không phải sao? Thực hâm mộ cậu quá đi, có được hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, còn chuẩn bị làm mẹ, những đều tốt đẹp trên đời này đều ban hết cho cậu, không hâm mộ không được a! Nhớ lúc trước cậu ở cùng tên Ôn Thiếu Hoa, cảm thấy không tốt lắm, không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến mau thế, cậu đã thành người phụ nữ hạnh phúc nhất khắp thế giới rồi."

"Cậu với Dư Tử Cường phát triển đến đâu rồi, không phải em ấy muốn cậu làm thư ký của em ấy sao, sao hôm nay không đi cùng với cậu đến?"

"Tôi với cậu ta không có hi vọng đâu, cậu cũng đừng uổng phí tâm tư. Tôi vẫn còn làm cho giám đốc Mã, không làm thư ký của cậu ta, hơn nữa gần đây cậu ta tựa hồ cũng rất bận, không rảnh quan tâm tới tôi, chúng ta cứ như vậy, ai đi đường nấy, cho nên không diễn nữa. Hơn nữa, cậu ta lại nhỏ hơn tôi, cậu cũng không phải không biết, tôi không thích đàn ông nhỏ hơn tôi."

"Cậu chưa từng thử quen đàn ông nhỏ tuổi hơn cậu, làm sao biết không thể chứ?"

"Tạ Thiên Ngưng, hôm nay mình tới để gặp cậu, cậu đừng nhắc đến Dư Tử Cường nữa có được không, tôi sẽ cùng cậu ta diễn trò nữa. Nói về cậu đi, xem ra, hai người gần đây rất tốt, chân của Phong đại thiếu gia đã khỏe nhiều, cậu cũng dưỡng thai khỏe rồi. Tôi đây sẽ chờ con các người ra đời, để làm mẹ nuôi." Đinh Tiểu Nhiên không muốn nhắc đến Dư Tử Cường, cương quyết yêu cầu đổi đề tài.

Cô thừa nhận, lúc đầu có chút bị Dư Tử Cường làm mình hơi rung động, nhưng gần đây hắn ta dường như bật vô âm tín, nên rung động này cũng dần tiêu thất.

Tạ Thiên Ngưng cầm bó hoa trong tay đưa cho Phong Khải Trạch, mang đi chỗ khác, bản thân ngồi bất động tán gẫu, "Trước mắt cũng không tệ, chỉ là không biết về sau sẽ như thế nào?" .

"Về sau vẫn rất tốt mà, không phải sao?"

"Tiểu Nhiên, mình nói cho cậu biết, trước khi Hồng Thi Na bị tống giam đã đến phòng bệnh của chúng mình. Nghe này, cả Tạ Minh San cũng đã tới, tóm lại đám người luôn gây phiền phức cho mình đều đã xuất hiện, cho nên mình mới cảm thấy có chút bất an."

Phong Khải Trạch tùy tiện đặt hoa để ở trên bàn, nghe lời cô nói xong, biết cô đang lo lắng cái gì, vì thế muốn cô được an tâm, liền đưa ra một lời hứa hẹn, "Thiên Ngưng, em yên tâm đi, anh cam đoan những người này sẽ không gầy phiền toái gì chúng ta nữa."

"Cậu có một người chồng vừa tài giỏi lại luôn yêu thương cậu, luôn ở bên cạnh che chở cho cậu. Yêu ma quỷ quái cũng không dám động vào cậu, nên cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy dưỡng thai cho tốt, cảm xúc của cậu sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Bảo Bảo, như vậy đối với Bảo Bảo không tốt đâu. Phụ nữ có thai hay đa sầu đa cảm lắm, nên cậu phải chú ý nhiều một chút, đừng nghĩ đến những chuyện không tốt này." Đinh Tiểu Nhiên lấy tay sờ sờ bụng Tạ Thiên Ngưng, trấn an cảm xúc của cô.

"Tiểu Nhiên, sao mình cảm thấy cậu hiểu phụ nữ có thai còn hơn cả tôi nữa đó?" Tạ ngàn ngưng đùa với nàng, cố ý thế nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net