Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại giả tiếp chap 18 phát cho đời vui vẻ nào
Hôm sau thì nó ra viện, ông bác sĩ vừa kiểm tra vừa làu bàu
- Cậu này tôi nhớ mặt rồi, người chứ có phải cái bao cát đâu mà cứ đấm đá suốt ngày, lần này thì chừa nhé
- Vâng ạ - Nó đành cười trừ
Cuối cùng cũng ra viện,sau một hồi lòng vòng đi lấy thuốc, làm hồ sơ, vào trong xe con chị dúi đầu nó phát
- Đmm, lần này là thôi nhé, mày cứ hành tao thế này tao đi lấy chồng làm sao được
- Gớm, nhìn mặt bà lấy về để cưỡi cổ mẹ chồng à?
- Mày có tin là mày lại phải vào viện tiếp không?
- Thôi về đi, về em tắm cái, nằm viện người ngợm khó chịu quá
- Mày cuốn băng như cái xác ướp tắm cái gì, về nghỉ cho tao là tốt rồi
- Thôi cứ về cái đã
Ngửa ghế ra, nó nằm nghỉ, nheo mắt lười biếng trước cái nắng cuối thu của Hà Nội
- Mày với con Trang hôm qua làm sao thế? Nó thăm mày gì xong về còn gọi tao khóc to hơn, mất công tao dỗ dành vãi
- Úi dào, chuyện vớ vẩn
- Tiên sư lũ vợ chồng trẻ chúng mày, dỗi nhau xong bắt tao hầu à?
- Ơ, ai bảo bà làm chị em tốt, thấy ngu chưa
- Mà nói thật mày thấy tiến được mày triển mẹ đi, nó cũng có ý, mà yêu nhau tao đỡ phải lo cho mày
- Bà cứ kiếm được chồng đi đã rồi tính nhé )
- Ơ đm, tao khuyên thật lòng mày lại không nghe, ý mày là sao?
- Thôi, lái xe đi, tập trung vào, cái này để sau - Nó lảng tránh
Chả hiểu sao, hôm qua nó quyết tâm sẽ thổ lộ tình cảm cho em biết, sau khi cãi nhau xong nó lại từ bỏ cái quyết định đó, nó không sợ em từ chối nó, cũng chả phải nó không đủ dũng cảm để tiến tới em. Hình như giữa nó và em vẫn còn một cái bức tường mỏng manh ngăn cách mà cả nó và em đều không bước qua để tiến tới với nhau, nó lại muốn duy trì cái quan hệ mập mờ quan tâm chăm sóc nhau như này, nhưng nó biết em sẽ không chấp nhận cái mối quan hệ đó và sẽ có thêm những thằng Quang khác xen vào
Về tới nhà, nó lười biếng lên lầu, nằm vật ra giường, điện thoại của nó không một tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ. Thiếu thốn! Cái mà nó cảm nhận được vào lúc này, nó cần một tin nhắn hỏi thăm, một cuộc gọi từ em, vì đó là những thứ mà nó đã quen từ lâu. Chuông điện thoại vang lên " Chang is calling" chần chờ một lúc nó bắt máy

- Anh à? - giọng em quen thuộc vang lên
- Ừ
- Anh ra viện rồi đúng không, em nghe chị nói
- Ừ - Có lẽ đây là câu trả lời hay nhất của nó vào lúc này
- Anh muốn ăn gì không, em nấu cho
- Thôi, anh nghỉ đã, em làm gì cứ làm đi
- Vâng
Em dập máy, nó thấy cổ họng nó nghẹn lại, nó muốn nói với em là nó cần em lắm, nó muốn em sang nhà nó. Nó có ích kỉ quá không? Nó cũng không biết nữa, nó quen với việc em xuất hiện ở nhà nó hàng ngày rồi, nó cảm thấy cô đơn trong chính cái căn nhà này, dù nó đã ở một mình 4, 5 năm nay.
" Anh xin lỗi" - Nó gửi tin nhắn cho em
" Anh không có lỗi gì, hai chúng ta không ai có lỗi cả, em nghĩ em cần thời gian suy nghĩ"
" Ừ"
Trớ trêu thật, bình thường em luôn bên nó mà nó đâu biết em quan trọng với nó đâu, đến lúc nó cần em thì em lại bảo cần suy nghĩ. Đúng thật là cuộc đời
Nó nằm ở nhà hai ngày rồi lại quay lại cái công việc lên bar, nó vẫn phải ăn, phải tiêu nên vẫn phải đi làm. Mở máy gọi cho thằng Béo xem thằng Quang thế nào đã
- Béo à, anh đây
- Anh khỏi chưa, mẹ hôm đấy dần nhau xong anh nằm im làm anh em hoảng quá
- Mày nghĩ thế mà khó được anh à? - Nó bốc phét
- Thôi anh ơi, mấy chục cái mảnh chai cắm như bàn chông quanh người chưa giỗ là phúc rồi
- Ờ, đùa nhau thế thôi, thằng kia mày biết nó sao không
- Anh dở hơi vl, kéo cả lũ đi rồi nhảy vào solo, thằng kia em cũng không để ý nó, chắc không nhẹ hơn đâu, pha đấy không lo cho anh thì anh em mỗi thằng cho một chai ken chắc bây giờ nó bán muối rồi
- Thế chú biết nhà nó đâu không
- Nghe ông A kêu dân Tây Bắc, cũng không hốt lắm
- Ừ, thế đã nhé
Cúp máy, ngồi suy nghĩ lại nó mới thấy mình ngu, cũng không hiểu sao lại làm thế, " việc qua rồi cho qua hẳn " - nó thở dài
Đêm nay nó ngồi lẳng lặng một góc, không tán phét với bọn trật tự cũng chả muốn ra cửa làm bi Tiên Lãng chính cống với mấy lão bảo vệ, trông xe. Nó ngồi suy nghĩ vẩn vơ mà chiếm vài phần là suy nghĩ về em. Nó nhớ em, nó thừa nhận là nó nhớ em. Thật điên rồ khi mới có mấy ngày thôi mà cả đống suy nghĩ tiêu cực trong đầu nó
" Anh em mình là người Hà Lội, người Hà Lội là chơi rất trội, quẩy lên bạn trẻ ơi, á đù á đù á đù" Ông MC và thằng Dj hôm nay khá ăn ý khi mà rất biết lấy lòng khách vào cái ngày nghỉ cuối tuần này. Tiếng chuông điện thoại vang lên, số lạ
" A lô"
- Anh ơi, có đó không - giọng con gái vang lên
- Anh có đi đâu mà chả có - Con dở hơi nào thế
- Đi chơi với em đi?
- Đi đâu em ơi, Trần Duy Hưng đang giảm giá 60k giờ đầu kìa
- Tội gì phải mất tiền, chân cầu Long Biên tối lắm anh ơi - giọng bên kia cợt nhả không kém
- Mà em nào đấy nhỉ?
- Anh không nhận ra em à? Em buồn quá
- Anh sắp biết em là ai rồi -Quả thật nó không biết, phần vì tiếng nhạc to, phần vì cái giọng này khá lạ
- Em buồn quá, anh quê em rồi à?
- Thừa tiền gọi tổng đài Viettel nó tư vấn tình cảm cho em nhé, anh không ảnh - Nó toan cúp máy
- Em đùa đấy, em Quỳnh đây
- Quỳnh nào?
- Bạn Trang
- Trang nào?
- Anh chết đi được rồi đấy, đang đâu em qua đi chơi với em
- Ở bar nhưng không rảnh
- Vãi chảnh chó, kệ anh, 15ph nữa em qua
Nó cười cười cúp máy, nghe giọng Quỳnh có vẻ không tỉnh táo, chắc lại chơi đâu đó rồi gọi trêu nó. Tầm 20ph sau
- Ra cửa đi anh ơi
- Ô em qua thật à?
- Em đùa anh bao giờ chưa, ra cửa đê, để gái đẹp đợi là mất lịch sự lắm đấy
- Đợi anh 2s khác thấy mặt ở cửa
Cầm nguyên điện thoại ra cửa, nó nhìn quanh quất chả thấy dáng Quỳnh đâu
- Em đùa anh à? Thấy đâu đâu
- Em đang cửa đây
- Đi xe gì?
- Civic đen 29a -0xx.xx, đừng bảo ông anh không biết đọc biển số nhé
- Anh thấy rồi
Mở cửa xe ra, Quỳnh hôm nay mặc quần sóc, áo bó sát người tôn cái đường cong trời cho ra, mái tóc nâu đã được buộc cao hở cái cổ trắng nõn
- Ui giời, nhà lắm tiền thế, xe đẹp lung linh huyền ảo thế này, hôm nào cho anh mượn đi tán gái nhé
- Nhà ở bản đem ngô, lúa đi đổi cho bằng người thành phố, mà anh không sợ Trang à mà đi tán gái
- Anh có là gì đâu mà phải sợ
- Lại bốc phét, cái kiểu yêu nhau sến sủa giấu giấu giếm giếm chán bỏ mẹ
- Ơ thật, mà đừng bảo hôm nay gọi anh ra đây khoe xe rồi nói chuyện phiếm nhé
- Anh nghĩ em nhạt nhẽo như anh lắm à?
- Thế muốn gì đây em ơi
- Đi chơi với em, ra cầu Long Biên
- Ơ thế muốn thật à?
- Em đã nói dối ai bao giờ chưa
Trước cửa quán bar, một con civic đen lao vút đi, nó đâu biết tối hôm nay nó đã rơi vào một kế hoạch mà nó phải trả giá là việc xa em sau này.....
Còn tiếp.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net