chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30ph sau dưới chân cầu Long Biên
- ô, thế em xuống đây thật à?
- Chả thế, Quỳnh này chưa biết bốc phét ai là gì đâu nhé, mà anh ra em bảo này - Quỳnh mở cửa bước ra
- Sao đây cố
- Mở cốp sau lấy em thùng ken, tiện lấy luôn mấy gói bò khô nhé
Hì hục mở cốp sau xách thùng ken ra, toàn loại lon nửa lít, với thêm 2 gói bò khô trong cốp xe ra nắp capo
- Đại gia nhỉ, lúc nào cũng để trong cốp đổ thay xăng à em?
- Để đấy lúc nào mệt vác ra truyền anh ạ - Quỳnh mở lon bia uống một hơi dài
- Chả tốt gì đâu
- Anh đang khuyên em đấy à?
- Không hẳn, em nghĩ anh đủ tốt khuyên người khác à?
- Ý anh em là người " khác "
- Lưng chừng, không hẳn là thân quen
- Mất công em quá - Quỳnh làm mặt mếu - Mà anh cũng khó gần nhỉ
- Anh đã đóng mác thân thiện lên người bao giờ chưa - Nó ném cái lon trong tay - Mà thôi, thế đêm hôm bắt tội nhau ra đây uống bia làm gì, nhà anh thiếu cái này à?
- Ngắm cảnh chẳng hạn
- Em ngắm bầu trời không sao cùng sông Hồng đầy rác à?
- Có thể - Quỳnh nhoẻn miệng cười - Mà đùa đấy, em đang buồn
- Anh hơi nghi ngờ cái em gọi là "buồn" đấy

- Tùy anh thôi, nhưng lần này là thật, em nghiêm túc đấy
- Thì em chưa bốc phét ai mà, cãi nhau người yêu phỏng
- Anh thông minh đấy nhưng cần thêm tí nữa mới nuột, không phải cãi nhau mà chia tay
- Vậy em định nhảy cầu mai đăng dân trí à?
- Anh nghĩ em ngu vậy không? -Quỳnh nhìn thẳng vào mắt nó, nó hơi giật mình
- Không, nếu em như vậy thì anh không cần phải đứng đây giảng đạo nữa
- Chơi bời thôi anh à, nó chăn dắt mãi không thịt được em nên cãi nhau, mà em chơi chán nó rồi - Quỳnh nói thản nhiên làm nó hơi cau mày
- Sao, ông anh nghe thấy sợ à, hay còn trai tân đấy
- Em hơi say rồi đấy - Nhìn mấy cái vỏ lon dưới đất cộng với cái đống rượu Quỳnh uống thì có lẽ con bé say thật
- Em chưa có định nghĩa say, mà say cũng được, em chả tin anh dám làm gì em đâu - Quỳnh cười cợt - Cho em hỏi câu thật lòng nhé?
- Ừ
- Anh ngủ với bao nhiêu con rồi?
Bao nhiêu lần, nó chẳng nhớ nữa, nó là một thằng đàn ông, cái nhu cầu đó rất bình thường, nó yêu sâu đậm nhưng lại dễ dàng lên giường, nhìn đám rau cỏ của nó là đủ biết.
- Em đếm được số Diana em thay không? - Nó ghé tai vào miệng Quỳnh
Quỳnh hơi ngẩn người một chút rồi bật cười khanh khách
- Anh càng ngày càng thú vị đấy. Còn câu cuối, anh coi em là gì?
- Vẫn câu trả lời cũ thôi: " lưng chừng"
- Anh vẫn lạnh lùng khó gần vậy
- Khó gần thôi, anh không phải mẫu người lạnh lùng
- Đàn ông lạnh lùng chút mới quyến rũ
- Tất nhiên, thằng nào chả muốn mình quyến rũ
- Em nghĩ anh em mình nên kéo gần khoảng cách thân quen không nhỉ?
Nó cúi sát nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, có lẽ có thêm một chút men làm nó mạnh bạo hơn hẳn
- Em nghĩ thế này có gọi là gần không?
- Không, theo em là như này - Quỳnh bỗng dướn người hôn nhẹ vào môi nó, nụ hôn thoáng qua nhưng nó vẫn cảm nhận môi Quỳnh mềm và ấm
- Em có nghĩ là hơi gần quá không?
- Tùy suy nghĩ thôi anh, coi như trả công anh đi ra đây cùng em chơi vậy, không lỗ chứ? Còn bây giờ thì đi về thôi, lạnh rồi, anh không muốn một cô gái xinh đẹp như em chết cóng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đấy chứ?
Trên đường về, nó và Quỳnh đều im lặng, có lẽ men đã giảm và giờ thì cả hai đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng, đến cổng nhà, nó xuống xe
- Anh về nhé, đi đường cẩn thận
- Anh lại đây em bảo cái này? - Quỳnh vẫy nó
- Gì vậy - Nó cúi xuống nhìn qua kính xe
- Em chỉ hôn những người em thích, có nụ hôn của em là đặc ân đấy? Giờ thì chúc anh ngủ ngon - Quỳnh làm động tác hôn gió rồi kéo kính lên, con civic lao vút đi
Nó ngẩn người suy nghĩ về những điều Quỳnh vừa nó với nó. Đang ngập ngừng trước cửa thì nó thấy một hình bóng quen thuộc đang lững thững đi về phía nó. Em. Là em. Em mặc bộ váy trắng, nhìn em thật mỏng manh, nó muốn lao vào ôm em ngay lúc này nhưng lí trí nó không cho phép nó làm vậy
- Anh - Em ngẩng mặt lên nhìn nó
- Đi đâu về muộn vậy
- Em đi ăn với chị Hiền, qua gọi anh nhưng anh không có mặt ở bar
- Ừ, đi giải quyết ít chuyện
- Vâng, em ngủ đây, anh ngủ ngon
- Ừ
Ngập ngừng. Em và nó đều như vậy, giữa hai người còn có một cái bức tường mỏng manh nhưng không ai can đảm bước qua, cả hai đều chờ đợi sự chủ động của người còn lại
Nằm vật ra giường, nó suy nghĩ về câu nói của Quỳnh trước khi rời đi. Lẽ nào Quỳnh thích nó? Quỳnh có tình cảm với nó? Nhưng Quỳnh cũng là bạn thân của em? Nó có thích Quỳnh không? Không, nó chỉ coi Quỳnh là em gái. Nó với Quỳnh khá hợp tính nhau mà thôi, người nó thích là em chứ không phải Quỳnh. Quỳnh như một cơn gió mang đến xúc cảm mới mẻ và cuốn mọi ưu phiền, còn em hiền dịu,em thầm lặng, em luôn cần ai đó trân trọng, che chở cho em, em mới là người nó cần. Đắm chìm vào suy nghĩ và nó ngủ quên mất
Mấy ngày sau đó là cuộc sống thường nhật của nó, chỉ khách là những tin nhắn hỏi han qua lại giữa nó và em ít đi, có lẽ em và nó đều cần những khoảng thời gian này để bình tĩnh và suy nghĩ lại, để có thể dũng cảm tiến lên thêm một bước nữa, xé bỏ tờ giấy vô hình ngăn cách hai người
Cuối tuần, đang nướng ngon lành thì tiếng chuông con 12 thần thánh kêu lên
- A nhô ! - giọng ngái ngủ
- Thằng khốn nạn, mày vẫn ngủ à? - Tiếng con chị nó hét sang sảng trong điện thoại
- Đêm qua cuối tuần lắm khách, sao?
- Dậy đánh xe đi chụp tao mấy cái ảnh
- Chị bị dở à? Sớm chả chụp muộn chả chụp mất mẹ giấc ngủ
- Tao đ' cần biết, mày có chụp không
- Không, lượn đi cho người khác ngủ
- A, mày giỏi, hôm nay có cả người yêu mày đi cùng đấy, tao hẹn nó rồi
- yêu đương đ' gì giờ này, mà em bói đâu ra người yêu
- Trang chứ ai vào đây nữa, mày lại quên rồi à em
- Chị điên không, có gì đâu mà yêu đương
- Thế có đi không tao trả lời nó
- Rồi thì đi
- Ui đm, sức mạnh của tình yêu có khác, thôi nhé, hẹn tình yêu 20ph nữa mình qua nhé - Con chị cười khả ố trong điện thoại
- Lượn, không tiễn
Lóc cóc dậy đánh răng rửa mặt. 20ph sau con chị đã bấm chuông inh ỏi dưới nhà
Còn tiếp... Cuối tuần giả chap nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net