(十一)-Cơn gió của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ừ thì không phải câu chuyện nào cũng êm đềm mãi mà không có sóng gió nhỉ? ^^

Chúc mn ngủ ngon và một ngày mới tốt lành ^^

---------------------------------

"Tuần sau anh có một trận đấu bóng bầu dục, muốn tới cổ vũ không?"

"Đương nhiên rồi, vậy nếu em tới cổ vũ, anh thắng thì em có được phần thưởng gì không?"

"Cái gì, tại sao anh thắng lại phải thưởng cho em?"

"Bởi vì em muốn phần thưởng của anh." Patrick ôm eo Nine làm nũng.

"Được rồi được rồi, em muốn phần thưởng gì?"

"Anh nói trước đi anh muốn phần thưởng gì!"

"Cũng không có muốn gì, ừm....nếu như thắng, vậy chúng ta sẽ cùng đến nhà hàng mới khai trương để ăn mừng đi, nghe nói ở đó ăn rất rất ngon na~"

"Được ~ Vậy em muốn...anh đăng một bức ảnh của chúng ta lên IG, có được không?"

Nine cụp mắt uống một ngụm nước trái cây, phảng phất ý cười nhìn Patrick, giọng đều đều mà nói: "Nhóc con, chiếm hữu quá sẽ không tốt đâu na~"

Patrick nhất thời nhìn anh chằm chằm, không nhận được câu trả lời như mong muốn, cậu liền cụp mắt xuống, che giấu sự thất vọng sâu sắc nơi đáy mắt.

"Được rồi, em có thể chọn cái nào em muốn đăng, được không?"

Nine đưa tay xoa tóc cậu, trên mạng xã hội của anh chưa từng đăng thông tin gì liên quan đến người yêu, thật sự là không cần thiết, nếu quên xóa có thể sẽ gây ra những rắc rối không đáng có. Nhưng cũng không có gì to tát cả, mong muốn của nhóc con cũng không nhiều, có thể đáp ứng được thì cớ gì lại làm cậu buồn lòng.

Có thể ngay cả bản thân Nine cũng không nhận ra rằng anh luôn thỏa hiệp với Patrick, tuy rằng đó đều là chuyện bình thường, nhưng anh trước giờ chưa từng vì ai mà thay đổi cả.

"Cậu nói xem, mình có phải có chút quá đáng không? Dù đã đồng ý nhưng liệu anh ấy có thật lòng vui vẻ không?", Patrick nằm trên giường, sầu não đi xin ý kiến của bạn mình.

"Này cũng không phải là yêu cầu quá đáng gì. Hai người đang yêu nhau mà, đăng ảnh có gì sai?"

"Mình cảm thấy anh ấy có chút không vui, nhưng mình thực sự không cảm thấy an tâm, cũng không có sự tự tin có thể giữ chân anh ấy. Mình chỉ sợ anh ấy gặp được người nào khác liền không cần mình nữa. Nếu mình cũng giống như những người khác chỉ là lướt qua cuộc đời anh ấy, chỉ là có được anh ở một đoạn đường, không lưu lại một vết tích gì, mình thực sự sẽ phát điên mất."

"Patrick, tình yêu giữa hai người không thể chỉ duy trì bằng nỗ lực của một người, cậu không thể yêu một cách hèn mọn tầm thường như thế được.

"Thực ra anh ấy rất tốt với mình, đáp ứng mọi mong muốn của mình, anh ấy luôn chiều theo ý mình, chăm sóc mình vô cùng tốt. Nhưng cũng không hiểu tại sao, mỗi lần ôm anh ấy mình lại cảm thấy như đang ôm lấy một cơn gió, anh ấy dường như chưa bao giờ thuộc về tôi."

AK đề nghị cậu nên cùng anh nói chuyện nghiêm túc, nói ra sự bất an của chính mình, biết đâu anh sẽ cho cậu một sự chấp thuận, nhưng Patrick không có ý định làm như vậy, cậu sợ điều đó sẽ có vẻ trẻ con và không đáng tin cậy, ngược lại càng đẩy anh xa cậu hơn.

Trận bóng bầu dục cuối tuần, Nine là trụ cột của Học Viện nghệ thuật.

Anh mặc một chiếc áo phông đen, xắn nửa tay áo dưới vai, để lộ cánh tay trắng như tuyết khiến các cô gái có mặt tại đây náo loạn hò hét. Anh đeo băng đô đen, khi chạy thì tóc bay bồng bềnh, trông thật trẻ trung và năng động.

Anh ấy vẫy tay chào Patrick đang đứng ngoài sân, sau đó làm động tác sẵn sàng và bắt đầu trận đấu.

Patrick hò hét, cổ vũ cùng các cô gái đứng bên cạnh, nhìn chàng thiếu niên của mình đang cuồng nhiệt chạy trên sân cỏ xanh mượt, linh hoạt nhanh nhẹn né tránh, bắt bóng, rồi ôm ăn mừng với đồng đội khi ghi điểm.

Rốt cuộc đâu mới là bột mặt thực sự của anh?

Patrick nghĩ về hình đánh anh trên sân khấu, trên sân trượt patin, khi chơi trống một mình, khi chạy trong mưa, ngủ an lành khi anh ấy ốm, mỗi một lần đều không giống nhau, mỗi lần đều điên cuồng thu hút cậu, khiến cậu vừa muốn độc chiếm anh vừa muốn khoe khoang với tất cả mọi người.

Khi anh ấy giành chiến thắng trong trò chơi, khán giả đã cổ vũ và vỗ tay, Nine phấn khích ăn mừng với đồng đội của mình, và sau đó anh ấy chạy về phía Patrick, vẫy tay với cậu.

Patrick sau đó cũng chạy đến chỗ anh, chen qua đám đông, đến bên cạnh anh, cúi xuống, ôm lấy anh nhấc lên, ngước lên nhìn anh, ôm anh quay vòng.

Cuối cùng cả thế giới đều đã trở thành tấm phông nền, cuối cùng cậu cũng đã ôm lấy cơn gió của mình.

Nine giật mình, vội vàng đỡ lấy bờ vai của cậu, cúi đầu xoa xoa bên mặt cậu.

Nhưng em vẫn cứ khăng khăng lựa chọn anh, nhưng em lại chỉ cần mình anh, làm sao anh có thể không cảm động?

Patrick đặt anh xuống, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau họ dường như nghe thấy nhịp đập hỗn loạn trong trái tim của mình, Patrick bước lên hai bước, nâng mặt anh hôn lên một cái.

Thế là mọi người xung quanh ngạc nhiên ồ lên, hú hét, tiếng huýt sáo cùng cổ vũ tràn ngập tại hiện trường.

Những âm thành này khi đến tai Nine lại biến thành những âm thanh vặn vẹo khác, chế giễu, mỉa mai, lăng mạ, những khuôn mặt đáng lẽ đã bị lãng quên lại len lỏi vào tâm trí anh, thế giới quay cuồng và sụp đổ, nhấn chìm anh, anh nghe thấy ai đó hỏi: Mày nghĩ rằng mình trốn thoát rồi sao? Có thể quên được rồi sao? Mày nghĩ rằng mày đã được tái sinh rồi sao?

Anh đẩy Patrick ra và một mình bước ra khỏi sân, lưng cứ run lên bần bật, như thể anh sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.

Patrick không có thời gian để suy nghĩ, vô thức đuổi theo anh.

Nine ngồi trên băng ghế ngoài sân uống nước, sắc mặt tái mét, biểu tình vô cùng căng thẳng.

"Nine, anh bị sao vậy? Anh có sao không?" Patrick muốn ôm hắn, nhưng là đột nhiên không dám tiến lên, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi em không nên .....Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa, đừng tức giận... "

"Em đang nói cái gì vậy?" Nine như vừa bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, anh đưa tay về phía Patrick, cố gắng hết sức gượng cười. "Anh hình như bị hạ đường huyết sau khi vận động quá kịch liệt. Anh chỉ là cảm thấy chóng mặt và buồn nôn lúc em ôm anh xoay vòng."

"Em xin lỗi, anh thấy khá hơn chưa? Mình tới phòng y tế nhé?" Patrick đi tới, nắm lấy tay anh, "Em có mang theo sôcôla ở đây, anh ăn một viên đi."

"Sao em cứ xin lỗi mãi thế, đến ôm anh đi ~"

Patrick đến ôm lấy anh và đút cho anh một viên kẹo sô cô la.

Nine vùi đầu vào trong ngực cậu, anh muốn thoát khỏi vòng tay này, lại vừa liều mạng muốn trốn thật sâu trong nó. Anh như người chết đuối nắm chặt lấy cọng rơm, dù biết cọng rơm không thể cứu được mình nhưng anh vẫn muốn tóm lấy nó trong tuyệt vọng.

"Lần sau, em sẽ không bốc đồng như vậy nữa, anh đừng trách em nhé, được không?" Patrick bất an xoa nhẹ lưng anh.

"Đã nói rồi mà anh không có trách em, em không tin anh sao? Vậy chúng ta quay lại hôn một lần nữa?" Lời nói của NIne tràn đầy sự trêu đùa, nhưng trên mặt lại không có lấy một biểu tình khi nói ra những lời này.

"Đỡ hơn chút nào chưa? Em đưa anh trở về nghỉ ngơi, anh hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi."

Patrick đưa Nine đến cửa ký túc xá, trông anh ấy khá hơn, nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi.

"Quên nói cho anh biết, chúc mừng anh chiến thắng rồi! Nine của em là giỏi nhất!" Patrick đi tới hôn lên trán anh.

Nine rốt cuộc cũng nở một nụ cười, giơ tay vuốt nhẹ tóc của cậu, "Pat cũng rất tuyệt vời, trở về đi, anh muốn ngủ một lát, ngày mai gặp lại."

Patrick bước vài bước, quay lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đứng lặng một lúc trước khi rời đi.

"Em không có chìa khóa sao? Sao lại gõ cửa?" Nine mở cửa cho Lưu Vũ ngẩn người hỏi.

"Em là sợ Patrick đang ở đây, tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy? Anh không đi dự tiệc ăn mừng của đội sao?"

"Anh ở nhà tự mình uống mừng." Nine đi thu dọn chai rượu, chừa chỗ cho Lưu Vũ.

"Em hôm qua ở sân cỏ nhìn thấy rồi." Lưu Vũ trầm mặc một hồi mới nói: "Nine, anh là đang sợ cái gì?"

"Rất nhiều thứ, lúc đó anh tưởng mình đã quay về bốn năm trước." Nine trầm mặc cúi đầu, tay cầm bình rượu khẽ run lên.

"Em còn tưởng rằng chỉ có mình em không thể thoát khỏi bốn năm trước, hóa ra anh cũng vậy"

"Nếu anh thoát ra được rồi, anh bây giờ làm sao có thể như thế này." Nine gượng cười nhìn Lưu Vũ, "Anh sợ rất nhiều, anh vẫn luôn sợ hãi, sợ bị cô lập, cho nên anh phải liều mạng cố gắng hòa đồng. Anh sợ bị bỏ rơi, thế nên lựa chọn từ bỏ người ta trước, anh sợ cô độc, nhưng càng sợ thất vọng. Anh luôn cố gắng chứng mình là mình được yêu, thế nhưng anh chứng minh cho ai xem đây, anh chỉ là tự hành hạ bản thân mình mà thôi."

"Chúng ta không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với những kẻ bắt nạt, bọn chúng ngay từ đầu đã sai, chúng ta đều đang được yêu, chúng ta đều xứng đáng được yêu." Lưu Vũ ôm lấy anh, giọng nói nghẹn ngào.

"Bốn năm qua, chúng ta được bao bọc trong hai vỏ bọc và sống ở hai thái cực."

"Đúng nha, em hoàn toàn phòng bị, anh thỉnh thoảng gặp dịp mua vui." Lưu Vũ dùng tay lau nước mắt trên mặt Nine, "Nhưng chúng ta cũng đang dần thay đổi, em bây giờ cũng đang cố gắng kết giao cùng vài người bạn, anh cũng đã gặp được một Patrick thật lòng có thể tin tưởng."

"Patrick," Nine vùi mặt vào hai lòng bàn tay, "Anh càng để tâm đến cậu ấy, lại càng muốn chạy trốn khỏi cậu ấy. Anh sợ rằng mình sẽ làm cậu ấy thất vọng, làm tổn thương cậu ấy, anh trước giờ không yêu ai cả. Anh lại càng sợ rằng cậu ấy sẽ bỏ rơi mình, nếu anh hoàn toàn ỷ lại vào cậu ấy, mà cậu ấy lại rời bỏ anh, nhất định anh sẽ phát điên mất."

"Vậy anh hiện tại dự định sẽ làm gì? Dừng lại kịp thời hay là cược một ván?"

"Làm sao đây, Lưu Vũ, trò chơi này mất kiểm soát rồi."

______________________

Update: 23:36PM 28/04/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net