3. cuộc vui bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cả Park Jimin là J95_Chimmy lúc chiều, cũng không biết cậu con trai tóc tím là người chơi kim cương đường giữa, bởi lẽ anh không giống Taehyung mà để ý một cái tên qua game. Cả Jeon Jungkook cũng chưa đủ tinh ý nhận ra hai người trước mặt là cặp đường rồng ban chiều, hoặc là cậu không dám tin cuộc đời lại có thể sắp xếp một định mệnh như thế. Taehyung nép qua một bên giữa hai người họ, ra hiệu cho một người pha chế đưa cho anh chiếc micro. Lúc này Jimin mới chỉ tay về phía hắn, nói với Jungkook:

" Nơi này là của cậu ấy"

Cậu một chút kinh ngạc cũng không có, vì cậu đã đoán ra được từ lúc vừa chạm mặt anh. Private Club này rộng như thế, nhưng chỉ có tầm hơn ba mươi người, cả nam và nữ. Đa số mọi người không quen biết nhau, chỉ vừa hỏi han tên tuổi giống JungKook ban nãy.

Taehyung cầm lấy micro bằng tay trái, dưới tiếng nhạc vẫn đang khuấy động không khí, anh gầm gừ vào nó với chất giọng trầm đặc của mình:

" Come to my city, know how to party"
( Tạm dịch: Đến thành phố của anh, chúng em sẽ biết chơi bời là như thế nào).

Mọi người vẫn còn ngỡ ngàng, vì lần đầu họ đến đây, Taehyung cũng đã quen với cảnh này. Anh vỗ tay hai tiếng, tiếng nhạc để nhảy nhót nhỏ dần rồi tắt hẳn.

" Cuộc vui bây giờ bắt đầu"

Taehyung thông báo cho mọi người khi đôi mắt nhìn vào đôi ngươi của JungKook, long lanh và đầy mê hoặc. Tiếng nhạc khác lập tức vang lên, nó vẫn sôi động nhưng lại nhỏ đi ít nhiều.

Chiếc micro đính đá xanh ngọc ban nãy Taehyung cầm đã được chuyển qua cho một người đàn ông khác, người đó thông báo cho hơn ba mươi người có mặt rằng:

" Hôm nay là một ngày vui, chúng ta sẽ biến nơi này thành một bữa tiệc đúng nghĩa. Tôi biết mọi người chưa hiểu rõ về nhau, vậy bây giờ sáu người có ghim cài cùng màu hãy ngồi lại chung một chiếc bàn tròn ngoài kia, sau đó tôi sẽ phổ biến luật chơi của trò đầu tiên hôm nay"

Jimin nhanh chóng kéo được thêm hai người đàn ông khác vào chiếc bàn tròn, người đầu tiên là Kim Seokjin, kế bên là Min Yoongi. Jimin cũng không quên nháy mắt với Taehyung cùng Jungkook, năm người cùng nhau ngồi quây quần trên chiếc bàn có mặt thuỷ tinh trong suốt, ở trong ngập ngụa dây đèn đỏ và xanh. Taehyung ngồi giữa Jungkook và Jimin, mọi người đã sớm tụ lại thành một vòng tròn, chỉ còn thừa một ghế trống ở giữa YoonGi và Seokjin.

" Gì đây, lâu lắm mới có một buổi tiệc, còn phải ngồi tế bốn ông thần à?"

Yoongi lên tiếng than vãn ỉ ôi, ý hắn đại khái là cần ít nhất là một người phụ nữ, mới có hứng thú chứ. Seokjin gật gật đầu, hắn thông cảm cho tên bạn già của mình, đâu cần thiết phải làm nóng người với Taehyung, Jimin hay Yoongi, bọn họ vốn đã quen nhau từ trước. Chỉ có cậu trai tóc tím kia là xa lạ với mọi người trên bàn này thôi. Họ nở nụ cười với Jungkook, không kiềm chế được mà quay ra cảm thán với nhau một câu "Nét đẹp tuổi trẻ".

Jimin ngao ngán nhìn Yoongi, muốn có một người phụ nữ ghim áo màu xanh không khó, anh có thể giải quyết chuyện này giúp. Không tốn nhiều công sức, anh rất mau nhìn trúng một cô gái đầm đen lụa là, tóc đen buông xoã tự nhiên, dưới chân váy xẻ một đường táo bạo, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra vòng một quyến rũ cách đó không xa. Bốn người còn lại đưa nhìn theo, thấy hai người họ nói với nhau vài câu, Jimin dễ dàng mời cô gái ấy vào bàn.

.

" Mọi người có thể gọi em là Lyn"

Cô gái ấy ngồi vào chiếc ghế còn trống duy nhất, lúc này Yoongi mới có chút hào hứng lại mà im lặng để trò chơi được bắt đầu. Jungkook phía này vẫn chưa nói được gì nhiều, cứ nhìn đăm đăm vào những chai rượu trên bàn, hết ngâm nga rồi lắc lư theo điệu nhạc. Taehyung có chút để ý người ngồi cạnh, tuy nhiên chưa dám manh động. Nhìn qua chàng trai ngồi bên trái mình có chút thoải mái, vô ý mà toát lên sự đáng yêu, ấy vậy mà ở trên game có cái hạng kim cương đó thì lại đanh đá, mẫn cảm, khiến anh thắc mắc không biết có thật sự là cùng một người không nữa. Mùi hương của Jungkook lúc này mới len lỏi đến khứu giác của anh, một mùi gỗ quyện cùng một chút vanilla, càng tham lam ngửi gần hơn, anh càng say đắm, càng quyến luyến không muốn rời. TaeHyung mê mụi hương thơm này.

Người đàn ông dẫn game ban nãy sau khi đã thấy mọi người ổn định chỗ ngồi, anh nhanh chóng phổ biến:

"Trò chơi đầu tiên tên là RẤT CÓ THỂ, đây chỉ là trò khởi động thôi, nên chúng ta chỉ chơi sáu lượt, từng người trong bàn sẽ đặt ra một câu nói mở đầu bằng câu RẤT CÓ THỂ và những người trong bàn sẽ chỉ vào người giống với mô tả đó nhất. Ví dụ: Rất có thể hôm nay người đó sẽ không về nhà của mình, mọi người sẽ chỉ vào người có nguy cơ đó nhất. Mọi người hiểu ý tôi chứ? Và người được chọn nhiều nhất sẽ trúng thưởng một ly rượu"

Mọi người hiểu rõ luật, bàn của Taehyung cũng bắt đầu chơi.

Jimin là người đặt câu hỏi trước, anh không kiêng dè mà nói:

" Rất có thể, người đó không phải người ở Daegu"

Mọi người thầm cười, Taehyung cùng Jimin, Seokjin đều chỉ về Jungkook, chỉ có YoonGi chỉ về Lyn. Jungkook cười cười nói:

" Ừ, tôi sinh ra ở Seoul, sống ở Mĩ, vừa về Daegu thăm gia đình thôi" rồi uống cạn ly rượu của mình. Taehyung nhoẻn miệng cười, anh xác định với bản thân một lần nữa, cậu con trai đang ngồi cạnh mình là HunterJK.

Đến lượt Taehyung, anh nói cùng vẻ mặt hết sức phong tình:

" Rất có thể, người đó dưới hai mươi tuổi"

Mọi người chỉ về Lyn, chỉ có Taehyung đưa tay chỉ Jungkook.

Lyn nói: " Đúng vậy, em mười chín tuổi" rồi uống ly của mình. Lúc này Taehyung mới vòng cổ qua gần cậu: " Vậy Jungkook, cậu mấy tuổi?"

Cậu hơi giật mình với tiếp xúc gần với người đàn ông trước mặt, đôi đồng tử đen ngầu toát lên vẻ mánh khoé, lại tự nhiên mà động chạm thân mật liền cho cậu cảm giác khác với Jimin lúc nãy, dù khoảng cách tiếp cận là giống hệt nhau.

Cậu bài xích đề phòng người ngồi kế mình, nhưng vẫn vui vẻ đáp:

" Tôi cũng mười chín"

Jimin kinh ngạc thiếu điều muốn trợn mắt há mồm. Thì ra mười chín tuổi ở Mĩ nhìn trưởng thành như vậy, mọi người cũng trầm trồ, trừ hắn. Anh nở nụ cười kì quái như đã biết từ trước rồi, lúc này Taehyung vẫn còn chưa chịu đưa cổ xa khỏi Jungkook, cự li này đối với con người khó đoán này, cực kỳ là không ổn, khiến cậu hơi khó chịu.

Bỗng dưng tim Jungkook lệch đi một nhịp, mùi hương trên cơ thể người này... thay đổi rồi. Nó không còn thư sinh với nốt hương hoa nữa, dường như đã tiêu tan hết, để lại một mùi trầm hương không hề yếu đuối, bắt đầu tỏa ra sự bí ẩn mạnh bạo, cứ như từng bước một dẫn dụ cậu vào khu rừng tăm tối. Đầu Jungkook lùng bùng đánh trống, mùi hương ấy hấp dẫn cậu quay sang nhìn người bên phải.
Cậu vội quay mặt đi, anh cũng đã sớm rút cổ ra khỏi cậu.

Đến lượt Jungkook, cậu đưa ra câu nói của mình:

" Rất có thể, người đó đang để ý một người cùng bàn này"

Mọi người đều chỉ vào Yoongi, đương nhiên là anh ta có ý đồ với cô Lyn rồi, nhưng lại có Jimin chỉ vào Taehyung mà thôi, ai cũng biết Jimin rất thân với anh, anh nghĩ gì Jimin đều biết hết. SeokJin lúc này lên tiếng:

" Taehyung, không được để ý người của bạn", sau đó Yoongi nhấp một hơi hết ly rượu trong tay.

Taehyung phản bác đáp lập tức:

" Không phải Lyn đâu", rồi nhìn về hướng cậu con trai bên trái mình. Mọi người ồ lên, nghĩ rằng Jimin trêu chọc anh thôi, nhưng Jungkook bên này không thôi cảm nhận được, dường như đó không phải nói đùa.

Jeon Jungkook, tối nay em sẽ biết được ai mới thật sự là thợ săn.

Sau đó, mọi người đều vui vẻ cùng trò chơi đầu tiên cứ tiếp tục, đến SeokJin là kết thúc, Taehyung uống hai ly, Jungkook chỉ vỏn vẹn một ly rượu.

Sự nguy hiểm của Taehyung không bộc lộ ra trước người ngoài, anh không che giấu nó, chỉ là tính tình anh thích châm chọc người khác. Tính cách của anh khi vừa mới quen, và lúc đã ở cạnh lâu mà hiểu rồi, là hai thái cực đối nhau. Anh trưởng thành, tuỳ hoàn cảnh mà linh hoạt, nụ cười bên ngoài là thế nhưng tâm tư bên trong là trái lập.

Tiếng từ micro lại vang lên:

" Trò chơi thứ hai, bây giờ hai người cùng bàn sẽ quay lại đối mặt nhau, một bàn sẽ có ba cặp như vậy. Mọi người thấy bộ bài trên bàn chứ? Đó là công cụ giúp cho trò chơi này thú vị hơn, trò chơi thứ hai sẽ diễn ra trong ba mươi phút"

Trên bàn từ lúc nào đã có ba bộ bài đen ở đó, những lá bài dầy cộm xếp lên nhau, được đặt trong một chiếc hộp pha lê lấp lánh, đằng sau còn điểm xuyến có một hình thoi đỏ rực.

" Cứ cầm bài lên, lần lượt mỗi người một tấm, mọi người sẽ dễ dàng biết cách chơi như thế nào"

Taehyung là người chủ động đưa tay cầm lấy nó, Jungkook cũng đưa mắt nhìn theo. Lúc này anh nhếch môi nở một nụ cười quái dị, rất khó để đoán được anh đang nghĩ gì. Là anh thích trò chơi này, hay anh tự tin mình có thể nhanh chóng đưa người đối diện vào tròng?

Âm nhạc xung quanh dần tắt đi, một điệu jazz êm ái nhẹ nhàng như đang xoa xoa vào hai thái dương từ từ vang lên. Mọi thứ dần trở nên phong tình, lãng mạn đến ướt át hiện ra trước mặt, không còn xập xình, ồn ào như trước nữa.

Chưa kịp biết phải đối diện với người có đôi mắt chiếm trọn ưu thế kia thế nào, ghế của cậu liền bị Taehyung một tay mà kéo xoay đối diện lại với hắn, như thể hắn đã chờ đợi được đối mắt với cậu từ nãy đến giờ. Hai người chạm mặt nhau, con ngươi cậu lảo đảo, chẳng hiểu sao lại không thể nhìn người trước mặt quá năm giây. Cậu liền cuối đầu nhìn xuống nền nhà, vô thức bặm bặm môi. Taehyung thấy thế, không nói không rằng vô cùng nham nhở mà dùng hai ngón tay nâng cằm cậu lên, để anh nhìn cậu thật rõ ràng.

Đôi mắt anh sâu hút, trong đó thể hiện tính áp đảo hơn tất cả người nào đối mặt với anh, Jungkook cũng không ngoại lệ, dù tính cách cậu rất bướng bỉnh, không chịu thua ai bao giờ. Đôi mày thanh tú của Jungkook bắt đầu hơi cau lại, anh nở nụ cười thật yêu chiều:

" Luật chơi vốn dĩ là như thế, cậu không muốn chơi sao?"

Jimin cùng Seokjin, YoonGi cùng Lyn đã nhanh chóng tiến hành trò chơi, bọn họ liên tục cười cười nói nói thoải mái.

" Mau xáo bài"

Anh lại nhếch một bên môi cười nhẹ. Với cảm quan nhạy bén của Jungkook, cậu rõ ràng thấy được người này không phải bình thường. Thà rằng hắn tỏ ra lạnh lùng, ngang tàng, thì đó là điều dễ hiểu; trái lại, hắn luôn tỏ ra ân cần, dịu dàng săn sóc, nhưng đâu đó trong đôi mắt hắn vẫn ánh lên một tia nguy hiểm không thôi.

Lắc lắc đầu khỏi sự e dè đối phương, Taehyung cũng thu tay lại, cũng đâu phải hắn nhảy vồ đến cậu mà ngấu nghiến, hà cớ gì phải sợ sệt một ánh mắt sâu hoắc hay một chiếc môi nhoẻn cười? Cậu giữ vững tinh thần, nếu càng tỏ ra rụt rè, cậu sẽ càng mất bình tĩnh.

Taehyung rút tay lấy lá bài đầu tiên, trên đó viết rằng:

" Uống một ly hoặc hôn vào mu bàn tay người đối diện"

Anh quay sang đọc cho cậu nghe, cũng tò mò muốn biết phản ứng của cậu.

Jungkook hai tay đan vào nhau, vành tai hơi ửng đỏ, nhìn hắn rồi nhìn qua hướng hai ly đầy đăm chiêu:

" Anh uống đi chứ chờ gì? Hay là muốn hôn tay tôi?"

Cảm thấy người trước mặt có hơi ngượng ngùng, anh không kiềm chế được mà trêu chọc thêm:

" Nhưng mà theo tôi nghĩ thì lá này là ở mức độ dễ nhất rồi, không làm thì chút nữa cũng phải uống đến thảm hơn"

" Anh đừng có phí lời dài dòng, mau uống, tôi không cho"

Cậu khó chịu bài xích, nhưng đâu đó trong lòng vẫn thấy hối tiếc, đã lâu rồi cậu không tiếp xúc thân mật với ai, huống hồ gì người trước mặt lại vô cùng quyến rũ. Jungkook chính là không thích tính cách của anh ta, sự nguy hiểm của hắn luôn được bọc trong một lớp vỏ ngọt ngào, điều đó khiến cậu e dè với hắn. Tuy nhiên, cậu là một người cực kỳ cảm thán và trân trọng cái đẹp, từ nam đến nữ, con người hay con vật, nếu thứ đó vô cùng đẹp đẽ, cậu sẽ luôn mang theo mình ham muốn.

Taehyung lắc đầu, uống cạn một ly rượu đầy. Jungkook nối sau anh mà bóc lấy một lá bài mới. Mặt cậu tối xuống khi thấy lá bài, quả thật như Taehyung nói, có vẻ lá bài ban nãy đã là dễ dàng nhất rồi. Cậu ngại ngùng úp lá bài xuống không để người đối diện biết trên đó viết gì, không nói không rằng uống cạn đầy ba ly rượu.

" Trò quái quỷ gì vậy chứ, không vui tí nào cả"

Dùng mũi chạm vào mũi người đối diện một cách khao khát nhất trong vòng mười giây, hoặc uống ba ly.

Cậu cái gì cũng ngượng ngùng, mẫn cảm như thế thì có gì vui? Taehyung nghĩ thầm nhưng không nói ra, khẩu khí của Jungkook lớn lắm, chỉ cần nói không đúng ý cậu một câu, chắc chắn cậu sẽ đáp trả thẳng thừng, nhịn nhục một chút cũng không sao.

" Không phải cậu ở Mĩ, trò gì cũng chơi qua rồi sao? Ở đây trò chơi chỉ mang tính làm nóng cơ thể chút thôi, không đến mức đó chứ?"

Tính nhẫn nhịn của cậu bị chọc khuấy, được rồi, nếu anh đã nhiệt tình thách thức, hà cớ gì cậu phải cố chấp kiêng dè?

" Tôi khinh. Mau bóc lá tiếp theo"

Thấy Jungkook bắt đầu háu chiến, trên môi anh không giấu được ý cười, đã dụ được con mồi vào tròng.

" Để người đối diện ngồi lên đùi trong vòng mười phút, lúc đó trò chơi vẫn tiếp tục, hoặc uống ba ly"

Thấy Jungkook im lặng không đáp, anh liền nói thêm:

" Tôi không thích ép buộc người khác, mọi thứ cậu phải tự nguyện thì vui hơn, chúng ta đều lớn cả rồi"

Anh xoay mặt, toan cầm ly rượu lên chuẩn bị uống, Jungkook đã đi khỏi ghế của mình, đặt mông lên đùi anh, ngồi thỏm vào đó. Trên người cậu toát ra mùi gỗ ngào ngạt, cảm giác vô cùng hoang dã nhưng dễ chịu đến lạ lùng. Taehyung giấu đi ý cười, hai tay giữ lấy hông cậu, phả vào mặt từng tràn ấm nóng:

" Ngồi thế này khó chịu lắm, tôi không quen không nhìn mặt người chơi cùng, cậu ngồi xoay qua đây đi"

Không để cậu đáp trả, anh liền kéo cậu xoay ngang, mông cậu đặt vào ghế của anh, hai chân được gác qua đùi phải, lưng được đỡ bởi đùi trái, còn vai thì được anh giang một tay ôm chặt. Nó giống kiểu bế công chúa, nhưng mà ở dạng ngồi, khiến cậu ngại ngùng đỏ mặt.

Anh nhìn gương mặt ấy đã hơi phím hồng, trong lòng đập những hồi trống lùng bùng, liền dùng tay vỗ vỗ vai cậu, nở nụ cười âu yếm như thế đang nâng niu một chú mèo cưng: " Không cần ngại đâu"

" Tôi không có ngại"

Jungkook chu môi đáp, cùng lúc đó bóc một lá bài tiếp theo:

" BOMB: Uống ba ly"

Trong một bộ bài sẽ có một vài lá BOMB, khi đó người chơi không được chọn lựa, chỉ có thể uống số rượu trên đó ghi. Taehyung đưa cho cậu ly rượu, ngắm nhìn chiếc cổ thon dài từng ngụm uống hết chỗ đó rượu, khiến anh rạo rực trong người.

Cậu chớp đôi mắt đã thoáng ướt, thứ rượu cay nồng đó khiến cổ họng cậu cay rát, bụng cũng cảm nhận được sự ấm nóng. Taehyung cầm lấy một lá bài khác, của anh cũng là BOMB, anh rất nhanh uống hết chỗ rượu đó. Tửu lượng của anh rất tốt, có thể uống như thế từ hôm nay đến sáng mai, không say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net