Găng tay, hoa lan chuông và Thần chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bé ngồi trên giường, tỉ mẩn đưa từng mũi đan. 

Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi nhưng cậu bé vẫn chưa buồn ngủ. Hay nói đúng hơn, cậu chưa thể ngủ chừng nào chưa đan xong đôi găng tay này. Đây đã là đôi thứ ba kể từ khi cậu chuyển ra khỏi phòng hồi sức sau cuộc mổ, và là đôi nhỏ nhất trong số đó. Cậu hy vọng là nó sẽ vừa. Nhưng nếu không vừa thì cũng chẳng sao cả. Mọi đứa trẻ đều phải lớn mà. 

Cậu nghía mắt nhìn vào cái giỏ mây đặt đầu giường. Trong ấy chứa hai đôi găng tay đã đan xong. Một đôi màu đỏ như màu quả dâu chín mọng, một đôi có màu xanh lá của hàng cây, bãi cỏ cậu nhìn thấy qua khung cửa sổ. Cậu từng ước ao được ra ngoài ấy chơi, được tha hồ chạy giỡn, đùa vui như những đứa trẻ bên dưới. Cậu vẫn thường ló đầu ra hay vẫy tay đáp lại chúng khi có đứa nào đó vô tình trông thấy cậu. Tuy nhiên, cậu chỉ có thể làm đến mức đấy thôi. Bệnh tình của cậu không cho phép cậu tiến xa hơn nữa. 

Kể từ khi ý thức được tình trạng sức khỏe yếu kém của mình, cậu đã thôi không còn hờn dỗi với những lời cấm đoán của người lớn. Cậu biết tất cả mọi người đều vì muốn tốt cho cậu. Cậu luôn ngoan ngoãn nghe theo sự hướng dẫn của bác sĩ, tránh khóc lóc phàn nàn mỗi lần nhập viện để bố mẹ bớt lo lắng. Dù đôi lúc cậu muốn bỏ cuộc lắm, muốn gỡ phăng hết đống dây dợ gắn trên người mà trốn đi, mặc kệ chuyện sau đó thế nào. Nhưng đến cuối, cậu vẫn không làm được. 

Mà thật ra thì dạo này, cũng không còn ai bắt ép cậu phải chịu đựng nữa. 

Gần đây, khi đến thăm cậu, không hiểu sao ai nấy đều mua rất nhiều món ngon, lại toàn những thứ cậu thích. Trước khi ra về họ không quên hỏi ngày mai cậu có yêu cầu nào khác không. Không những thế, cậu được tặng cơ man nào đồ chơi xếp hình, xe đua, nào thú bông, tập sách, tranh ảnh, quần áo. Kỳ lạ nhất là cậu còn được phép xuống dưới tản bộ quanh khuôn viên bệnh viện, ngồi đung đưa nhẹ trên chiếc xích đu mây hay nghịch cát cùng mấy đứa nhỏ khác. 

Đợt nhập viện lần này, cậu phải trải qua thêm một cuộc phẫu thuật lớn nữa. Người ta hứa với cậu bé rằng đây sẽ là lần cuối cùng, có vẻ như họ đã dùng hết mọi phương án họ nghĩ ra được để giúp đỡ cậu. Cậu tự hỏi phải chăng điều đó có nghĩa là từ nay về sau cậu sẽ không còn phải vật lộn với những cơn đau nghiến chặt lồng ngực hay những lần ngất lịm đi trong tím tái nữa? Ý tưởng đó khiến cậu bé cảm thấy rất vui, đồng thời lại có chút bất an. Như một khoảng lặng trước khi cơn bão ập đến, trong lòng cậu nảy sinh dự cảm chẳng lành. 

Thế là, ngay sau khi tỉnh lại, cậu đã bảo ngay với bố mẹ rằng mình muốn học đan len. Đúng như cậu nghĩ, yêu cầu của cậu được đáp ứng ngay. Bố mẹ mua cho cậu rất nhiều cuộn len với đủ màu sắc khác nhau, còn thuê hẳn cả người đến để dạy cậu. Chưa đầy ba ngày sau, cậu đã thành thạo những mũi đan cơ bản và nói mình sẽ tặng cho bố mẹ găng tay len tự làm. Bố mẹ cậu nghe được đã hạnh phúc đến rơi nước mắt. Gương mặt họ biểu hiện thứ cảm xúc đan xen giữa vui mừng và đau đớn khó tả. Nghĩ rằng nếu cho họ biết sự tồn tại của đôi găng tay thứ ba này, e là họ sẽ còn trưng ra bộ dạng kỳ cục hơn nữa nên cậu đã giấu nhẹm chúng đi. 

Cậu không muốn và sợ phải chứng kiến cảnh tượng ấy. 

Đấy, lí do cho việc cậu phải thức đêm lén lút đan là như vậy đấy. Làm việc mà chỉ có mỗi ánh trăng ngoài cửa sổ soi tỏ thật không dễ dàng gì. Cậu tự nhủ, cứ đà này có lẽ cậu sẽ bị mù trước khi cậu kịp làm xong mất thôi. Mắt cậu đã bắt đầu nhập nhoạng rồi. 

Cậu đưa tay che miệng, cố ngăn một cái ngáp dài nhưng vô ích. Nước mắt trào ra, giàn giụa. Qua màn nước đang che phủ mắt cậu, cậu nhìn thấy một bóng đen ẩn hiện phía bên kia căn phòng. 

"Xin chào" 

Cậu cất tiếng theo phản xạ tự nhiên, thầm nghĩ sao lại có đứa trẻ nào đi lạc vào giờ này. 

"Cậu nhầm phòng à?" 

Cậu tiếp tục hỏi vì không nghe đối phương trả lời. Tưởng mình buồn ngủ quá mà trông gà hóa cuốc, cậu dụi mắt và nhìn lại lần nữa. 

Quả đúng có một bóng đen đứng bên kia phòng, đối diện với cậu. Nó mang hình dạng của một cái áo choàng trùm đầu đang treo đứng, phần chân không chạm đất. Điều này không ổn chút nào. Tim cậu hụt mất vài nhịp. 

Cái áo choàng là là tiến gần tới cậu bé. Cậu không nhìn lầm. Nó thực sự bay! Nó bay đến tận chân giường của cậu rồi ngừng lại. 

Toàn thân nó phủ một màu đen, còn đen hơn cả bóng tối của căn phòng. Bên dưới cái mũ trùm đầu ấy trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng! Cậu thấy cơ thể mình đông cứng lại, chỉ còn mỗi trái tim là vẫn đập liên hồi, loạn xạ. 

Bác sĩ từng dặn không được để cho tim cậu làm việc quá sức, dù chỉ một chút. Đêm nay, vào thời khắc này, cậu nghĩ nó đã đập vượt hơn tổng số lần của mấy năm qua cộng lại. Giống như một hồi chuông báo hiệu cuộc đời của cậu sắp sửa kết thúc. 

"Mình...sẽ chết ư?", trong khi suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu cậu thì bỗng một giọng nói vang lên.

 "Chưa đến lúc đó đâu." 

Giọng nói trầm hệt như tiếng loa phát thanh buổi sáng phát ra từ phía chân giường. Cái áo choàng đen vẫn chằm chằm nhìn xuống cậu. Cậu chợt nhớ đến một câu chuyện cổ tích mà mình từng đọc. 

"Ngài là...Thần chết phải không?" 

"Đoán đúng lắm." 

"Ngài...đến đây để đưa tôi đi sao?" 

"Đã bảo là chưa phải lúc mà." 

Thần chết bay bật lên trên không rồi hạ xuống ngay trước mũi cậu. Cậu cảm nhận được luồng không khí lạnh ngắt tỏa ra từ vật thể đó. Thế nhưng điều đó không làm cậu sợ hãi nữa. Cái cậu để tâm hơn là giọng nói kia đã chuyển thành giọng của một đứa trẻ, vừa trong vừa bổng. Cả cái bóng cũng thu nhỏ lại. Thần chết chỉ tay lên ngực cậu, lập tức trái tim cậu ngoan ngoãn trở lại. 

"Cậu còn năm ngày nữa." 

Câu nói ấy chẳng khác nào án tử hình.

"Ta đến trước năm ngày để thông báo, để kẻ sắp chết có thể chuẩn bị tinh thần. Nếu có nguyện vọng gì chưa thực hiện, ta khuyên cậu nên làm ngay đi." 

"Tôi chỉ còn năm ngày nữa sao?"

"Hãy cảm thấy may mắn vì điều đó." 

Thần chết nói rồi rút tay lại. "Thời gian của cậu bắt đầu đếm ngược từ lúc này. Cố mà tận dụng nó cho tốt nhé." 

Nói xong, cái áo choàng đen mờ dần, như thể nó đang tan loãng vào không gian trước mặt cậu cho đến khi hoàn toàn biến mất. Cậu dụi mắt, căng mắt nhìn, rồi lại dụi mắt và nhìn, bóng đen đã không còn ở đó nữa. Cả cơn run rẩy và hơi thở đứt quãng của cậu cũng chấm dứt. Cậu đưa tay sờ lên ngực trái mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim. Trí não cậu có thể tự sinh ra ảo giác ban nãy, nhưng trái tim cậu thì chưa từng nói dối bao giờ. Vừa rồi nó đã đập điên cuồng như ngựa đứt cương, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cậu. Thế mà chỉ cần một cái lướt nhẹ, nó lại trở về trạng thái bình thường, không cần dùng đến bất cứ một dụng cụ hỗ trợ gì. Đó đúng thật là phép màu. Đó đúng thật là Thần chết, kẻ nắm giữ trong tay sinh mạng của con người. 

Cậu vốn dĩ đã dự đoán được ngày này thế nào cũng đến. 

Thời gian của cậu không còn nhiều nữa rồi. 

Chùi đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào tấm ga giường trắng muốt, cậu run rẩy cầm đôi kim lên và tiếp tục đan.

 ~

Sáng hôm sau, cậu bé giấu mấy đôi găng tay cùng mớ len và kim vào chiếc tủ đầu giường rồi tươi cười đón những người thân đến thăm. Tất nhiên, cậu cũng giấu luôn cả chuyện được Thần chết ghé qua, báo cho cậu biết về thời gian ít ỏi còn lại của mình. Sẽ chẳng ai tin câu chuyện của cậu, mà nếu có, cậu cũng không nỡ làm mọi người, những người vừa mới tỏ ra vui vẻ được ít lâu, lại rơi vào buồn bã lần nữa. 

Nếu số phận đã sắp đặt như thế thì đành chịu thôi, cậu nghĩ, nhưng mình không muốn khoảnh khắc cuối cùng mình nhìn thấy lại toàn là gương mặt sầu não của mọi người. 

Vì vậy, cậu bé vừa cố gắng quên đi cuộc gặp gỡ ban tối, vừa suy nghĩ thật kỹ xem liệu có nguyện vọng gì, trong giới hạn được cho phép, mà cậu chưa thực hiện được không. Cậu nghiêm túc viết chúng ra giấy thành một danh sách dài mang theo bên người; mỗi khi đạt được một trong số đó thì cậu dùng bút đỏ gạch đi. Đến tối, khi đã nằm ngay ngắn trên giường, cậu lại lấy tờ giấy ra, thỏa mãn đếm đi đếm lại những dòng chữ được gạch xóa chằng chịt trên đó. 

"Một ngày năng động đó chứ! Xem ra cậu không bỏ phí giây phút nào nhỉ?" 

Cậu bé bỗng giật phắt người bởi giọng nói vang lên từ hư vô. Sau một hồi dáo dác nhìn qua nhìn lại, cậu phát hiện có một cái bóng đen kì lạ in trên tường, chẳng phải do đồ vật nào trong phòng tạo nên. 

Tim cậu chợt thắt lại khi nó tách ra khỏi bức tường và bay hẳn lên phía trên đầu cậu. Vẫn mang hình dạng của một cái áo choàng đen. Cậu bé có thể cảm nhận được mình đang bị theo dõi, bị soi mói, bị nhìn chằm chặp bởi một cặp mắt vô hình nào đó. Dù rằng bên dưới cái mũ trùm đầu kia không hề có khuôn mặt. Bất giác, cậu oằn mình xuống, cảm nhận luồng hơi lạnh toát phả ra từ vật thể ở trên kia. Hai tay cậu siết lấy ngực trái. 

"Ấy chà, ta làm cậu sợ sao? Xin lỗi nhé!" – Thần chết phác một cử chỉ vào không trung, cơn đau của cậu liền dịu đi hẳn. 

"Cảm ơn Ngài." – Cậu thở đều trở lại. 

Khi tay cậu rời khỏi ngực, nó để lại một góc áo bị vò nhàu nhĩ. Thần chết hình như đang nhìn chăm chú vào chỗ đó, cậu chỉ đoán chứ không chắc được, nhưng cậu biết chắc Thần chết đã làm gì đó với trái tim của mình bởi vì chưa bao giờ cậu cảm thấy nó đập một cách nhịp nhàng và dễ chịu đến thế. 

"Tôi cứ tưởng mình sẽ chết ngay bây giờ luôn chứ." 

"Yên tâm đi. Rồi sẽ đến lúc thôi. Ta làm việc rất đúng giờ đúng giấc, sao có thể để chuyện đó xảy ra được." 

"Nhưng mỗi lần Ngài xuất hiện lại khiến tôi bất ngờ đến run bắn cả người. Có khi nào Ngài làm người ta sợ hãi quá mà chết ngất luôn không?" 

"Ồ, có chứ. Nhưng đó chỉ là những trường hợp bất đắc dĩ. Cậu không thể trông mong cái chết sẽ đến báo trước với cậu như một người bạn thân thiện được. Điều đó thật buồn cười, phải không?" 

Cậu bé chẳng cảm thấy có gì đáng cười cả, nhưng cậu không phản đối, trái lại, cậu nói. 

"Ngài đã làm như thế với tôi đấy thôi." 

"Vì tên cậu đã ghi sẵn trong danh sách rồi. Mà đã ở trong đấy nghĩa là không thể thay đổi được nữa. Báo trước với những kẻ đó xem như là một ân huệ của Thần chết bọn ta." 

"Có phải Ngài thấy tội nghiệp cho bọn tôi không? Nhưng thế thì không công bằng với những người khác chút nào." 

"Cậu quan tâm quá làm gì đến những kẻ khác, bản thân cậu còn chưa tự lo xong nữa kìa." – Thần chết đáp lại với giọng cáu kỉnh – "Trên thế gian này chẳng có gì công bằng cả, cậu nên biết điều đó. Cho nên nếu có được lợi thế, phải tận dụng nó bằng mọi cách, hiểu chưa?" 

"Vậy đây cũng là một lợi thế ạ?" 

"Tất nhiên rồi. Theo ta thấy thì cậu đón nhận chuyện này khá tích cực, không như một số kẻ khác." 

"Họ thì như thế nào ạ?" 

"Có kẻ thì khóc lóc thảm thiết, kêu gào than trách, có kẻ quỳ lạy van xin rền rĩ, có kẻ hoảng loạn phát điên. Cũng có vài kẻ sau khi biết được thì thay đổi hẳn, mặc sức hưởng thụ, ăn chơi, trải nghiệm những thứ chưa từng thử bao giờ, kết quả lại vô tình rút ngắn thời gian sớm hơn dự báo. Thế đấy!" – Thần chết làm điệu bộ giống vị bác sĩ khi thấy bệnh nhân ngoan cố không chịu nghe lời. Ông hay chắp hai tay sau lưng rồi lúc lắc đầu như một con lật đật. Những lúc như thế, trông ông buồn cười hơn là đáng sợ, cậu hay lén bụm miệng cười trộm ông, nhưng cậu không làm thế với Thần chết được. 

"Tôi hỏi Ngài thêm một câu nữa có được không?" 

"Cậu lễ phép thật. Được thôi, cậu muốn hỏi gì?" 

"Cái chết ấy, có đáng sợ không ạ?" 

"Cậu hy vọng điều gì ở nó nào?" – Thần chết dang rộng cánh tay, một vùng bóng tối thăm thẳm ôm trùm lấy cậu – "Chỉ là đi sang một thế giới khác thôi, cậu thậm chí còn không phải mang theo bất kỳ hành lý nào nữa. Và cậu sẽ trở nên cực kỳ, cực kỳ nhẹ nhàng." 

"Nhẹ nhàng? Như thế nào?" 

"Như thế này đây." 

Nói rồi Thần chết xoay mình, lượn mấy vòng trên không, cực kỳ, cực kỳ nhẹ nhàng như chiếc khăn tay của ai đó bị gió cuốn bay. Nó cứ trôi nổi trước mắt cậu, với những nếp áo dập dềnh, trong tư thế của một người đang nằm sấp, chống cằm mà nhìn xuống. 

"Thú vị chứ hả? Rồi cậu cũng sẽ sớm làm được như ta thôi." 

"Thế nó có đau không? Cái chết ấy?" 

"Đau á? So với những gì cậu chịu đựng từ trước đến giờ thì ta bảo đảm rằng không. Tin ta đi, cậu sẽ không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào hết." 

"Nếu Ngài đã nói thế thì tôi yên tâm hơn một chút rồi." 

Cậu bé nói kèm một tiếng ngáp dài. Một ngày hoạt động tích cực đã vắt kiệt sức của cậu, cộng với việc nhờ có Thần chết mà cơ thể cậu cũng ngưng giở chứng, cậu cảm thấy đêm nay mình sẽ có được một giấc ngủ thật ngon. Cậu ngả người xuống, đầu tựa vào gối. Trong mơ màng, cậu trông thấy chiếc chăn được kéo lên đắp ngang vai cậu. 

Một luồng sáng lóe lên rồi vụt tắt ngay khi đôi mắt cậu vừa khép lại.

~

Đêm thứ ba trong chuỗi ngày còn lại của đời, cuối cùng cậu đã làm xong đôi găng tay bé nhất, cũng là đôi cậu kém tự tin nhất. Cậu đặt chúng trong lòng bàn tay và nhìn ngắm hồi lâu, phân vân không biết mình có nên đặt chúng vào hộp quà không. Vì mải suy tư chuyện đó, cậu không nhận ra rằng có một ai đó đã đến và ngồi bên cạnh giường nhìn mình. 

"Đó là thứ gì vậy?" – Người khách lạ ấy lên tiếng. 

"Là một đôi găng tay len tự đan." – Cậu trả lời, vẫn cắm mặt xuống bàn tay. 

"Tại sao nó lại nhỏ xíu thế kia?" 

"Tại vì nó là của em bé mà." 

"Cậu có em hả?" 

"Không, tôi không có. Nhưng sau này tôi sẽ có. Hy vọng đến lúc đó, tôi có thể tặng cho em ấy món quà này." 

"Cậu biết không thể có chuyện đó mà." 

"Giờ thì tôi biết rồi. Nên tôi sẽ đặt nó vào hộp và nhờ bố mẹ giữ lấy." 

Cậu bé lấy ra một cái hộp được gói bằng giấy màu, cho tất thảy ba đôi găng tay vào và đậy nắp lại, rồi thắt nơ bên trên. Xong, cậu vuốt ve cái hộp ấy một lần nữa trước khi nhét nó lại bên dưới gối. Trong suốt quá trình đó, cậu không hề nói một lời nào. 

"Cậu đã hoàn thành hết mọi mong muốn của mình chưa?" 

"Có lẽ là rồi." 

Cậu bé chậm rãi đáp, vẻ buồn rầu hiện rõ trên gương mặt cậu. 

"Có chuyện gì đã xảy ra với cậu sao?" 

"Tôi có quen một cậu bạn ở phòng kế bên, chúng tôi thường hay trò chuyện mỗi khi ngồi chờ kết quả kiểm tra. Cậu ấy tốt lắm, hay chia sẻ đồ chơi của mình với tôi, còn kể cho tôi mấy chuyện vui cậu ấy nghe được trên đài nữa. Bệnh của cậu ấy khá hơn tôi nhiều, và cậu ấy đã nói rằng cậu sẽ sớm được đi học trở lại. Khi đó, có thể cậu ấy sẽ có khối điều hay ho để dạy lại cho tôi. Chúng tôi còn hứa sẽ cùng đi công viên giải trí chơi nữa." 

"Ừm ừm" 

"Thế mà hôm nay, hôm nay mẹ tôi lại bảo... là cậu ấy... cậu ấy..." – Giọng cậu bé trở nên run rẩy – "Có phải... có phải Ngài đã bắt cậu ấy đi rồi không?" 

"Không phải ta. Nhưng ta biết chuyện đó." 

"Một Thần chết khác đã đem cậu ấy đi mất rồi. Cậu ấy thậm chí còn không được nói một lời tạm biệt. Cậu ấy không được thông báo trước sao? Cậu ấy buộc phải ra đi đột ngột như thế sao? Điều đó thật vô lý!" – Nước mắt của cậu trào ra, lăn dài trên má – "Các Ngài làm việc thật tùy tiện hết sức! Thiên vị! Bất công!" 

"Dù cậu có nói gì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật đâu. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy bọn ta là kiểu như vậy, mà thật ra thì không chỉ mình cậu, hầu hết mọi người đều có cùng suy nghĩ đó. Ta chỉ nhắc cậu rằng, tất cả những chuyện xảy ra trên đời đều là kết quả của những "khả năng", và bọn ta cũng chỉ dựa vào những "khả năng" đó để đưa ra "lựa chọn" phù hợp thôi. Có điều, đa phần "lựa chọn" của bọn ta đều rõ ràng và chắc chắn hơn của con người." 

"Nghĩa là các quyết định của Thần chết đều đã được định sẵn?" 

"Chà, giải thích thế cũng được. Có lẽ cậu sẽ hiểu hơn nếu cậu ở vào vị trí của bọn ta." 

"Tôi nghĩ tôi không muốn làm một kẻ đi tước đoạt sinh mạng của người khác. Tôi không thể làm điều đó được." 

"Chẳng ai có thể tưởng tượng nổi chuyện ấy cả." 

"Xin lỗi, ý tôi không phải ám chỉ Ngài." 

"Không sao. Nếu không là ta thì một ai khác cũng sẽ phải làm thôi." 

"Ngài không thể từ chối được sao?" 

Thần chết hướng bộ mặt vô hình dưới cái mũ trùm sang phía cậu. Như thể đang cân nhắc chuyện gì. Như thể cậu đang nói chuyện với một tấm áo choàng biết cử động giống một con người. Cậu vẫn không sao quen được cảm giác kì lạ đó, nhưng cậu không thấy nó đáng sợ nữa. 

"Không. Nó là một sự trừng phạt." 

Thần chết nói bằng giọng điệu từ tốn, trầm hơn so với mọi lần. Một khoảng yên lặng kéo dài sau câu nói đó. Cậu không biết nên nói gì, chỉ không thể rời mắt khỏi cái bóng đen đang từ từ thu nhỏ lại trước mắt mình. 

"Ta đã tự tìm đến cái chết, cho nên ta phải chịu phạt." 

Nước mắt giờ hẳn đã khô trên đôi gò má cậu. Lời Thần chết vừa nói thổi bay cơn xúc động của cậu nhanh như một cơn gió lốc. Nỗi ấm ức bởi việc bị mất đi một người bạn và cả sự tiếc nuối khi phải rời xa thế giới này trong nay mai của cậu chợt ngưng tụ lại thành một loại chất lỏng rồi chui tọt vào trong một cái chai bằng thủy tinh. Cậu có cảm tưởng Thần chết sẽ không thích nếm vị của thứ nước đó, cũng chẳng muốn nhìn thấy nó chút nào, nên cậu tự nhủ phải nút kín cái chai lại và giấu nó đi. 

"Không cần phải bày ra bộ mặt như thế. Chuyện đó xảy ra rất lâu rồi nên ta không còn bận tâm tới nữa." 

"Ngài... có hối hận không?" – Cậu liếm môi, lí nhí từng tiếng. 

"Chà... khó nói lắm. Lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như cậu bây giờ. Ngẫm lại thì, chuyện đó cũng không đến nỗi tệ." – Thần chết rời khỏi giường, không để lại một vết hằn nào trên tấm ga trắng tinh – "Ta cũng dần quên mất việc là một con người thì phải như thế nào, mà vốn dĩ ngay từ đầu ta đã không được đối xử đúng như ta nên được, thế nên những cảm xúc của cậu ta không thể chia sẻ hay đồng cảm đâu." 

"Cảm ơn Ngài đã quan tâm, tôi nghĩ mình ổn hơn nhiều rồi." 

Cậu bé cúi đầu. Đúng là cậu không nên trông đợi một vị Thần chết đến để an ủi, xoa dịu nỗi đau của sự mất mát trong lòng cậu. Nhưng có điều gì đó trong cách nói của Thần chết khiến cậu chợt nghĩ có lẽ Ngài ấy đã từng trải qua những thứ còn tồi tệ hơn cậu gấp ngàn lần. Đến mức chấp nhận sự trừng phạt. Đến mức có thể thản nhiên thốt lên "không đến nỗi tệ" khi nói về cái chết của chính mình. 

"Này, chỉ giả sử thôi nhé. Nếu như cậu được quyền lựa chọn giữa "sự sống" và "cái chết", cậu sẽ chọn cái nào?" 

Cậu bé chớp mắt nhìn cái bóng đen đứng trước mặt mình. Trong một thoáng, dường như cậu thấy được hình dáng một đứa trẻ bên dưới tấm áo choàng đó. Cậu nghiêng đầu, chỉ để nhìn lại cho rõ chứ câu trả lời thì đã hiện sẵn trong đầu. 

"Nếu được chọn, tôi muốn được sống. Tôi muốn sống một cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác." 

"Cậu đã nghĩ kĩ chưa đấy?" 

"Tất nhiên là rồi." 

"Thật là liều lĩnh!" – Thần chết nói ngay. 

"Vì sao?" 

"Vì sao ư? Cậu có hiểu tình trạng hiện giờ của bản thân mình không đó. Tiếp tục duy trì cái cơ thể yếu đuối này chỉ làm cho cậu thêm đau đớn và khiến cho những người thân của cậu khổ sở hơn thôi." 

"Tôi biết điều đó chứ. Nhưng chẳng phải khao khát được sống là bản năng của con người hay sao?" 

"Và cậu chắc mình có đủ can đảm để làm việc đó?" 

"Vì sao lại cần can đảm? Trước nay người ta đều chẳng bảo rằng, chúng ta phải có can đảm để đối mặt với cái chết hay sao?" 

Thần chết nghe xong liền đáp trả bằng tiếng cười nhàn nhạt. Cậu rùng mình, sống lưng ớn lạnh như vừa bị một cơn gió lướt qua. Bên ngoài, cửa sổ vẫn đang đóng. 

"Vì nếu muốn chết thì dễ dàng lắm, muốn sống mới là khó kia. Nói ra câu đó chứng tỏ cậu còn quá ngây thơ. Một kẻ ngây thơ điển hình!" 

"Ngây thơ ư?" 

Thần chết nhìn gương mặt đang nghệt ra của cậu, thở dài rồi tuôn ra một tràng. 

"Phải. Cậu đấy. Cậu không biết cái tên "sự sống" kia ghê gớm đến thế nào đâu! Hắn rất thích dùng những lời lẽ mật ngọt để dụ dỗ mấy đứa ngơ ngơ như cậu, nào là "rất đáng để thử", "sẽ không phải hối hận", rồi thì "thêm nhiều bất ngờ mới thú vị" và cả "hạnh phúc luôn đón chờ ở phía trước". Hắn hứa hẹn đủ điều, dẫn cậu đi hết chỗ này đến chỗ khác làm cậu choáng ngợp. Sau đó thì sao? Hắn sẽ nhân lúc cậu không để ý mà quẳng ngay cậu vào một chốn xó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net