2. Bạn mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lạc Doanh vào lớp, các học sinh hầu như đều đã đủ cả. Người lanh lợi thì hăng hái bắt chuyện với bạn mới. Kẻ nhút nhát thì ngồi im, ôm cặp trước ngực, mắt dáo dác nhìn ngó xung quanh. Tất nhiên, Lạc Doanh thuộc kiểu người thứ nhất. Cô bước từng bước đầy tự tin tới chiếc bàn còn một chỗ trống giữa lớp, ngồi "phịch" xuống, đặt cặp lên bàn, rồi tranh thủ quan sát lớp học mới. Chà! Phòng học khá là rộng rãi. Bốn dãy bàn được xếp ngay thẳng tỏa ra mùi gỗ mới gay gay mũi đều đã gần đầy chỗ ngồi. Lạc Doanh cảm thấy thật tuyệt!

Quay sang bên cạnh, Lạc Doanh quan sát người bạn ngồi cùng bàn. Đó là một cô gái có vẻ ngoài nhu mì, thục nữ, không quá xinh đẹp nhưng lại mang sự dịu dàng hấp dẫn lòng người. Khuôn mặt thon thon, trắng hồng hào. Đôi mắt đằng sau cặp kính cận càng trở nên to tròn hơn. Lạc Doanh rất không "ý tứ" ngây ngốc nhìn cô bạn ngồi bên cạnh.

Như cảm nhận được ánh mắt "đắm đuối" của Lạc Doanh, cô gái quay sang nhìn, cười:

- Chào bạn.

Bị giọng nói êm tai làm thức tỉnh, nhận ra mình đã quá "sỗ sàng", Lạc Doanh ngượng ngùng cười:

- Chào…chào bạn. Mình tên là Lạc Doanh. Rất vui…được gặp bạn…

- Mình tên là Thanh Tâm. Mình cũng rất vui được làm quen với bạn! Chúng ta chắc sẽ còn ngồi với nhau dài dài, hãy giúp đỡ nhau nhé!- Tâm vừa cười rạng rỡ vừa nói.

- Ừ! Cùng giúp đỡ nhau nhé! - Oa! Độ cong khóe miệng cũng thật hoàn hảo! Đáng ngưỡng mộ!

Thanh Tâm cười cười bỏ qua cái nhìn "nồng cháy" đầy sự ngưỡng mộ của Lạc Doanh, chìa bàn tay thon thon trắng trẻo của mình ra. Lạc Doanh mừng rơn, vội nắm lấy bàn tay trước mặt thật chặt. Vui a! Ngày đầu tiên đến lớp mà lại quen được bạn mới một cách suông sẻ như thế này, thật là may mắn quá!

Sau đó, ngoài Thanh Tâm, Lạc Doanh còn quen được thêm một vài người bạn nữa ngồi cùng dãy bàn với cô. Trong đó, có cô bạn Phiên Trân cũng khá nữ tính, nhưng Lạc Doanh cảm thấy không thích hợp với mình, nên chỉ qua loa xã giao. Còn có một bạn gái tên Bảo Thy, người không như tên, rất có cá tính, Lạc Doanh vừa gặp đã thích, nói chuyện một hồi với cô cho đến khi thầy giáo chủ nhiệm vào mới thôi.

Hôm nay là ngày đầu nhập học nên thầy chủ nhiệm chỉ phổ biến một vài điều cơ bản, rồi cho lớp tự bầu ban cán sự. Nhờ khi còn học tiểu học có hoạt động Đội tích cực, Lạc Doanh được bầu làm sao đỏ cùng với Bảo Thy. Lạc Doanh cười tít cả mắt. Vui thật!

Cả một khoảng thời gian sau, tâm hồn của Lạc Doanh cứ bay tận đẩu tận đâu, lâng lâng cho đến khi về đến nhà mới hồi phục lại. Hôm nay quả là ngày may mắn của Lạc Doanh cô nha! "Phải ghi lại ngày này mới được"- Lạc Doanh thầm nhủ. Cô lục ngăn kéo lấy cây bút đỏ, vòng mấy vòng tròn nổi bật lên trên tấm lịch, miệng khúc kha khúc khích cười…

♪♪♪♪♪♪♪

Đêm buông xuống. Trời trở lạnh. Khu phố nhỏ vắng lặng, nhà nào cũng đã tắt đèn, tối om, chỉ còn lại vài ngọn đèn đường nhấp nháy. Một cơn gió nhẹ lướt qua, va vào đám lá khô nghe xào xạc. Trong đêm tối, nghe văng vẳng đâu đây tiếng rên rất nhẹ, rất nhẹ…

- Ai da da… Ai da da…

Chủ nhân của tiếng rên, không ai khác, là Lạc Doanh. Cô nằm trên giường, hết lật người sang bên này rồi lại lật người sang bên khác, xoay một vòng 360° trên giường. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu. Đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ chu. Má hơi phồng lên. Trông gương mặt phụng phịu của cô đàng yêu cực kì!

Sao vậy nè! Dù có cố gắng thế nào, cô cũng không tài nào ngủ được, cứ như mấy người già trăn trở suốt đêm. Thể nào sáng mai cũng mang đôi mắt gấu mèo đi hoc thôi!

Hẳn là ngày hôm nay vui quá đi, nên cô mới không ngủ được chăng? Nhớ lại lúc sáng, những hình ảnh về người con trai dịu dàng ấy bất chợt hiện lên. Anh khác lúc trước quá. Cô quen anh khi anh đã là đàn anh cuối cấp, cô thua anh một tuổi. Trong vỏn vẹn một năm trước khi anh ra trường đó, cô với anh không phải quá quen thân, chỉ là vừa đủ để có một mối quan hệ tốt đẹp. Anh lúc trước rất bá đạo, hay bắt nạt cô, khiến cho cô không mấy mặn mà với anh. Nguyên nhân làm cho cô trở nên phấn khích khi gặp lại anh lúc sáng, chỉ là vì cô quá mệt rồi, mà cũng gần đến giờ vào lớp. Gặp được anh cũng giống như gặp được "người dẫn đường" thế thôi! Nhưng cô lại không ngờ, sau một năm, anh lại thay đổi nhiều đến vậy. Anh dịu dàng hơn, cũng dễ gần hơn. Nụ cười của anh thật ấm áp, mê người nha~…

- Ôi chao! Mình lại đang suy nghĩ vẩn vơ gì thế này! - Lạc Doanh lấy tay vỗ vỗ mấy cái vào trán, cố gắng nén lại những suy nghĩ trong đầu, trùm chăn nhắm tịt mắt ngủ, miệng còn lẩm nhẩm:

- Một con cừu con, hai con cừu con, ba con cừu con…

♥♥♥♥♥♥

Không chỉ có mỗi Lạc Doanh, ở một nơi khác trong thành phố, cũng có một người không ngủ được. Người con trai nằm vắt tay lên trán, nhìn chăm chú trần nhà, khóe miệng cong cong. Trong đầu anh bây giờ toàn là gương mặt của một người con gái. Cô nghi hoặc gọi anh. Cô phấn khích cầm tay anh nhờ vả. Cô chu chu đôi môi hồng nhuận đầy kinh ngạc nhìn anh. Cô nở nụ cười tươi tắn chào anh vào lớp. Tất cả, tất cả những biểu cảm, cử chỉ của cô đều khiến anh tim đập thình thịch,cả lòng ấm áp. Cô thật đáng yêu, đáng yêu tới nỗi anh chỉ muốn ôm ghì lấy, cắn vào gương mặt phúng phính dễ thương ấy mấy cái liền!

Là cô " tự mình đến cửa", anh sẽ không buông tha cho cô đâu! Nhóc con! Em cứ đợi đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net