Chương 05: Căn nhà kì quái và đứa con gái kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em bước ra cổng thì đã thấy chị họ đứng khoanh tay đợi sẵn, mặt trông có vẻ bực.

- Lần sau không được tùy tiện vào nhà người lạ nữa nhé H.

- Vâng 

Cách ngôi nhà đó một sân cỏ chính là căn nhà cho thuê mà dì em đã đặt trước.
- King koong...king koong...
Chị họ em nhấn liền 2 hồi chuông...
1 phút sau có một người phụ nữ cầm cây nến bước ra mở cổng nhưng em không nhìn rõ mặt.

- Chào em! Em cần tìm gặp ai vậy?

- Cô T có nhà không chị, em đưa em họ đến xem nhà. Chiều nay mẹ em có điện cho cô T việc thuê nhà rồi ạ!

- À! Cô T bay qua Mỹ hồi chiều rồi em, giờ chị là chủ của căn nhà này. Chị cũng nghe cô T có bảo để lại một phòng cho thuê.

- Cô T có việc gì mà qua Mỹ nhanh thế, em còn chưa kịp sang chào hỏi?

- Hình như gia đình cô ấy có chuyện gấp nên chị cũng không kịp hỏi rõ. Mà hai chị em vào nhà đi, đứng ngoài này cảm lạnh đấy...

- Chỗ này vắng vẻ nhỉ, chị chuyển đến đây sống không sợ ạ?

- Chị thích sự yên tĩnh ở đây, không ồn ào náo nhiệt như ở trung tâm thành phố. Em thông cảm nhé, đèn nhà mới bị hỏng nên chị phải thắp nến ra đón, 2 người đi cẩn thận không vấp ngã.

Cánh cửa từ từ mở ra, hai chị em em bước vào phòng khách trong bóng tối, một làn gió lạnh ùa tới làm cho ngọn nến vụt tắt.

- Chết thật, nến tắt ngấm rồi, 2 em đứng đây chờ chị đi lấy hộp quẹt nhé.

- Cô ơi, cháu có mang theo bật lửa đây. *Lúc này em mới có cơ hội nói được một câu*

Tạch tạch...

Ánh sáng từ bật lửa chiếu rọi lên khuôn mặt người phụ nữ cầm nến...

- Cảm ơn cháu nhé! 

Ngọn nến cháy sáng trong làn gió như đang cười, còn em thì đứng chết lặng như một bức tượng khi thấy khuôn mặt cô ta.
Không ai khác, đó chính là người phụ nữ mà em gặp trên chuyến xe khách bão táp hôm trước.

- Maaaa.... 

*Em hét lên rất to và đánh rơi luôn cái bật lửa đang cầm khiến chị họ giật mình liền nhéo vào vai em*

- Này H, em bị sao thế?

- Cô ta...hôm đi xe khách...

Người phụ nữ nhoẻn một nụ cười đầy tà khí đáp lại..

- Cô nghĩ cháu hiểu lầm rồi, cô là người 100%. 

Nói xong liền nắm lấy cổ tay em đưa lên ngực cô ta. 

Cảm giác như tay đang chạm phải một cục băng, nhưng chạm được thì chắc là người thật rồi, em lấy lại bình tĩnh rụt tay lại.

- Cô làm trò gì kì thế 

- Để chứng minh cô là người.

- Rồi rồi...cháu tin cô...! 

- Haha...

Chị họ em cười mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra. 

- Cô còn nhớ cháu không, hôm bữa cô gặp cháu trên xe khách đó..lúc xe gặp nạn giữa đường. 

- Chắc cháu nhìn nhầm cô với ai rồi, bữa đến giờ cô không hề đi xe khách. 

Chị em em vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi, còn người phụ nữ xuống nhà bếp tìm cây đèn bàn, có lẽ lúc nãy đang bận nấu ăn mà có chuông cửa nên phải ra gấp.

- Loan ơi! Xuống phụ mẹ dọn cơm mời khách...

Giờ em mới biết trong nhà còn có con gái cô ta nữa. Con gái cô ta ở trên lầu 2 bước xuống thấy em ngồi ở ghế liền trừng mắt nhìn.

Em cảm thấy có một dòng điện chạy dọc sống lưng, mình có làm gì nên tội mà bị người ta trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia.

- Này gái! 

- Gì? *lại trừng mắt* 

- Không có gì! 

- Tôi xuống phụ mẹ dọn cơm, anh ngồi đấy. Cấm đi lung tung, nghe chưa?

- Ừm. Oke. Nghe rõ!

Con nhỏ trạc 17 tuổi, mang một cái váy đen và áo đen, đi tất đen, riêng cái dây buộc tóc là màu đỏ, mặt cũng xinh có điều hai lưng và tính tình khó ưa. 

Tính chọc nó một câu "đồ LCD khó ưa" cho bỏ tức nhưng lại thôi. Sợ em nó nổi điên nhốt mình lại hút máu như trong phim dracula thì bome. 
...

Một lúc sau thì bữa tối được dọn ra, nãy đi vòng quanh với chị họ tìm nhà cũng đủ đói lại rồi nên em chén thêm 3 bát. 

- Cháu xin lỗi chuyện hồi nãy, có lẽ cháu nhầm lẫn thật. *em mở lời trước*

- Không sao đâu, mà lúc cháu hét lên cũng khiến cô bất ngờ thật! Haha 

- Phản xạ có điều kiện thôi cô ạ 

- Nãy quên giới thiệu tên, cô tên Ly, còn ngồi cạnh đây là Loan, con gái cô.

- Hì, cháu tên H ạ, không biết cháu đã đắc tội gì với em Loan đây mà bị em đây nhìn như chó thấy mèo thế 

- Anh nói ai là chó hả? *xô ghế đứng bật dậy*

- Ngồi xuống đi Loan, anh dùng từ thế thôi chứ không có ý nói em là chó đâu. 

Cô Ly tiếp lời:
- Tí con dẫn anh H lên xem phòng nhé, mẹ ở đây nói chuyện với G!

Loan:
- Con không dẫn đâu, anh ta đến thuê thì anh ta tự mà tìm lấy. 

Thấy Loan bước lên lầu 2, em cũng lẳng lặng đi theo. Nghe cô Ly bảo phòng thuê của em ở cạnh phòng con nhỏ nên lên luôn.

- Này gái!

- Không biết gọi tên à?

- Ồ...Xin lỗi! hihi...Loan ơi!

- Chuyện gì, cấm đi theo tôi.

- Anh lên nhận phòng Mà sao em mặc toàn đồ đen thế? 

- Tôi thích đồ đen, kệ tôi, hỏi làm gì!

Cảm giác nói chuyện với con nhỏ khó ưa khiến đầu óc em như muốn bùng nổ, buồn chả muốn hỏi nữa nên im lặng đi theo.

Con nhỏ dừng chân trước cửa phòng và chỉ tay về cánh cửa phòng bên cạnh.

- Phòng anh đó, cấm vào phòng tôi.

- Cảm ơn em!

- Mượn bật lửa.

- Bật lửa?? Oke....

Em nó lấy từ trong túi áo một gói thuốc lá, rút ra một điếu và châm lửa hút.

- Trả này!

- Em biết hút thuốc à!

- Con trai hút được sao con gái lại không, gì mà anh ngạc nhiên lắm vậy! 

- Ừm, vậy hoy đi nha, anh vào xem phòng! 

Con nhỏ đóng sập cửa phòng lại, mùi thuốc lá vẫn còn phảng phất trong bóng tối tĩnh mịch.

Em mở cửa phòng mình bước vào...

- Méoooooo...

Một con mèo đen đang nằm trên bệ cửa sổ nhìn em chằm chằm với cặp mắt phát sáng, tiếng kêu bất ngờ của nó khiến em thót cả tim phải đóng sập cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net