Chương 10: Bí ẩn cuối hầm xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương hỏi thăm tình hình sức khỏe của em rồi bắt đầu nói về chuyện lá bùa.

- Anh bị vong hồn nó ám theo rồi nên mới hay mất ngủ như vậy đấy, thầy em bảo con trai còn tân thì rất dễ bị các hồn ma phụ nữ nhập vào.

- Vậy anh phải làm sao?? help me! 

- Anh phải phá zin đời trai sớm thì con ma nó mới buông tha anh ạ, nếu để lâu bị ám hồn hút hết tinh lực rồi sẽ chết dần chết mòn như người thiểu năng thôi 

- Sương! Em giúp anh phá zin đi! 

- Anh bị ảo tưởng sức mạnh hả? Gái đứng đường đầy ra đấy, hốt đại một cô đi, đi Airblade mà sợ không có gái nào lên xe à?! 

- Xe chị anh cho mượn chứ có phải của anh đâu, giờ phải mang qua trả luôn nè. Mà gái đứng đường cũng được hả?

- Hi! Em giỡn đấy, người phá zin cho anh phải còn trinh trắng thì mới hiệu quả, thầy em nói vậy.

- Thầy em đúng là thánh rồi, bữa nào dẫn anh đi gặp thầy xin ít kinh nghiệm trừ tà nhé 

- Cái anh này thật là..., lại liên tưởng tới chuyện gì xấu xa phải không? Tôi muốn giữ lần đầu cho chồng tôi, anh mơ đi.

- Lần đầu cho chồng còn lần sau cho anh thoải mái phải không? 

*Véo*Đẩy*

- Á đau, anh đang bị ốm mà, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!!

- Tôi không phải loại gái có thể yêu nhiều người đâu. Anh đúng là đồ biến thái! 

- Anh cũng giỡn thôi, làm gì mà nóng tính vậy! 

- Tôi về phòng lấy đồ, anh tự lên nhé. Đi đứng cẩn thận vào.

- Bye gái!!! 

- Gái cái đầu anh.

Đợi Sương về phòng thì em hí hửng đi lên nhà dì, phần vì vui vì được gái quan tâm, phần lại lo về chuyện ám hồn.
Lẽ nào em phải phá zin đời trai và hại đời trinh của một người con gái mới giúp em thoát kiếp nạn này.

--King koong--

--Bé N ra mở cửa, thấy em là nó mừng ra phết--

- AA! Anh trai đến chơi!!

- Dì đâu rồi cháu, ấy nhầm em!

- Bà đi viện hôm qua tới giờ! 

- Dì nằm viện hồi nào? Sao không thấy ai báo tin gì hết vậy.

- Mẹ nói không báo cho anh biết, sợ anh lại lo. Mai bà được về rồi! 

Lúc này thì chị G đi ra...

- H qua chơi đó hả? Mẹ chị nằm viện 2 ngày để bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe thôi! Bệnh tiền mãn kinh lâu lâu lại phát tác, mà bị đau nhẹ nên dễ điều trị, mai là có thể xuất viện được rồi.

- Thế ạ! Em cũng đang sốt đây. Chị có thuốc cảm không cho em vài viên, nhức đầu quá...

- Em mới dầm mưa xong hả? Vào phòng nằm nghỉ tí đi, đợi chị lấy thuốc rồi nấu cho bát cháo.

- Cảm ơn chị nhiều! Hắt xìiii.

- Bé N dìu cậu vào phòng đi!!

- Dạaaaaa. Thưa mẹ!!

--Kingg koong--Em vừa vào phòng thì có người nhấn chuông cửa.

- Em tìm ai vậy?

- Chào chị ạ, Em tên Sương...ở dưới lầu 3. Nãy thấy anh H bị cảm nên em có mua thuốc lên cho anh ấy.

- Ra là bạn của H! Em vào nhà đi, H ở trong phòng đấy *chỉ tay*

- Vâng ạ! Em không khách sáo. hihi

Chị G nói to:
- Bé N dẫn cậu về phòng rồi thì lấy sách vở học bài đi, mẹ đang nấu cháo, đừng làm phiền cậu nhé.
...

Sương vào phòng thì thấy em nằm trùm chăn kín mít.

- Anh ngủ thế sao thở được?

- Anh lạnh!! Grrr...

- Ngủ như anh, chưa bị chết vì hết tinh lực thì đã bị chết vì ngột thở rồi!

Em vùng dậy trong cơn sốt và nắm lấy bàn tay mát rượi của Sương, tay em thì nóng như cục than.

- Á! Nóng...

- Anh lạnh lắm, em ôm anh ngủ được không? 

- Đã đến nước này rồi còn đùa được, trù cho anh không qua khỏi đêm...

- ...Suỵt! Đừng nói thế chứ, anh còn chưa mất zin mà! *Cười*

- Trán nóng quá! Em mang thuốc cho anh đây, anh uống đi.

Làm xong 2 viên thuốc thì Sương đỡ em nằm rồi đắp cho cái khăn lạnh, cảm thấy mình trong cái họa còn có cái may, ngoài mẹ em thì đây là cô gái đầu tiên chăm sóc cho em lúc em bị sốt.

- Sương này! Em có gấu chưa?

- Rồii!

- Thật không đó? *em thều thào*

- Thật, anh không tin em dẫn gấu em lên cho mà xem!

- Ý anh không phải gấu bông đâu, là người yêu ấy!

- Em có người yêu rồi.

- Tại sao em lại quan tâm anh như vậy, chúng ta mới chỉ gặp nhau thôi mà 

- Trông anh rất giống anh trai em, anh ấy mất cách đây 2 năm vì bệnh suyễn. Tính cách cũng rất giống anh ấy, vậy nên khi gặp anh em có cảm giác rất thân thuộc. 

Vậy mà em cứ nghĩ em nó có tình cảm với mình, và không ngờ em lại có thêm một đứa em gái. 
Cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi nhưng em thấy đau, đau đầu quá,...Em cũng không tin vào tình yêu sét đánh nên làm gì có chuyện em ấy quan tâm đến mình là thích mình. Bưởi to mà xinh thế kia thì có gấu là phải rồi, sốt quá nên em lại nghĩ lung tung 

- Đêm nay anh dán miếng bùa này vào lưng, nằm ngủ rồi sáng mai đốt lấy tro mà uống sẽ đỡ hơn nhiều đấy, bùa của thầy em hiệu nghiệm lắm.

- Cảm ơn em, em dán hộ anh được không? anh không ngồi dậy được...

- Quay lưng ra đây!

- Rồi em...

- Vết thâm lan rộng quá *vén áo*

- Mà bùa làm bằng giấy ô li hải tiến hay bùa bằng vàng mã thế em?

- Là giấy vàng vẽ. Nằm yên coi!

- AAAAAA... !!!

Chị G:
- Hai đứa làm gì thế? Chị nấu cháo xong rồi này 

Sương:
- Không có gì đâu ạ!!

E:
- Cảm ơn chị, chị cứ để đấy, có người đút rồi!! Hehe

Sương:
- Anh tự đi mà đút lấy, em về đây, đến giờ em dạy piano cho bé Mari rồi!

- Em biết chơi đàn piano à! Bữa nào chơi cho anh xem đi!!

- Oke! Thôi em về đây!!

Chị G:
- Cảm ơn em nhé! Hôm khác lại lên chơi! Nhà cũng gần mà! ^^

Sương:
- Vâng ạ! Chào chị em về!

Em cố nhón người dậy húp xong bát cháo rồi đánh một giấc đến 8h sáng.

Sáng ra em gỡ miếng bùa ngay, xong lấy bật lửa đốt lấy tàn tro cho vào cốc nước lã theo lời của Sương.

- Không biết hiệu nghiệm thế nào nhưng nếu tao đỡ hơn trước thì cảm ơn mày nhé bùa!

Ực ực...

Uống xong cốc tro thì em bị tào tháo đuổi, trong một buổi sáng mà vào nhà vệ sinh gần chục lần. Mặt bơ phờ như thằng ngơ.

- Sương ơi! Em hại cái dạ dày của anh rồi! 
....

Tuy nhiên vẫn còn một cơ hội giải thoát khỏi chuỗi ngày ăn ngủ cùng ám hồn, đó là em phải mất zin. 

Có nên làm theo lời thầy của Sương không? Cũng đã đủ tuổi bóc lịch nên em không dám làm liều để có nhiều thiếu nhi. Em chỉ muốn mình cưới một người vợ đảm, có con ngoan và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi như cái kết "happy ending" trong mấy bộ phim tình cảm. 

Chiều hôm đó, em khỏi bệnh hoàn toàn...có lẽ giờ miếng bùa mới phát huy công hiệu.

- H theo chị qua bệnh viện đón mẹ không? 

- Dì ra viện rồi ạ! Em đi liền.

Sau đó em cùng chị G lên ô tô rồi đến bệnh viện đón dì, bé N cũng đi theo. Nó mượn điện thoại của em để chơi game flappy bird, còn em nhìn qua cửa kính xe ngắm phong cảnh.

Xuống hầm xe ở bệnh viện, miếng ván chặn chỗ đậu nên em phải ra ngoài để kéo nó đi...

Xoẹt xoẹt...
- Oke rồi chị, lái xe vào cẩn thận nhé!

Em đút tay vào túi quần huýt sáo nhìn lên trần xem mấy cái camera rồi lại nhìn xuống miếng ván...

Một dòng sơn đỏ hiện ra khiến em giật mình nhảy sang một bên:
- "D.I.E" và dấu đầu lâu xương chéo.

Chị G:
- Nhìn đi đâu vậy hả? Đi nhanh lên không chị bỏ lại đấy, còn đưa mẹ đi ăn nữa!! 

- Có em! Ra liền đây...

- Mà bé N đâu rồi chị?

- Ủa! Nó mới đứng đây mà!! N ơi...đừng làm mẹ lo!!

Không có tiếng trả lời.

Mới nãy con bé còn cầm điện thoại em chơi game trong xe, nhưng giờ đã biến đâu mất tiêu, không lẽ là bị bắt cóc??

- Có khi nào bé N bị bắt cóc không chị!!?

- Nãy vào hầm làm gì có ai? Chắc nó trốn đâu quanh đây thôi. Em đi đường kia tìm, chị đi hướng này!

2 người chia nhau ra tìm con bé trong hầm xe, em gọi khản cả cổ mà không thấy bé N đâu. 

Đến góc cuối cùng của hầm xe thì em gọi to...

- Anh đếm 1--2--3 em phải ra nhé! Không ra là anh và mẹ lên trước đấy, bỏ em lại đây luôn...

1.....
2.....
2.5...
3.....

*Có người --Giật giật-- quần em*
- Á! Em ở đây hồi nào vậy!

Con bé chỉ vào một góc tối của căn hầm.

- Em ngồi ở đó!

- Hả! Anh gọi nãy giờ sao không lên tiếng?!

Con bé túm lấy tay áo em nói lắp bắp...
- Điện thoại.. hết pin... rồi, trả lại anh nè!

Lấy bật lửa ra soi thử xem trong góc có gì thì thấy một cái lư hương. 
Em ngẩn người rồi che mắt con bé, kéo nó ra ngoài căn hầm. Chị G thấy em nắm tay bé N đi ra thì mừng đến phát khóc.

- Lần sau không được chạy lung tung nữa nhé con!! Mẹ lo quá....

Sau đó thì em dẫn bé N lên phòng bệnh gặp dì, còn chị G đi kiếm bác sĩ để làm thủ tục xuất viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net