Chương 15: Chiếc xe tang gặp nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 6 tiếng đồng hồ trôi qua, chuyến xe tang chạy từ Sài Gòn lên Đà Lạt tạm dừng ở thành phố Bảo Lộc để nghỉ trưa. Sự mệt mỏi, buồn bã thể hiện trên nét mặt của mỗi người tạo nên một bầu không khí u ám đến đáng sợ.

Em xin phép bố Quang xuống xe đi mua nước uống, tiện thể tìm nhà vệ sinh luôn, nhịn suốt 6 tiếng rồi giờ phải giải quyết gấp không là són ra quần mất 
2 chiếc xe đậu ở bìa rừng, vì có tang nên không thể làm ảnh hưởng tới những nhà xung quanh đó được. Em băng theo lối mòn ở dọc đường, chạy một mạch xuống khu làng bên dưới hỏi tiệm tạp hóa để mua nước. 
Thấy người lạ vào làng thì có 3 thằng nhóc cấp 2 nhảy ra chặn đường hỏi thăm. 
Biết trước là trẻ trâu ở khắp mọi nơi nhưng không ngờ tụi nó xuất hiện sớm vậy, em cũng bình tĩnh hỏi thăm lại...

- Chào các em, cho anh hỏi ở gần đây có quán nước nào không, giờ anh đang muốn kiếm một chai Lavie mà không rành đường cho lắm. 

- Mày là khách du lịch hả? Đưa tao 10k thì tao chỉ.

Tụi nhỏ nhìn lấc cấc vl, muốn cho mấy cái bợp tai nhưng thôi. Lỡ xảy ra chuyện gì để người nhà nó vác dao ra chém thì xác định. Hồi ở quê em cũng hay có mấy vụ trẩu tre oánh lộn, thằng em cấp 1 gây xích mích xong chạy về nhà khóc gọi thằng anh cấp 2 lên trả thù nhưng không ngờ bị hội của thằng anh cấp 3 nhà kia phục kích trước, sau đó thì bố mẹ nó cầm mã tấu qua nhà kia phang nhau đến mức máu chảy thành sông, cuối cùng nhờ dân quân gô cổ lại hết mới yên ổn. 

Dù rất bực nhưng em cũng rút tờ 10k ra, bình thản đáp:
- Anh mày đi phượt quanh Đà Lạt thôi, dẫn anh đến quán nước đi rồi 10k này là của mấy chú.

- Đậu má, 3 người = 30k 

- Ờ thì đậu má 30k, dẫn anh mày đi nhanh 

Tụi nhóc dẫn em vào quán của một bà thím ở cuối làng. Để ý nãy giờ mới thấy cái làng này chỉ có duy nhất một tiệm tạp hóa.

- Con hỏi mua gì đấy?

- Thím bán cho con 1 chai Lavie lớn, 1 thỏi singum với 2 gói thuốc lá nhé.

Em là em không hút thuốc đâu nhưng vì 2 thằng đi cùng kia nó nhờ nên mua giúp luôn. Sáng giờ uống hết nước mang theo rồi mà vẫn thấy khát, thời tiết khô hanh không nắng không mưa thật khó chịu.

Vừa mua nước xong bước ra cửa thì thấy 3 thằng nhóc chạy tới ngửa tay xin tiền. 

- Tiền?

- Đm! Anh mày quên đi vệ sinh 

- Đi vệ sinh thì liên quan gì đến tiền, tính quỵt bọn tao hả?

- Anh mày sắp vãi cả ra quần rồi đây này, 3 đứa cầm lấy miếng singum nhai đỡ đi, đợi tao 15 phút.

- "Anh mày" đi đi...hahaha...

Nhìn mặt em làm bộ giả vờ nhăn nhó thế là tụi nó được dịp cười hả hê, đứng bóc kẹo singum ăn.

Em xách đồ đi tót vào WC nhà bà thím đứng tè...xong thấy sảng khoái éo tả được. 
Nhìn ra ngoài thấy tụi nhóc vẫn đứng nói chuyện không để ý thế là em băng qua con mương ở sau nhà tìm đường tắt ra khỏi làng luôn. 

- Anh mày đi trước nhé mấy thằng trẩu! Đợi đến tối đi con...

Dùng singum để hòa giải chứ không bao giờ dùng tiền hay phải động tay động chân, đó là tuyệt chiêu của em dùng từ bé tới giờ khi đối mặt với những thằng trên cơ và trước các thành phần manh động thích tỏ ra nguy hiểm.

Em huýt sáo xách chai Lavie bước đi về phía đường chính thì thấy tụi nhỏ đuổi theo...
- Đm, đứng lại! 

- Muộn rồi con!!!

Em leo lên ô tô và chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Nhìn thấy chiếc xe tang đằng sau, tụi nhỏ sợ vãi ra quần không dám chạy tới nữa, phải tịt ngòi quay về.
...

Nãy đi gấp không để ý, giờ em mới thấy phong cảnh Lâm Đồng thật đẹp, những con dốc quanh co uốn lượn ở vùng rừng núi sơn lâm tạo nên một bức tranh đầy màu sắc. Ánh mặt trời ngả bóng êm dịu chiếu trên những tán lá cây ven đường làm cho không khí đỡ căng thẳng hơn. 
Tiếng chim chóc bay nhảy xen lẫn tiếng thổi xào xạc của gió, ở đâu đó có tiếng thác nước chảy khiến em rất muốn bước xuống để tham quan cho thỏa trí tò mò, thích đi đây đó ngao du sơn thủy.

- H ak, cháu tốt với Quang và gia đình cô quá! Giá mà Quang còn sống thì...huhu - Mẹ của Quang nói.

- Dạ! Gắng lên cô...

- Bình tĩnh đi mình... - bố của Quang trấn an.

- Còn bao lâu nữa là đến nơi vậy bác...!

- 2 tiếng nữa cháu ak!

Trở lại với bầu không khí ảm đạm trên xe, nhìn mẹ Quang khóc mà em thấy lòng mình trở nên nặng trĩu. 2 chiếc xe chạy rất chậm rãi, phần vì đường nhiều dốc khuỷu quanh co, phần để xe linh cửu không bị va xóc. 

Chiếc xe đi lên đoạn đèo Prenn thì mây đen ùn ùn kéo tới, trời đổ mưa rất to. 
Đoạn đường này nghe nói rất nguy hiểm vì những khúc quanh che khuất tầm nhìn. Tài xế lái xe qua đây phải thật cẩn thận giữ đúng tốc độ, không được mất tập trung lúc lên đèo cũng như không được thả dốc quá đà lúc xuống.

Ở đây cũng là một địa điểm kì bí nổi tiếng về những căn biệt thự ma quái nằm lưng chừng đèo Prenn. Nghe nói khu vực này có một sự tích kể về cô gái buộc tóc treo cổ chết bí ẩn trong nhà hay hiện hồn về dọa du khách tham quan. Nếu có dịp em cũng phải vào đó xem thực hư mới được. 

Trời mưa to như trút nước, tiếng gió rít trên từng tán cây nghe thật ai oán, não nề. Em kéo cửa kính ra nhìn chiếc xe tang đằng sau cho an tâm thì..."không thấy đâu".

- Quái thật...
Tưởng mình nhìn nhầm nên lấy tay quẹt nước mưa nhìn lại cho rõ vẫn không thấy! Em hét to:
- Bác! Bác ơi...Chiếc xe tang đâu mất tiêu rồiiii!!!! 

Bố Quang hoảng hốt:
- Ủa! Xe đâu, tài xế đâu rồi??!!

Mẹ Quang:
- Có chuyện gì vậy cháu? 

Bố Quang:
- Tài xế! Dừng xe dùm...

Mẹ Quang chui đầu qua ô cửa kính nhìn ra đường:
- Á! Quang ơiii..Con làm gì mà đứng dưới trời mưa thế?

Em:
- Cô nói gì vậy! Quang mất rồi mà 

Bố Quang:
- Mình bị sao thế...

Mẹ Quang run lên cầm cập và khóc rất to, kêu gào tên Quang không ngừng. Em với một thằng bạn khác của Quang phải ôm chặt kéo cô ấy vào trong xe nhưng sức của 2 đứa cộng lại cũng không giữ nổi lúc này. Mẹ Quang vùng chạy bước xuống xe giữa cơn mưa, băng rất nhanh vào cánh rừng bên đường, em và bố Quang cũng chân đất nhảy xuống xe luôn dùng hết sức có thể đuổi theo sau. 

- Bốp... 
- AAAAAaaa....Quanggggg

Mẹ Quang ngã lăn ra đất vì vấp phải rễ cây, bùn bẩn bắn đầy mặt, tóc tai rũ rượi. Miệng vẫn không ngừng gào tên con.

2 thằng bạn của Quang cũng chạy theo sau - chân tay lấm lem bùn đất. Một đứa bị đá cứng rạch gót chân chảy máu phải đi cà nhắc, chắc vì lo cho mẹ Quang nên ai cũng chạy gấp cả mà không để ý địa hình xung quanh.

Cả bốn người cuối cùng cũng giữ chặt cô ấy, bố Quang ôm chầm lấy vợ khóc nghẹn rồi bế về xe.
- Mình ơi...Huhu... 
Lúc quay trở lại, tất cả đều bất ngờ khi thấy chiếc xe tang đã ở đằng sau lúc nào không hay.

Mẹ Quang nhìn thấy xe tang thì giãy dụa:
- Con trở lại rồi...Quang ơi...

Bố Quang tức giận gọi tài xế ra hỏi chuyện...

Tiếng mưa rơi rất to nên em không thể nghe rõ được 2 người đã nói gì, nhưng có vẻ là chiếc xe tang bị trục trặc lúc ở khúc quanh...làm cho ông tài phải dừng xe lại để xuống kiểm tra, nhìn áo quần ông ta ướt át hết cũng đoán được phần nào.

Đến chiều tối, cơn mưa dông dứt hẳn, xe cũng vừa chạy về tới nhà của Quang ở Đà Lạt.

Em xuống xe đi lòng vòng quanh sân cho tỉnh táo thì thấy họ hàng nhà Quang kéo đến rất đông, một số người đến trông coi xe linh cửu, một số dẫn mẹ Quang vào phòng thay đồ, sửa soạn bữa tối.

Bố Quang:
- Cháu vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay 2 bác lại làm phiền cháu nhiều rồi...
Em:
- Không sao đâu ạ! Cháu vẫn ổn! 

- Bác đi xem huyệt trước, cháu ở đây đừng đi lung tung không lạc đường nhé. 

- Dạ! Bác yên tâm. 

Một lúc sau, dàn trống kèn bắt đầu xướng âm, em không chịu nổi nhạc đám ma nên tìm cách xin phép đi ra ngoài luôn, chuẩn bị tinh thần cho việc thức trắng đêm nay 

Mục đích chuyến đi Đà Lạt này của em vừa để thắp cho Quang nén hương, vừa để tìm tung tích của Sương vì nghe bác cô ấy nói hai người yêu nhau từ trước khi lên thành phố học. 

Đêm qua đem bản nhạc về phòng nghiên cứu, em quyết định mang theo cả cuốn sổ lẫn tập nháp theo trong chuyến đi này, hi vọng tìm được manh mối nào đó.

Vừa bước ra cổng thì em vấp phải một cô gái đang hớt hải chạy vào khiến cả hai đều ngã lăn ra đất - chiếc kính cận của cô ta rơi cạnh chân em.

- Xin lỗi...xin lỗi anh...Tìm giùm em cái kính...hic

- Chị không sao chứ...Kính của chị này...

Em chợt ngớ người khi thấy khuôn mặt cô gái này giống hệt Sương, cặp ngực cũng khủng không kém, có điều qua cách ăn mặc thì chị ta trông rất chững chạc, lại bị cận thị nặng.

- Cảm ơn anh nhé...Hi!

- Gọi bằng "anh" thấy ngại quá, "em" sinh năm nhiêu? 

- Em 91.

- Vậy bên này làm "em" rồi! Chị đến đây có việc gì vậy, đi đứng phải cẩn thận chứ...

- Á! Suýt quên, chị có việc gấp... Gặp em sau nhé...!!!

Chị ta phủi vết bụi dính ở tay áo rồi bước nhanh vào trong nhà Quang trước sự ngỡ ngàng của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net