Chương 18: Hai bản nhạc tử thần, 2 in 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em ngủ một giấc đến 7h sáng hôm sau thì dậy xin phép bố mẹ Quang đi ra ngoài có chút việc.

Bố Quang:

- H đi đâu đấy cháu?

- Dạ! Cháu tham quan quanh Đà Lạt thôi ạ, dì cháu có nhờ mua một số đồ mà hôm nay mới đi được.

- Thế chừng nào về để hai bác chuẩn bị cơm trưa?

- Cảm ơn bác ạ, chắc cháu đi đến tối luôn, có gì thì cháu gọi điện về báo!

Nói "đi tham quan" chứ thực ra là em đi tìm hiểu ở những vùng gần đó xem có thông tin gì về Sương không, tối qua em đã định sẵn kế hoạch rồi.

Em đặt 2 quyển sổ chép nhạc vào balo rồi ra đường bắt xe ôm. Mới ra ngã ba thì đã có ông chú tốt bụng đứng chờ sẵn huýt sáo mời lên xe, thế là em bảo ông ta chở đến trường cấp 3 mà Quang từng theo học.

Đến cổng trường thì em xuống xe rồi đi thẳng vào trong hỏi bảo vệ địa điểm văn phòng Đoàn.

-Cốc cốc-

- Ai đấy? Mời vào.

Vừa đẩy cửa bước vào thì em đã thấy một chị tầm 30 tuổi mang áo Đoàn và một thằng nhóc cỡ 97-98-er đang sắp xếp lại sổ sách.

- Em là ai? Có việc gì mà đến văn phòng Đoàn trường vậy!?

- Chào chị! Em là H, em có chút chuyện cần tìm hiểu, chị không phiền chứ ạ..

- Chị tên Liên, là tổng phụ trách ở đây! Em cần tìm hiểu việc gì?

- Em có vài người bạn từng học phổ thông ở đây, giờ em muốn hỏi một số thông tin liên quan về bạn bè, lớp học cũ của họ ạ.

- Bạn em tên gì để chị tra sổ?

- Đình Quang, lớp 12A4, khóa 2011-2012 và Thu Sương khóa 2012-2013, về lớp của Sương thì em không rõ lắm nhưng cô ấy biết chơi piano.

Lúc này thì thằng nhóc kia bất ngờ nói xen vào..

- À! Nếu anh hỏi đến chị gái tên Sương chơi piano khóa 2012-2013 thì em có biết đấy! Chị ấy là hoa khôi tài năng của khối mà.

Em mừng rỡ hỏi ngay:

- Ủa, thế em có biết địa chỉ nhà Sương ở đâu không?

TN:

- Không ạ! Nhưng em biết lớp piano mà chị ấy theo học.

- Hồi đó tụi lớp dưới bọn em cuồng chị Sương lắm, ngoài xinh đẹp ra còn có năng khiếu chơi piano nên ai cũng hâm mộ, cứ đến mấy ngày lễ hội trường là chị ấy lại tỏa sáng.

E:

- Thế em biết Quang khóa 2011-2012 không, anh nghe nói hai người họ từng yêu nhau thời phổ thông?

TN:

- Chuyện đó thì em không rõ, nhưng thời cấp 3 chị Sương hay đi chơi với một nhóm bạn, nam nữ đều có.

- Đến 2 năm trước thì một chị trong nhóm xảy ra chuyện thế là nhóm tan rã.

E:

- Họ xích mích gì à?

TN:

- Chị này tên Ngọc, năm đó bị kẻ xấu hãm hiếp đến chết ở vườn hoa...Vụ này từng gây shock cả trường đấy anh.

Em ngớ người ra khi nghe đến từ "vườn hoa" và chợt nhớ tới lời của bố Quang nói hôm bữa: "người bị hiếp chết kia là em gái của Mai". Vậy là chị ta cũng có liên quan đến vụ này, tối nay em phải hỏi cho rõ mới được.

E:

- Sao em biết rõ thế?

- Tụi em một thời tính làm phi công lái máy bay chị Sương mà không thành này, chị ấy còn chê em trẻ con.hic

- Đệt! Còn nhỏ mà manh động dữ, thời như mấy chú anh còn chưa biết lái máy bay là gì

Đến đây thì chị Liên lên tiếng:

- Hai đứa nói cái gì mà phi công với máy bay thế

- Dạ không có gì đâu!! *Éo hiểu sao mình nói nhỏ thế mà tai bà chị thính vl, chắc cũng thuộc dạng chống ề giai đoạn cuối*

- Chị dò ra địa chỉ của Sương rồi này, lớp 12A1 khóa 2012-2013, nhà ở đường....

- Nhanh thế, cảm ơn chị nhiều ạ!!

Em hỏi thêm thằng nhóc kia địa chỉ lớp học nhạc của Sương rồi chào chị Liên ra về.

Ra cổng thì thấy ông xe ôm đứng chực sẵn huýt sáo gọi lại:

- Nãy con vào mà chưa xin phép chú này, tính phí thêm tiền đợi nhé!

- Đệt, quên mất. Con xin lỗi ạ, tại gấp quá...

- Ừm, lần sau thì nhớ nói một tiếng nhé.

- Giờ chú chở con đến địa chỉ này được không? Chắc hôm nay con đi nguyên ngày đấy, thanh toán cả cho chú luôn này...

Tầm 40 phút sau, em đã có mặt tại lớp piano Sương từng theo học, đang đứng đợi ở ngoài đã nghe tiếng đàn phát ra từ trên lầu.

—King koong—

Một cậu thanh niên có kiểu tóc nghệ sĩ đi ra mở cổng chào em và hỏi chuyên.

- Chào cậu, cậu cần gặp ai vậy!?

- Chào anh, em tên H..Hôm nay em có chút chuyện cần hỏi về một học viên cũ ở đây.

- Ồh. Cậu vào nhà đi! Mẹ tôi làm giáo viên ở đây, cậu có thể trực tiếp hỏi chuyện.

- Làm phiền anh ạ...

Vào phòng khách, anh ta gọi mẹ xuống giúp em rồi lên thay ca dạy piano cho các học viên.

- Con chào cô!

- Chào con! Cô nghe thằng Minh nói lại rồi, con cần gặp cô để hỏi thông tin về học viên ở đây à?

- Vâng.. Em ấy tên Thu Sương, nhà ở... Từng theo học lớp piano của cô ạ.

- Tên Thu Sương thì chỉ có thể là em ấy rồi, nó theo học piano chỗ cô từ năm lớp 6 đến lớp 11.

- WoW! Thế cô có biết thông tin gì về bạn bè, người thân của Sương không ah?

- Hồi đó bố mẹ Sương có dẫn nó đến đăng kí nhập học, nhưng từ khi gia đình xảy ra chuyện thì họ chuyển sang Canada làm việc rồi.

- Ủa, họ có nhà bên Canada ạ!?

- Hình như có họ hàng bên đó, cô cũng không rõ nữa. Trước kia anh trai nó hay chở con bé tới lớp học nhạc. Tiếc là 2 năm trước cậu ta bị bệnh không qua khỏi, còn trẻ thế mà...

- Con cũng có nghe Sương kể rồi. hic

Cô giáo nhìn chăm chăm vào em rồi nói tiếp...

- Trông vóc dáng con hơi giống anh ta đấy!

- Ẹc! Lại nữa... Mình dễ bị nhầm thật

- Về bạn bè thân thiết, người quen hay đến đây với Sương thì cô biết mấy người đấy, có: Quang, Ngọc, Thắng, Đức...và một người nữa...à..là Mai.

- Mai? Chị gái của Ngọc ấy ạ!

- Đúng rồi! Ủa, con biết Mai với Ngọc à?

- Quang nữa cô, cậu ấy là bạn cùng lớp ĐH với con. Đợt này con đi Đà Lạt là để viếng cậu ấy.

- Viếng?? Quang mất hồi nào vậy, sao cô không biết? *ngạc nhiên*

- Mới hôm bữa ạ, hic...

Cô giáo:

- Trời! 2 năm trước thì cậu Đức anh trai của Sương với con Ngọc xảy ra chuyện. Đầu năm nay thì cậu Thắng, giờ lại đến Quang.

- Haizz! *thở dài lo lắng*

Nét đượm buồn hiện trên khuôn mặt của cô giáo, thấy kì lạ nên em tiếp luôn...

- Vậy là nhóm bạn thân của Sương đều gặp nạn, cô có biết giữa họ có chuyện bí mật gì không?

- Cái đó thì cô chịu! Con thử hỏi Sương xem?

- Dạo này con không liên lạc được với Sương cô ạ! Nên mới đến đây tìm thêm thông tin...hic

- Từ khi cậu Đức mất, Sương xin phép nghỉ lớp piano nên cô không biết gì thêm nữa.

- Vậy ạ! Con cảm ơn...À, còn chuyện này nữa...

- Con hỏi đi!

Em mở balo lấy cuốn sổ chép nhạc mà bà cụ hôm ở nhà nghỉ đưa cho và tập nháp của Sương ra đặt lên bàn cho cô giáo xem.

- Đây! Cô xem hai bản nhạc này giúp con với...Con mù âm nhạc nên không biết đó là bài gì ạ?

Cô giáo rút cặp kính từ trong túi ra đeo vào mắt rồi cầm bản nhạc lên xem thử.

Trong phút chốc, tay cô run run và đặt cuốn sổ xuống bàn gấp lại, trông khuôn mặt có vẻ kinh ngạc.

- Con lấy bản nhạc này ở đâu ra vậy?

- Ở chỗ Sương ạ, còn một bản thì của một bà cụ đưa cho.

- Hai bản nhạc giống nhau này đều có tên là: "Gloomy Sunday" do Rezso Seress sáng tác, nó còn được biết đến với cái tên: bài hát tử thần.

Em đứng hình vài giây khi nghe đến từ "Gloomy Sunday". Bài này em cũng biết, một thời từng bị tụi bạn dụ bật lên nghe chơi. Nghe nói ai nghe bài nhạc này xong đều tự tử giống trong truyền thuyết kia nhưng mà em thấy nó bình thường như cân đường hộp sữa thôi, chả xảy ra chuyện gì hết.

Không biết Sương nghĩ gì mà lại chép bài này ra giấy, một dấu chấm hỏi chợt hiện lên trong đầu em.

- Cô có nghe Sương chơi piano bài này chưa ạ!?

- Không hề! Bài này cô còn chưa chơi bao giờ!

Vẻ mặt cô giáo trở nên căng thẳng, cô uống một ngụm nước rồi gọi con trai xuống tiếp em, sau đó xin phép đi lên lầu dạy đàn.

Thấy tình hình không ổn, em cất 2 tập nhạc vào balo rồi xin phép anh Minh ra về.

...

Đến 4 rưỡi chiều, em cùng ông chú xe ôm mới tìm được đường đến nhà của Sương, nãy giờ bị lạc tới mấy lần vì vùng này có nhiều khúc cua rất giống nhau.

Vừa tới nơi thì cửa khóa, không có ai ở nhà. Em chạy ngay qua nhà bên cạnh hỏi cho chắc thì xác nhận được chuyện bố mẹ Sương đã sang Canada, còn Sương sống ở Sài Gòn với bác.

—Bíp-Bíp—

Đang đau đầu vì cuộc tìm kiếm đi vào bế tắc thì chị Mai gọi điện đến...

- Alo! Em chào chị!

- H à, em còn nhớ tối nay có hẹn với ai không?

- Àh. Tất nhiên là nhớ, đợi tí...em qua nhà chị liền.

...

Cúp máy xong thì em giục ông chú chở về nhà chị Mai luôn, trên đường đi luôn nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa mình với cô giáo dạy đàn hồi trưa, chắc chắn Mai sẽ biết điều gì đó về Sương.

...

Đúng 6h tối, em có mặt trước cổng nhà Mai, vừa thấy em tới chị ta đã hồ hởi đi ra đón.

- H đến sớm thế, chị vừa mới nấu xong.

- Tất nhiên là sớm chứ, có người mời ăn tối thì phải nhanh chân mới được. hê hê

- Đúng là đồ háo ăn! Hì...

- Háo đâu...mà...

Chưa kịp nói tiếp thì Mai đã cầm tay em dẫn vào trong nhà luôn, sau đó em phụ chị dọn đồ ăn ra bàn.

...

- Vết thương hôm qua thế nào rồi em?

- Đỡ nhiều rồi chị ạ! Bôi thuốc xong là khỏi ngay ấy mà.

Hôm nay chị mang một chiếc áo thun hở ngực kết hợp váy ngắn chấm bi khiến em nhìn là thích mê. Đã thế còn buộc tóc lên cao và mang kính áp tròng nên em cứ nghĩ Mai với Sương là một, giống nhau từ cặp bưởi cho đến khuôn mặt.

- Em biết uống rượu không?

- Uống được nhưng ít thôi ạ!

Mai vào bếp lấy ra chai Rượu Vodka, rót cho em một ly đầy.

- Ẹc, rượu ngoại em chưa uống bao giờ, xỉn mất!

- Nhẹ thôi mà em, chị với em mỗi người làm một ly nào...!

- Thế thì em không khách sáo...!

Suốt bữa ăn, chị Mai luôn nhìn em với vẻ mặt chăm chú, em có thể nhận ra trong ánh mắt đó còn chứa chan cả tình cảm nữa.

Có khi nào chị ta xem mình như anh người yêu cũ kia không?

Em bắt đầu thấy lo lo và quyết định cần phải hỏi cho ra chuyện "cần hỏi" kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net