🌸 THIẾU GIA 15 🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi con tôi môi hồng mắt ướt ở đây nhe.

🍅
🍅
🍅







Nghiêm Hạo Tường bị đạp xuống nằm bất động dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Hạ Tuấn Lâm không thấy hắn cũng chẳng nghe tiếng sợ hắn bất tỉnh nên gấp rút xuống giường tìm người.

" Muốn ăn thịt...thì phải cởi đồ...có phải tôi cũng phải cởi đồ mới được không?"

Đôi mắt lóng lánh nước của hắn nhìn cậu, ngây thơ và tuyệt vọng. Giết người bằng ánh mắt là có thật, mặc dù không nói nhưng ai cũng thừa biết trên mặt Nghiêm Hạo Tường điểm để lại nhiều ấn tượng nhất chính là đôi mắt. Lúc hắn ở một mình, cậu nhìn ra trong ánh mắt sắc lạnh đó là một nổi buồn không thể nói ra được. Về sau cậu lại rất tự hào khi hình ảnh chiếm dần trong con ngươi xinh đẹp đó là cậu. Giờ phút này con dao 2 lưỡi đó đang sâu xé cậu.

Hắn tự nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi, người khác tự nhiên nghe thấy thì sẽ không hiểu, hoặc hiểu thì cũng sẽ nghĩ là Hạ Tuấn Lâm rất biến thái. Nhưng chính cậu cũng đơ ra vì những lời đó....nó quá đau.

Điều mà bấy lâu nay hắn né tránh, dấu diếm, một là chôn sâu đi, 2 là làm nó biến khỏi cuộc sống này. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại tự mình nói ra những điều đó.

Hắn không chỉ đơn thuần là đặt câu hỏi cho cậu. Hắn đang chấp vấn cậu, Nghiêm Hạo Tường là đang hỏi....có phải cậu cũng giống như những người đó hay không.

" Không....không phải..."

Hạ Tuấn Lâm sốc đến đơ cả người, không biết nói gì, 2 tay chậm rãi mà nắm lấy bắp tay hắn kéo lên. Cả người hắn nặng nề thả lỏng, phải mất một lúc cậu mới kéo được hắn ngồi dậy. Hạ Tuấn Lâm vẫn nhớ là mông hắn đau, vẫn muốn ôm hắn lên chứ không muốn để chổ thịt đó chạm đất.

Nghiêm Hạo Tường ngược lại không có phản kháng nữa, như cái xác mất hồn bị cậu kéo lên lại giường.

" Nghiêm Hạo Tường? "

" Hạ Nhi...vào bên trong...xin cậu đó "

Bị điên rồi, nhất định là điên rồi mới làm vậy, hắn vẫn còn muốn. Hạ Tuấn Lâm vẫn đang suy nghĩ cách để dỗ hắn, từ chối làm sao để hắn không tự đập đầu mình. Lại thấy hắn lệ chảy đầy mặt, tiếng nói vẫn bình thản cào cấu trái tim cậu.

" Bên trong ngứa lắm, có rất nhiều tay huhu...không thích...không muốn. Hạ Nhi...cứu tôi với, bọn họ đều muốn..."

Hạ Tuấn Lâm không có can đảm nghe tiếp nữa, cậu đưa tay chặn miệng hắn lại, ôm vào trong ngực.

Sau một hồi dằn co thì cậu cũng chịu không nổi, trở người để hắn nằm phía trên cậu. Thời khắc cậu nghe hắn tức tưởi nói nơi sâu thẳm đó có rất nhiều người chạm qua, cảm giác kinh tởm chỉ muốn Hạ Nhi cứu mình khỏi cái hố sâu nhơ nhuốc đó. Hạ Tuấn Lâm tâm không vững cho hắn nằm úp sấp trên người.

Nghiêm Hạo Tường đã sớm không còn cái quần. Cậu cũng nhanh chóng cởi luôn quần mình xuống, đưa tính khí tới trước mặt hắn. Bây giờ tuyệt đối không được dùng bôi trơn, nếu không vết rách sẽ nhiễm trùng.

Hắn vẫn mờ mịt trong đống nước mắt không thể tự chủ của mình. Thấy cậu đưa em trai tới thì mừng rỡ ngậm lấy.

" Chỉ liếm, không được cắn..."

Cậu sợ gần chết, hắn gấp gáp hăng hái, cái răng nhọn lại lóe lên lạnh tóc gáy.
Hắn bị cảnh cáo cũng ngoan ngoãn liếm láp, rất nhanh chóng làm ướt nó, xong lại tự động nằm bò lên người cậu chờ đợi.

Nếu bây giờ hắn mà có cái đuôi, chắc chắn sẽ quẩy rất nhiệt tình. Gương mặt động dục không giấu đi đâu được...

" Hay...hay là...tôi sờ mông cho cậu thôi nha "

Nghiêm Hạo Tường nghe được những lời trì hoản từ  miệng cậu, sắc mặt liền đổi, hai tay đang đặt trên ngực cậu xiết chặt chiếc áo ngủ, biến nó trở nên nhăn nhúm. Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được giây tiếp theo hắn sẽ hắc hóa nếu cậu thay đổi ý định.

Cậu nhanh tay đỡ lấy mông hắn đẩy tính khí của mình đi vào, phần đầu vừa đi vào cả cơ thể hắn mềm nhũn ngã úp xuống người cậu. Hạ Tuấn Lâm vất vả lắm mới gắng gượng được cái tay đỡ mông hắn lại, không cho một phát nuốt xuống hết.

Bên dưới Nghiêm Hạo Tường thuận lợi ngậm lấy đầu que kem, vẫn có thể đi vào hơn nữa mà không cần dừng lại, nhưng Hạ Tuấn Lâm không cho. Mấy lần đầu làm cùng nhau, cậu vừa nhét vào phần đầu hắn đã khóc lóc ăn vạ, hoặc lúc tức giận thì tự cắn răng thở dốc.

Tất cả đều làm mình làm mẩy bắt cậu phải dỗ dành mới thôi khóc. Dần dần quen với việc làm tình hắn mới thôi đùng đùng nữa, cậu cứ hỏi mãi mới biết lúc mới đầu vào sẽ như xé rách vậy, phần đầu to quá hắn không thích vì vậy mỗi lần vào đều khiến hắn đau đến quạo lên. Cho nên sau này dù có gấp cỡ nào đi nữa cậu vẫn luôn giữ thói quen đó, đi vào lúc nào cũng chậm rãi, đặc biệt là mới đút vào tuyệt đối không thể nhúc nhích, cứ thế hôn dỗ hắn một lúc mới có thể làm bước tiếp theo.

Bây giờ cũng vậy, tuyệt đối không đồng ý để hắn tùy tiện phá mình như vậy. Được một lúc sau cậu mới thả mông cho hắn ngồi xuống hoàn toàn. Huyệt động bên dưới ngay cả một chút cản trở cũng không có...3s là có thể ăn hết que kem của cậu.

Hắn ư ử rên rỉ khi đau đớn cùng khoái cảm ập đến cùng một lúc. Hạ Tuấn Lâm cũng như vừa được lên thiên đàn vậy, ấm nóng sướng rơn cả người.

Cậu chỉ vừa không để ý có một chút, hắn đã nhanh chóng nhấp mông 2 cái. Hạ Tuấn Lâm hốt hoảng kìm hắn lại.

" Không được động..."

" Ưmm~ "

" Một là nằm im, không thì đi xuống "

Hắn bị cảnh cáo cũng không có sợ là mấy. Không được nhấp công khai thì làm cách khác, Nghiêm Hạo Tường lê thân lên đặt lên trán Hạ Tuấn Lâm một cái hôn....sau đó lại trở về vị trí cũ mà nằm.

Má nó...khốn nạn thật mà.

Hạ Tuấn Lâm muốn chửi mà chửi không được, bên dưới bởi vì hắn di chuyển lên trên nên tuột ta một nửa, đến khi hắn trở lại thì một lần nữa no đủ nằm gọn bên trong. Lý do chính đáng không mắng người được...chỉ có thể tự mắng mình.

Nghiêm Hạo Tường bên dưới ngứa ngáy muốn chồm lên hôn nữa...

" Xuống ngay "

" Aaaaa....hức "

Cậu biết thừa âm mưu của hắn. Nhưng đến bước này cũng đã là giới hạn cuối cùng cậu cho phép rồi. Có khóc hết ruột gan cũng không thể hơn.

Không làm đến cùng thì hắn không sợ. Cậu đẩy hắn qua một bên, tính khí bên trong cũng rút ra, cực kì vô tình phủi sạch quan hệ.

Nghiêm Hạo Tường biết bây giờ có làm gì cũng không thể cứu vãn được, chỉ có khóc mới giải quyết được tất cả.

Cách này trăm ngàn lần vẫn hữu hiệu với cậu. Hạ Tuấn Lâm đã rất nhiều lần để hắn khóc cho đã, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi mà chịu thua. Nhìn hắn tuyệt vọng gào khóc như vậy, giới hạn của cậu không phải một tiếng thì là 2 tiếng.

Nhưng hôm nay hắn đã rất mệt rồi, để khóc mãi như vậy sáng mai sẽ chết sớm. Cậu vẫn là đưa tay ra kéo hắn lại vào trong lòng, ôm hắn nằm xuống vị trí cũ, em trai cũng đưa vào cho hắn ngậm.

" Im được chưa, đều cho cậu hết rồi "

" Ưm...hư..."

" Bảo bối ngoan, cậu rất ngoan mà đúng không? "

Nghiêm Hạo Tường cũng đơn giản như một đứa trẻ hư bị mẹ mắng. Rõ ràng biết mình sai nhưng tuyệt nhiên không chịu nhận lỗi. Đã lỡ khóc thì cứ khóc tới cùng. Điều cần nhất bây giờ chính là Hạ Tuấn Lâm chịu xuống nước dỗ một tí, hắn sẽ nghe lời ngay.

Hắn ngoan ngoãn thút thít trong lòng, vẫn còn đau khổ ức nghẹn mấy cái. Được cậu ôm chặt vuốt ve cũng đã đỡ hơn một chút. Bên dưới dùng sức siết chặc sợ cậu đổi ý lùi ra nữa..

Cậu định để hắn nằm nghiêng lại bên dưới, như vậy cậu sẽ dễ dàng hôn hắn hơn. Nhưng vừa cử động một chút Nghiêm Hạo Tường lại run rẩy không thôi.

Cậu vẫn cứ động...

" Này...ngoan ngoan. Nằm yên nào, như vậy mới hôn được cậu "

Hai chân hắn vẫn kẹp trên eo cậu, cậu chỉ nghiêng người qua như ôm gối ôm, cổ hắn đặt trên tay cậu, Hạ Tuấn Lâm dễ dàng tạo thành tư thế bao bọc hắn. Bàn tay đặt lên trái tim hắn xoa tới xoa lui. Miệng không ngừng hôn lắc nhắc lên má hắn. Một chút lại dừng lại ôm hắn vùi vào hõm cổ mình vuốt lưng cho hắn.

Thử nghĩ mà xem. Bản thân hắn là một nam nhân, lại bị một nam nhân mình ghét sỉ nhục, nếu là cậu...cậu đã sớm giết chết hắn hoặc tự kết liễu mình. Nghiêm của cậu mất khống chế cũng không có gì lạ, nhưng hắn chung quy chỉ đòi cậu dỗ dành...chỉ nhỏ nhoi như vậy cậu sao lại không hết lòng xoa diệu hắn được chứ.

Mặc dù rất ít nói ra, nhưng trong lòng cậu lúc nào cũng muốn gọi hắn hai tiếng bé cưng.

Nghiêm Hạo Tường được cưng cũng không mấy dễ chịu, trong lòng hắn đang cực kì khó chịu, khó chịu đến cực điểm. Bao nhiêu cảm xúc đều muốn phát tiết ra hết, so với dịu dàng thì hắn càng muốn bị đánh hơn.

" Muốn cái gì? "

Hạ Tuấn Lâm thấy hắn không cho cậu rút tính khí ra nửa bước, nhưng ôm chặt hôn hít thì lại có ý né tránh, lắc đầu từ chối. Rốt cuộc là muốn cái đéo gì.

" Muốn làm..."

" Mơ đi."

Không để hắn nói hết câu, Hạ Tuấn Lâm dứt khoác chấm dứt thương lượng.

" Đối với người như tôi...Hạ Thiếu yêu thương nâng niu chính là một sự sỉ nhục "

"..............."

" Không cần thương hoa tiếc ngọc đâu, nhiều hơn nữa tôi vẫn chịu được. Thậm chí...nhiều hơn 1 người vẫn có thể...."

Không ngoài dự đoán, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng ăn một cái tát trời giáng từ cậu.

" Câm miệng "

Không biết học từ đâu mà dám nói những lời như thế với cậu. Đúng là chán sống mà.

Nghiêm Hạo Tường như cũ gánh lấy những cơn thịnh nộ từ cậu, nhưng ít ai biết, đa số những tức giận của Hạ Tuấn Lâm phần lớn đều do hắn gây ra.

Cậu sai rồi, cậu nghĩ  hôm nay dù có thế nào cũng phải nhịn xuống, dù có thế nào cũng phải ôm chặt hắn. Nhưng khoảnh khắc cậu nghe hắn tự thốt ra những lời tự vũ nhục mình như vậy...cậu không nhịn nổi nữa.

Rất nhiều lần cậu đã nói rõ với hắn...cậu chưa từng chê hắn bẩn, nhưng có vẻ hắn không nhớ.

" Nghiêm Hạo Tường...những gì tôi từng nói cậu đã quên sạch rồi sao? "

" ......... "

" Được...hôm nay không khiến cậu khắc cốt ghi tâm tôi đây đổi thành họ Nghiêm. "

Bàn tay nâng niu khi nảy một chút cũng chẳng còn.

Trên người Nghiêm Hạo Tường chỉ còn mặc một chiếc áo phông mỏng, bị Hạ Tuấn Lâm đè úp sấp xuống giường, cái áo bị cậu vén lên tận gáy, không những lộ ra cái mông mà cái lưng cong cũng mồn một trước mặt cậu.

Dạ thịt trắng đến lóe mắt, thời gian hắn quần quật ở phim trường, gương mặt và tay đã đen đi không ít, mà đen hơn của hắn cũng là trắng hơn Lưu Diệu Văn 3 tone. 

Nhưng thân thể của hắn vẫn trắng phát sáng như cũ không có thay đổi, hắn bị cậu đè lại cổ, bên dưới không có thế ngã chỏng vó. Cái mông tròn trĩnh chu chu lên làm ngứa mắt cậu.

Hắn vẫn ánh mắt không phục đó thách thức cậu, Hạ Tuấn Lâm cái tay còn lại hạ xuống tát lên bờ mông căng mẩy gần chục cái...

Hắn vẫn cắn răng chịu đựng, cậu đánh đến rát tay vẫn cứ đánh tiếp đến khi 2 quả đào chín đỏ thì thôi, ở tư thế này rất dễ để nhìn thấy cái lổ nhỏ bên dưới vẫn chưa có khép lại được.

Trong đầu Hạ Tuấn Lâm lại vang lên câu nói của hắn lúc nảy...hơn một người chơi vẫn có thể?

Cậu xiết chặt tay thành nắm đấm, tay kia nắm lấy đầu tóc hắn mà kéo.

" Cậu nhìn cho rõ đây, tôi là ai...cậu còn muốn ai chơi cậu nữa? hả "

" Ư...ưm...."

Nói về cứng đầu thì tuyệt đối không ai qua nổi Nghiêm Hạo Tường, sắp bị đánh chết rồi vẫn cứ ương ngạnh không chịu khuất phục.

Hạ Tuấn Lâm hướng mông hắn đâm vào 2 ngón tay.

" A~ "

Tốc độ ra vào càng ngày càng nhanh, rất khác với bình thường ở một chổ, hôm nay bông cúc của hắn không phải chúm chím khép mở, không phải vất vả căng chặt mới tiếp nhận cậu nữa. Nó vừa khít ôm lấy 2 ngón tay của cậu, thịt quanh lỗ mềm nhũn dễ dàng cho 2 ngón tay cậu ra vào, tiếng nước cùng với động tác của cậu...tạo thành âm thanh cho dù mặt ai có dày đến nào đi chăng nữa cũng phải đỏ.

" Hư...chậm...chậm một chút...thiếu gia "

Toang rồi...Hạ Tuấn Lâm hắc hóa thật rồi, cậu cứ nghĩ hắn sau khi bị đâm vào sẽ thút thít khóc đòi cậu tha thứ, không ngờ rằng hắn cũng khá lắm, nói câu nào ra liền khiến cậu lên máu câu đấy.

Cứ như vậy Nghiêm Hạo Tường bị cậu vừa đánh vừa đâm ngón tay đến mất ý thức. Cả người đỏ tấy lên cộng với cái hố nhỏ không khép lại được tạo thành một bức tranh tà mị quá sức cho phép.

Đến khi hắn dần dần chìm vào cơn mê, cậu mới nghe được vài tiếng lẩm bẩm.

" Nhưng tôi...lỡ thích Hạ Nhi rồi "

Hắn chỉ để lại một câu không đầu không đuôi như vậy rơi vào không khí, hơi thở của cậu cũng chợt ngưng trệ mấy giây. Lồng ngực phập phồng đáng ghét.

Tên này quả thật là một bức họa khó tô màu. Cậu lâu nay đã mất biết bao công sức, xây lên những đường nét theo ý cậu, uốn nắn đến cỡ nào cũng không tô lên được màu sắc ưng ý. Đơn giản vì bức họa ấy cá tính ngang ngược có thừa. Dù cho nó thực sự thích được cậu tô lên đi nữa, ngoài mặt vẫn không khuất phục.

Hạ Tuấn Lâm ôm Nghiêm Hạo Tường bất tỉnh vào lòng, nhìn đồng hồ rốt cuộc cũng gần 4h sáng. Hắn cứ vậy thiếp đi cho đến sáng.





.

.


7h sáng cửa phòng bị mở ra, 2 vị phụ huynh nhẹ nhàng đi vào. Đáng ra bình thường họ phải gõ cửa trước mới được vào. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, ai cũng đinh ninh là Nghiêm Hạo Tường bị như thế thì có thể làm được chuyện gì không cho người ta thấy được.

Nhưng người mãi mãi không dự đoán được sự việc ... chính là bọn họ.

Đinh Trình Hâm vào trước, Mã Gia Kì khép cửa vào sau. Vừa nhìn cảnh tượng phía trước khói đã bốc sang 2 bên tai bay ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường đang nằm úp sấp lên người Tiểu Hạ ngủ ngon lành, bên dưới Hạ Tuấn Lâm không hẳn là nằm, mà là nửa nằm nửa ngồi để hắn dựa lên thoải mái hơn.

Nhưng như vậy thì có gì đáng để tức giận. Chủ yếu là bị đánh xong có chút đau, tối qua Hạ Nhi có đắp chăn cho cả hai, nhưng hắn đổi tư thế nằm thì không chịu...còn đắp chăn lên thì bị cạ vào mông...mông đau hắn không thích.

Cậu thử trùm lên 2 lần, mặc dù ngủ rất say, nhưng kết quả là lần nào hắn cũng gầm rừ cự tuyệt, lần sau cậu thấy có vẻ sắp khóc tới nơi nữa nên đành dừng lại cho rồi.

Cuối cùng thì bị Đinh Ca, Mã Ca nhìn thấy bờ mông sưng đỏ của hắn.

Mà đâu chỉ có vậy, ngay cả cái hang động phía dưới cũng thấy rõ ràng. Hắn nằm 2 chân dạng ra kẹp lấy hai bên hông của cậu, lổ nhỏ đã to lại càng thêm lớn.

Chấn động.

" Hạ Tuấn Lâm...em...em..."

Đinh Trình Hâm chịu hết nổi rồi, lớn thế này rồi mà cái cơ bản nhất cũng không hiểu được. Người đã thành ra như vậy, còn nỡ lòng nào mà đem ra dùng được.

Tuyệt đối không thể để chúng nó ở gần nhau được nữa.

Anh tiến tới kéo Nghiêm Hạo Tường ra khỏi người cậu. Mã Gia Kì cũng giúp 1 tay.

Nghiêm Hạo Tường đại khái là đã ngủ khá sâu rồi, bị rinh ra cũng không có níu lại. Hạ Tuấn Lâm có được lổ hỏng thì nhanh chóng chui ra ngoài. Hắn lại nằm sấp trên nệm, cái đầu vùi vào trong gối cậu nằm, hơi ấm vẫn chưa tan nên hắn không phát hiện ra được.

Nhân lúc trời yên biển đẹp Đinh Trình Hâm đã lôi cậu ra ngoài, cấm tuyệt đối cậu không được vào phòng nữa...

Cả 2 đều chưa có tiêm ngừa HPV, sức khỏe vẫn là trên hết...tuổi trẻ biết chơi thì vẫn nên biết giữ, hậu huyệt bên dưới là khu vực dễ bị tổn thương nhất, niêm mạc yếu ớt này nếu không chăm sóc tốt thì hậu quả về già sẽ không thể tưởng tượng được.

Biết lo ngay giờ phút này thật sự là ít ai nghĩ tới được. Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng phải tách 2 đứa đó ra cho đến lúc vết thương của Nghiêm Hạo Tường lành lặn trở lại.

" Em đó...muốn anh đấm chết em có phải không? Còn không biết mình đang ở trong cái tình trạng gì hả? "

" Đinh cưa...em...em không có mà "

Giải thích thế nào cũng vô nghĩa. Vẫn bị anh cấm túc vào phòng.

Mã Gia Kì ở trong này nhẹ nhàng giúp Hạo Tường bôi thuốc, nhìn em ấy hít thở đều đều trên giường. Hơi thở của Hạ Nhi dần dần tan biến, chân mày em ấy càng lúc càng sát lại gần hơn.

Anh hiểu...nhưng anh cũng bất lực.

Lúc này mà không tìm được hơi ấm quen thuộc vỗ về, trong lòng nhất định là rất khó chịu. Nhưng vết rách bên dưới hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu liền lại, thậm chí vùng da quanh mép còn sưng tấy bất thường nữa...không muốn tách 2 đứa nó ra cũng không được.

Hắn bất an nhắm mắt, cảm nhận được mùi của Hạ Nhi xa mình càng rõ rệt, nhìn hắn cựa quậy Mã Gia Kì đành lại gần rón rén ngồi ở mép giường, cái tay đưa ra sờ đầu em ấy, quả nhiên chân mày của hắn giản ra không ít. Lần này dỗ người khá hơn nhiều đó, Mã Gia Chì đắt ý chuyển sang vuốt vuốt cái lưng gầy gò của hắn một chút.

Nhưng mùi của ngựa và mùi của thỏ chính là khác biệt to lớn.

Nghiêm Hạo Tường là đang tìm mùi thỏ trắng, đang tìm bộ lông mịn và lớp mỡ mềm mụp của thỏ trắng nhà hắn. Hành động xoa đầu, gãy lưng này nếu bình thường là Hạ Nhi làm thì hắn sẽ thiếp đi tiếp, Mã Gia Kì làm cũng khá thoải mái...nhưng chính là đang đánh thức hắn.

Hắn chậm rãi mở ra đôi mắt đờ đẫn, chắc là còn buồn ngủ nên ánh mắt có phần dại ra rất nhiều.

Anh nhìn hắn, hắn nhìn anh...Mã Gia Kì cũng chầm chậm đưa 2 ngón tay lên nở một nụ cười anh cho là đủ ấm áp để chào buổi sáng. Hạo Tường nhìn anh rất lâu, rất lâu...dường như là đang xác định cái gì đó.

Một lúc lâu hắn biết được đáp án, anh thật sự không phải người mà hắn tìm liền hạ mí mắt xuống. Cả người chui ở trong chăn mặc kệ thế giới.

Nói không tội thì là nói dối. Anh đủ nhìn ra tình cảm của 2 đứa nhỏ này là như thế nào, nhất là Hạo Tường...em ấy chưa bao giờ thể hiện ra, nhưng người sợ mất đi nhất chính là em ấy. Nỗi đau thể xác bây giờ nhắc cho em ấy nhớ lại chuyện gì đã xảy ra...ngủ 1 giấc dậy Hạ Tuấn Lâm đã thật sự không cần em ấy nữa.

Mã Gia Kì tự tưởng tượng ra một hồi, nội tâm cũng dằn xé không ít. Quả thật là Nghiêm Hạo Tường nằm đó 1 tiếng đồng hồ, mắt vẫn trân trân nhìn vào 1 điểm, không khóc không nháo, không than đau, cũng không đòi người. Tất cả chỉ thể hiện qua ánh mắt tuyệt vọng vô hồn.



.
.



Không bao lâu nữa, Đinh Trình Hâm đang loay hoay dưới bếp chuẩn bị bữa sáng trễ nải trong ngày...bỗng giựt thót vì có người đang ôm anh từ phía sau.

" Ôi mẹ của tôi ơi...là cậu à? "

Xoay lại thì chỉ thấy gương mặt quen đến không thể quen hơn. Đinh Trình Hâm bình tĩnh tiếp tục cắt hành tiếp, Mã Gia Chì chậm rãi gác cái cằm nhọn lên trên vai anh.

Tầm 3s sao lại bị Đinh Trình Hâm quay hoắc qua với tốc độ bàn thờ, nửa bên mặt của anh đập vào cái mũi của Ngựa nhỏ đau điếng.

" Tại sao lại là cậu? "

" Tại sao không thể là tớ "

Cái quái gì vậy? Chả phải đang chiến tranh lạnh sao...sao lại đột nhiên thay đổi thái độ vậy.

Không phải mất nhiều thời gian để trả lời, sau đó tầm ít phút nữa anh đã nghe thấy tiếng nấc của ai đó trên lầu. Sáng sớm như thế này lũ quỷ con kia còn chưa có thức dậy, mọi động tĩnh trong nhà đều nghe thấy rất rõ...

Ngay lập tức đại não liên kết với nhau, anh liền hiểu tại sao Mã Gia Kì lại xuất hiện ở đây.

" Mã Gia Kì....cậu "

Anh cực kì tức giận, vốn dĩ anh đã giao cho Tiểu Hỏa Sài ở trên đó canh chừng Hạo Tường, ngăn không cho con thỏ kia tìm tới. Vậy mà không những hắn không canh, ngược lại còn se duyên tác hợp...điều đáng giận nhất chính là vì người khác mà...mà....

" Đing nhi~....nếu như tớ là Hạo Tường. Thứ tớ muốn bám theo nhất bây giờ cũng chỉ có hồ ly nhỏ hay cáo kỉnh này thôi "

Gì chứ.

Giữa bọn họ chính là đang diễn ra chiến tranh lạnh, mấy ngày nay không còn không khí ấm áp như trước nữa.

Anh và Tiểu Mã không như mấy đứa trẻ trong nhà, đã lớn già đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net