Chap 1:Cô Nguyễn Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là 1 ngày rất đặt biệt...

Mọi người trong làng đều nhốn nháo cả lên.Từ đầu làng đến cuối làng đểu bàn tán về 1 người.

Chiếc xe hơi chạy qua,thời đó nhà nào có thì nhà đó giàu nhất vùng,người ngồi trong xe là 1 cô gái,người mà mọi người bàn tán.

"Đó là cô 3 nhà hội đồng Nguyễn đó đa!Nghe nói vừa đi du học bên Pháp về hay sao đó."

"Đúng rồi,con bé học giỏi xinh đẹp,ông bà hội đồng còn không nỡ gả chồng nữa đó."

Thùy Trang ngồi trên xe cũng nghe vài câu.Thứ cô để tâm duy nhất chỉ có 1 truyện mà thôi.Chiếc xe chạy ngang chợ,Thùy Trang đột nhiên nhìn thẳng ra ngoài .Bóng dáng quen thuộc đó...không phải sao

Thùy Trang chợt kẽ nở nụ cười hạnh phúc.Chiếc xe nhanh chóng chở đến nhà cô.

.

Chiếc xe về đến nhà....

Tài xế xuống mở cửa cho cô,Thùy Trang bước ra.Quả không hổ danh nhà hội đồng Nguyễn giàu nhất Lục Tỉnh Nam Kỳ.Cái nhà to lớn bằng gỗ,đẹp vô cùng.

Má cô vừa thấy thì đã chạy ra mừng con gái

"Thùy Trang,con gái!!Về rồi,Má nhớ mày lắm đó đa.Qua bển ăn uống đc không!!Ốm quá.Đi có về năm mà cao hơn má rồi!!

"Dạ,con khỏe mà má.Bên bển ổn lắm,Cha đâu má"Thùy Trang nhiều vào trong nhà

"Cha mày ở trỏng đợi đó ,vào đi con,đi đường mệt không"

"Cũng không mệt lắm đâu má."

Thùy Trang cùng bà hội đồng vào trong nhà.Ông hội đồng nhìn thấy cô thì đứng dậy,vịnh vai cô hỏi han:

"Mèn đét ơi,sao giờ mới về thăm cha má vậy con"

"Hì hì ,tại con bận học quá,mà giờ con về rồi nè"

"Thưa ông bà con mới đi chợ về"-Một giọng nói từ ngoài đi vào

Thùy Trang liền đưa mắt nhiều theo.Đôi mắt cô mở to nhìn người trước ,tay cầm giỏ xách ,quần áo mặt mày lắm len,đầu tóc cũng không được gọn cho lắm

Người đó chính là Lan Ngọc

"Ờ mày đi vào trong ,nấu gì tẩm bổ cho cô ba đi,sẵn dọn dẹp hành lí cho cô luôn"Bà hội đồng nói với Lan Ngọc

"Dạ dạ,con đi làm ngay"Lan Ngọc cuối đầu đi thẳng vào bếp

Thùy Trang cuối đầu nhìn theo.

"Thùy Trang con vào nghỉ ngơi đi lớp có cơm rồi ra ăn."

"Dạ!"Thùy Trang gấp gáp đi vào trong

Cô đi nhanh ra nhà sau,cô nhìn thấy Lan Ngọc liền khéo nàng ra ngoài sau vườn núp vào 1 chỗ không ai thấy

"Nhớ em quá đi"Thùy Trang vừa ôm vừa sờ soạn nơi ngực em

"Cô ba à,cô mau vào phòng nghỉ ngơi đi"Lan Ngọc vội gỡ tay Thùy Trang ra

"Tôi đi mấy năm bộ em không nhớ tôi sau"Thùy Trang liền gỡ tay ra khỏi người Lan Ngọc quay qua chỗ khác giọng trở nên khó nghe hơn

"Em có nhớ mà,nhớ cô lắm luôn"Lan Ngọc biết người kia đã giận,liền ôm cô từ đằng sau

"Thôi tôi vào phòng nghỉ ngơi, không làm phiền đến cô nữa ,cô không nhớ tôi thì thôi,cũng đúng mà tình yêu đồng giới đâu thể công khai bảo vệ cô đc"

"Cô ba,...em không có ý đó"em cuối mặt lí nhí nói với cô

"Chứ tôi nói có ý gì sao.Hả"không biết tại sao cô lại quát nàng như thế

"Hức...e..em xin lỗi cô ba"nước mắt nàng đã rơi lã chã trên khuôn mặt làm cô hoảng hốt

Cô liền vội vã ôm em vào lòng vỗ về

"Tôi xin lỗi đã quát em,xin lỗi em,đừng khóc nữa tôi xót lắm"Cô chỉ biết ôm em vào lòng vỗ lưng cho em bình tỉnh hơn.

--------------------------------------------------------------

Viết hơi dở mong mn thông cảm
Ủng hộ cho tui với nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net