[Zhihu] Con trai thích con trai có thể ngọt ngào đến mức nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là nam, người yêu tôi cũng là nam.

Chúng tôi là bạn học từ hồi cấp 3. Trường chúng tôi là một trường khá bình thường ở bản địa, học sinh trong trường không đông, vậy nên hồi thi Đại học chúng tôi còn làm ra chút chuyện nổi bật.

Chúng tôi lấy tư cách một người xếp thứ hai một người xếp thứ năm toàn trường thi đỗ vào trường Đại học mơ ước, sau đó cùng nhau đến Thượng Hải.

Trường chúng tôi coi như nửa tư thục, quản lý rất nghiêm, hơn nữa mỗi học kỳ đều sẽ tiến hành phân lớp lại một lần. Năm lớp 10 kỳ 2 chúng tôi mới được phân đến cùng một lớp, cậu ấy cao hơn tôi vài cm (Hồi đó cậu ấy hình như 1m76, tôi nhớ là vậy, tôi 1m73), cậu ấy ngồi ngay phía sau tôi.

Cả hai chúng tôi đều không thuộc kiểu rất ồn ào, cũng không như những học sinh nam khác hễ tan học là phải đi sờ bóng hay dạo quanh mấy toà nhà, toàn ngồi trong lớp hoặc ngoài hành lang. Thậm chí có bạn học nói: "Hai người hẹn trước với nhau rồi à? Sao mỗi lần tan học đều thấy hai người đang ngủ."

Lúc đó tôi vừa ngẩng đầu lên, cậu ấy nghe bạn kia nói xong cũng mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn bạn kia một cái, lại nhìn tôi, sau đó cười, để lộ ra hai cái răng khểnh. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu.

Sau đó chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn. Mỗi ngày ba bữa cùng nhau đi ăn, buổi chiều tan học có thời gian sẽ cùng nhau đi chơi bóng rổ, buổi tối tan học sẽ cùng nhau đi dạo quanh sân thể dục, cuối tuần được nghỉ sẽ hẹn nhau chơi bóng rổ, xem phim, chơi game gì gì đó.

Đáng tiếc cậu ấy ở bên cạnh kí túc của tôi, ba năm cấp 3 chúng tôi không đổi kí túc.

Cuối kì 2 năm lớp 11, có một buổi tối tự học xong quay về kí túc, tôi có bài tập vẫn chưa làm xong, cậu ấy bèn ôm mì tôm qua kí túc nhìn tôi làm bài tập. Tôi viết, cậu ấy nhìn, một bên húp mì gói một bên nhìn tôi viết bài. Không biết vì sao, lúc đó tôi cảm thấy rất không tự nhiên, vừa đúng lúc quản lý kí túc đến điểm danh, tôi lập tức xuống giường, cậu ấy trốn vào trong chăn. Điểm danh xong tôi nói: "Cậu mau quay về điểm danh đi, lát nữa bị ghi vào sổ lại bị trừ điểm." Cậu ấy: "Aizz bỏ đi, trừ thì trừ, hôm nay tôi ngủ ở đây với cậu được rồi." Tôi cảm thấy không đùa được, bèn nói với cậu ấy: "Cậu muốn ngủ cũng phải về điểm danh trước rồi hãy qua, nhỡ đâu quản lý kí túc tưởng cậu mất tích rồi thì sao." Cậu ấy: "Lớn thế này rồi còn mất đi đâu được, hơn nữa quay về tôi sẽ không quay lại nữa, phiền lắm." Cuối cùng cậu ấy vẫn bị tôi đuổi về, lúc cậu ấy ôm bát mì bước đi, tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, vô thức cảm thấy có chút mất mát.

Chẳng qua sau khi tắt đèn được một lúc, tôi nghe thấy tiếng người khác mở cửa, tôi còn tưởng bạn cùng phòng dậy lúc khuya, không ngờ là cậu ấy quay lại tìm tôi. Tôi ngủ trên giường trên, cậu ấy lộ ra mỗi cái đầu lay lay tôi, tôi đột nhiên nổi hứng lên, hỏi cậu ấy không phải sẽ không quay lại sao, cậu ấy nói: "Muốn ngủ với cậu.", sau đó cậu ấy liền bò lên.

Tối hôm đó cậu ấy nói rất nhiều chuyện lúc còn nhỏ, chuyện gì cũng nói, nói từ trước đây đến tương lai, từ lý tưởng nói đến lý tưởng, từ học tập nói đến yêu đương.

Tôi hỏi cậu ấy: "Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết cậu đã yêu ai bao giờ chưa, rốt cuộc cậu đã yêu ai chưa?"

Cậu ấy: "Chưa, cậu thì sao?"

"Có một lần, là một cô gái rất xinh đẹp."

Cậu ấy: "Quả nhiên, đẹp trai không giống với người thường." (Ít nhất chưa ai nói tôi xấu)

"Cậu cũng không tệ, sao chưa từng có người yêu?"

"Chắc không có cảm giác, nhìn ai cũng không có cảm giác, đẹp hay không đẹp cũng không có cảm giác." Cậu ấy nói.

"Thật hay giả đấy? Cậu lạnh lùng đến thế cơ à?" Tôi hỏi.

"Gì mà lạnh lùng?" Cậu ấy nói, "Tôi thật sự là không có cảm giác. Lâm XX cậu biết không? Học lớp C ấy, hồi kì 1 năm lớp 10 có đến tán tỉnh tôi, tôi cũng không có cảm giác."

Tôi lập tức mắng cậu ấy một câu tục tằng, "Lâm XX? Đại ca, cô ấy không phải đứng Top trong các hoa khôi sao, cậu cũng không vừa mắt? Cậu độc thân đúng là đáng đời."

"Gì mà top đầu hoa khôi, còn không đẹp bằng cậu." Cậu ấy bĩu môi.

"Đờ mờ, cô ấy là con gái tôi là con trai, có thể so sánh sao?"

"Sao không thể so sánh? Tóm lại cậu đẹp hơn cô ấy."

Tuy cảm thấy việc này rất không đúng, nhưng tôi vẫn hài lòng nằm xuống.

"Nhưng mà cậu thật sự không thể tán tỉnh à?" Tôi cười xấu xa.

"Cậu thử xem." Cậu ấy nói.

Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn trêu đùa cậu ấy, liền xốc chăn lên nằm bò lên ngực cậu ấy, nói ra câu.... Phì, là câu nói lẳng lơ nhất mà tôi từng nói trước khi chúng tôi ở bên nhau: "Anh ơi anh thấy em đẹp không?"

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi một cái, bắt đầu cười, nửa đêm nhịn cười thật sự rất đau khổ. Sau đó cậu ấy dùng khí nói một câu: "Đẹp đẹp đẹp em là đẹp nhất, chúng ta ngủ thôi." Sau đó cậu ấy kéo chăn đắp lên người cả hai, tôi hỏi sao cậu không e dè gì vậy, cậu ấy nói rốt cuộc ai mới là người không e dè, cứ như nam nữ tán tỉnh nhau vậy.

Buổi tối hôm đó, chúng tôi ôm nhau ngủ.

Trước đây mỗi sáng hoặc là tôi chạy qua bên cạnh gọi cậu ấy dậy, hoặc là cậu ấy chạy qua gọi tôi dậy. Bắt đầu từ hôm đó, đều là cậu ấy tỉnh rồi liền trực tiếp ghé vào tai tôi thổi khí, tôi lập tức tỉnh ngay. Thật sự tiết kiệm không ít thời gian.

(Tôi không viết theo trình tự thời gian đâu, nhớ gì viết nấy thôi)

Kì 1 năm 11 trường tôi tổ chức thi bóng rổ, tôi và cậu ấy đều đăng ký tham gia. Nhưng một lần luyện tập nó tôi bị trẹo chân, còn rất nghiêm trọng, nhưng gần kề kì rồi, thật sự không có cách nào hoãn lại. Lúc đó tôi buồn rất lâu, cậu ấy phải luyện tập, học hành mỗi ngày, lại còn phải chăm sóc tôi, tôi thật sự rất cảm ơn cậu ấy.

Đội của chúng tôi tiến vào trận chung kết, trước chung kết một ngày tôi phát sốt, buổi trưa ở kí túc ngủ đến nặng nề, cậu ấy gọi rất lâu tôi mới mơ màng mở mắt. Tôi nhìn thấy lúc ấy cậu ấy rất căng thẳng, nhất định đòi đưa tôi đi phòng y tế, tôi nói với cậu ấy rất nhiều lần uống thuốc ngủ một giấc là được, cậu ấy nhất định không nghe, một hai đòi cõng tôi đi.

Lúc đó tôi nằm trên lưng cậu ấy, lưng cậu ấy rất ấm áp, tôi rất thích cảm giác ôm cậu ấy từ phía sau như thế.

"Cảm ơn cậu nhé, cậu là người tốt nhất với tôi ở trường này." Tôi nói.

"Chỉ ở trường thôi? Tôi là người tốt nhất với cậu ngoài ông bà bố mẹ cậu có được không?" Cậu ấy nói.

"Được được được, cậu là tốt nhất."

Trận đấu diễn ra vào ngày hôm sau, cậu ấy nhất định không cho tôi đi.

Bởi tôi thật sự không tiện đi đường, hơn nữa cậu ấy biết cơ thể tôi không thoải mái. Ngoài mặt tôi đáp ứng cậu ấy, thật ra chiều ngày thứ hai tôi gọi bạn đưa tôi đi hahahaha. Cái biểu cảm kinh ngạc của cậu ấy khi nhìn thấy tôi đúng là cả đời khó quên hahahaha.

Tôi đưa nước cho cậu ấy, cậu ấy không phụ hi vọng của tôi, hi vọng của quần chúng thắng rồi. Cậu ấy rời sân, việc đầu tiên là chạy đến ôm tôi. Cậu ấy rất vui, tôi cũng rất vui.

Buổi tối hôm bị ốm tôi đuổi cậu ấy về kí túc ngủ, nhưng cậu ấy không chịu, nói nửa đêm dậy phải có người giúp, nếu không cái chân tàn tật này nửa đêm tỉnh dậy gì cũng không tiện.

Tôi không bao giờ dậy đêm, không biết sao tối đó tôi lại dậy. Tôi lay cậu ấy, nói mình muốn đi WC. Cậu ấy xuống giường trước, sau đó giơ hai tay hướng về phía tôi, tôi ngẩn người, hỏi cậu ấy làm gì, cậu ấy nói: "Ôm cậu xuống đó."

Tiểu Trần bất tài, lần đầu tiên trong đời được đàn ông bế kiểu công chúa.

Sau này cậu ấy nói với tôi, thật ra tối đó cậu ấy đặc biệt mời tôi uống một chai nước ngọt là cố ý, để tôi nửa đêm phải tỉnh, chủ yếu để chứng minh sự thật tôi cần cậu ấy. Lúc đầu tôi đúng thật đã quên tôi uống chai Coca mà cậu ấy mua cho tôi....

------------------------

Tôi tới rồi đây. Không ngờ thật sự có người xem hahaha, vậy tôi nghĩ đến đâu viết đến đó nhé, vốn chỉ là nhàn rỗi sinh nông nổi mới viết thôi hahaha.

Nếu nhớ không nhầm thì vào năm lớp 11, quên mất vào kì nghỉ nào rồi, tóm lại được nghỉ vài ngày. Tôi hẹn cậu ấy đi xem phim. Không sai, đi xem phim kinh dị. Tôi thuộc kiểu không dám xem nhưng lại cứ tò mò, vậy nên tóm được cậu ấy liền bắt cậu ấy đi cùng mình. Bộ phim kinh dị đó rất hot, lâu quá rồi cũng không nhớ tên gì, dù sao cũng rất kinh dị, tôi xem xong có đến vài ngày không ngủ được.

Lúc ở rạp chiếu phim, suốt quá trình tôi giữ nguyên bản thân ở trạng thái rất căng thẳng, bởi lá gan tôi thật sự không lớn hahaha. Bỏng ngô cứ từng viên từng viên bỏ vào mồm để phân tán lực chú ý, giảm bớt căng thẳng. Tôi nhớ lúc đang ăn còn bị một con quỷ đột nhiên xuất hiện doạ một trận, thế là bị sặc. Cậu ấy vẫn luôn trấn định xem phim, không ngờ lại bị tôi doạ hoảng sợ. Cậu ấy nhìn thấy tôi ho, chân tay luống cuống lấy Coca đưa cho tôi. Tôi cũng không chú ý đến mình cũng có Coca, lấy của cậu ấy rồi uống. Rồi nghe thấy cậu ấy nói: "Có gì phải sợ, cho cậu mượn tay một lúc, cầm đi."

"Tôi có sợ đâu, tôi chỉ đơn thuần bị sặc mà thôi."

Vì vậy tôi rất nhanh liền tự vả, lúc BGM kinh dị nổi lên, tôi lập tức bám chặt lấy tay cậu ấy. Ờm, cứ bám như vậy không buông ra nữa.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, tôi luôn có cảm giác sau lưng mình có thứ gì đó, cả người run cầm cập. Cậu ấy nói: "Sao vậy, không phải không sợ sao? Cứ nhìn về phía sau làm gì thế?"

Tôi: "Không phải, thật ra sợ kinh khủng khiếp. Chủ yếu vì cấu trúc phòng đứa trẻ kia hơi giống với phòng tôi, tối nay chắc khỏi ngủ luôn rồi."

Cậu ấy: "Cậu chưa đến nhà tôi bao giờ nhỉ? Tôi đến nhà cậu rồi, tối nay cậu qua nhà tôi đi. Yên tâm, giường tôi đủ lớn."

Tôi đau khổ đồng ý, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ với cậu ấy, không có gì phải khách sáo cả.

Lần đầu tiên đến nhà cậu ấy, mới phát hiện ra điều kiện nhà cậu ấy rất không tồi. Nhà ở tiểu khu cao cấp trong vùng, có hơn 20 tầng, nhà cậu ấy ở tầng 22. Thang máy nhìn có vẻ rất tinh xảo, nhà cậu ấy trang trí cũng rất giản lược, nhưng kiểu làm người ta vừa nhìn là biết nhà có điều kiện. Diện tích nhà hơn hai trăm mét vuông, cậu ấy còn có một em trai nhỏ hơn mình 5 tuổi. Phòng cậu ấy cũng không nhỏ, còn có nhà vệ sinh độc lập, đây là thứ khiến tôi rất ngưỡng mộ. Tuy nhà tôi cũng gần hai trăm mét vuông, nhưng phòng tôi nhỏ hơn một nửa so với phòng cậu ấy, cũng không xứng để có phòng vệ sinh riêng (haha). Cách biệt địa vị cứ như vậy thể hiện ra. Hơn nữa giường cũng lớn hơn giường tôi, còn có một bệ cửa sổ rất lớn, cửa sổ là cửa sát đất (bệ cửa sổ giống như Tatami, cửa sổ là kính thủy tinh liền, chiếm một mặt tường... Mọi người tự tưởng tượng đi, tôi cũng không biết hình dung thế nào nữa. Thứ lỗi cho một tên học Kỹ thuật như tôi, năng lực biểu đạt ngôn từ hơi yếu kém). Tối đó chúng tôi bày chăn đệm trên bệ cửa sổ, ngủ luôn ở đó, ngắm bầu trời đêm, rất yên tĩnh, rất đẹp đẽ. Tuy cậu ấy ở bên cạnh tôi, tôi vẫn không nén được cảm giác sợ hãi do bộ phim kinh dị kia mang lại...

Có một chuyện tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, một người gia cảnh coi như rất tốt, tại sao cứ đi quẹt thẻ nước nóng của tôi thế? Bạn hiểu không?

---------- Dải phân cách---------

Xin chào mọi người tôi tới rồi đây.

Thật ra bình thường nếu không phải đi làm, chúng tôi rất ít khi ra khỏi nhà. Cả hai chúng tôi đều lười ra ngoài, thích làm ổ trong nhà. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa mua nhà, nhưng đang tiết kiệm rồi. Lúc tốt nghiệp anh ấy được ba mẹ mua cho một chiếc xe, phòng ở thì chúng tôi thuê sau khi tốt nghiệp (đã chuyển chỗ một lần). Một căn nhà tự xây không quá lớn, nhưng có hai tầng. Lầu dưới là phòng khách và phòng bếp, diện tích không lớn, lầu trên là phòng ngủ và phòng sách, kế phòng sách còn có một ban công nhỏ. Tuy tổng thể không lớn, nhưng hai người chúng tôi ở là đủ, quan trọng là ấm áp thoải mái = có anh ấy ở bên cạnh.

Nếu được nghỉ ở nhà, thường chúng tôi sẽ ngủ nướng. Anh ấy tỉnh lại thì không ngủ được nữa, sẽ ôm máy tính lên giường làm việc, tay phải thuộc về máy tính tay trái thuộc về tôi. Nếu buồn ngủ lại nằm xuống ngủ cùng tôi. Đợi tôi tỉnh lại anh ấy sẽ giúp tôi mặc quần áo, chúng tôi cùng nhau đi tắm, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau chơi game, cùng nhau xem phim tại nhà, cùng nhau đi tản bộ (Chỗ ít người anh ấy sẽ nắm tay tôi, lúc qua đường cũng cứ nắm tay tôi), cùng nhau chơi bóng rổ (sau khi đi làm ít chơi nhiều rồi), cùng nhau ăn tối, cùng nhau làm việc nhà vân vân.

Chuyện giữa hai chúng tôi vẫn chưa nói với phụ huynh, nhưng mấy năm này bọn họ đều không thúc giục gì cả, bọn họ biết chúng tôi sống chung với nhau. Hoặc có thể bọn họ đều đoán được, chỉ là không chọc thủng thôi. Dù sao hai chúng tôi có thể đi ra khỏi thành phố nhỏ kia đều là vì đối phương, bọn họ cũng biết. Tôi nghĩ nếu chúng tôi nói thẳng, bọn họ cũng có thể hiểu được.

Mỗi lần dịp lễ tết anh ấy đều gửi lì xì cho tôi, tôi biết yêu là phải xuất phát từ cả hai. Tôi sẽ dùng tiền anh ấy cho tôi mua thứ mà anh ấy thích rồi tặng lại cho anh ấy. Bình thường anh ấy thích gì đều không nỡ mua, toàn là tôi mua cho anh ấy. Nhiều năm như vậy anh ấy đối với tôi không thay đổi chút nào, sắp mười năm rồi.

Nói thêm một chút, ông chủ cho thuê nhà nói nhà chuẩn bị để cho con trai ông kết hôn, nhưng con trai ông lại đi đến thành phố chỗ nhà gái, nên cứ để không như thế. Theo ý ông ấy thì lúc đó người muốn thuê nhà rất nhiều, nhưng ông ấy nghe thấy thu nhập của chúng tôi xong cảm thấy không phải giục tiền phòng nên để cho chúng tôi thuê hahaha.

Thời Đại học và nghiên cứu sinh, cả hai chúng tôi đều rất tiết kiệm, vậy nên tích cóp được một chút, trước mắt chúng tôi vẫn chưa phải trải qua những ngày tháng đặc biệt túng thiếu bao giờ. Anh ấy muốn lập nghiệp, cũng đang lên dự định, tôi đương nhiên bồi anh ấy. Chúng tôi nói rồi, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.

Hồi học lớp 11, lúc đó mới vào xuân, một buổi tối sau tiết tự học, chúng tôi đi tản bộ ở sân điền kinh. Nhân lúc gió đêm mát mẻ, chúng tôi nằm giữa sân cỏ, nhìn đèn bố trí dọc đường chạy từng cái từng cái một tắt, vài ngôi sao giữa trời đêm càng thêm lấp lánh toả sáng.

Tôi hỏi anh ấy muốn đi đến thành phố nào, anh ấy nói vẫn chưa nghĩ kĩ.

Tôi hỏi anh ấy muốn thi vào cùng một trường Đại học không, anh ấy nói muốn.

Tôi hỏi anh ấy sau này có muốn sống cùng một thành phố không, anh ấy nói muốn.

Tôi và cậu cùng nhau đến Thượng Hải nhé, tôi thích Thượng Hải.

Anh ấy nói được.

Cả hai chúng tôi đều không phải học sinh lớp trọng điểm. Năm lớp 10 11 vào CLB chơi hơn nửa năm, không hề đặt tâm tư vào chuyện học, thành tích rất bình thường. Đợi đến kì 2 năm lớp 11 mới thức tỉnh dụng công, đến giữa kì 1 năm 12 chúng tôi cùng nhau tiến vào lớp trọng điểm.

Bầu không khí ở lớp trọng điểm quả nhiên không giống bình thường, chỗ ngồi xếp theo thành tích. Chúng tôi cố gắng thi vào Top 20 trở lên của lớp để có thể nói với giáo viên chuyện chỗ ngồi. Kì 2 năm 12, hai chúng tôi như mong muốn trở thành bạn cùng bàn trong một học kì.

Gần đến kì thi, chúng tôi thuê một căn chung cư ngoài trường học, mỗi ngày sau tiết tự học buổi tối về phòng ngoài ăn uống tắm rửa thì chính là tự học. Đêm nào cũng cày đến hai giờ sáng, hôm sau hơn 5 giờ lại phải bò dậy làm bài tập Ngữ văn Tiếng Anh. Khổ hay không không nói nữa, mọi người hoặc đã từng trải qua hoặc sẽ phải trải qua, đều hiểu. Khoảng thời gian đó chúng tôi là động lực của nhau, cũng xác định quan hệ vào khoảng thời gian đó. Chắc sẽ có người nói sắp thi Đại học rồi mà còn vớ va vớ vẩn, tôi muốn nói rằng, hai chúng tôi yêu nhau, không phải vớ vẩn.

Lúc đó tôi đã xác định rằng mình thích anh ấy, hơn nữa cần anh ấy, không thể rời khỏi anh ấy được. Tôi nhất định phải thẳng thắn với anh ấy, nếu không tôi sẽ tâm phiền ý loạn, tôi không thể để ảnh hưởng đến kì thi Đại học.

Vậy nên ngày trước kì thi một tháng, chúng tôi nằm trên giường, anh ấy nằm xoay lưng về phía tôi, tôi không biết anh ấy ngủ chưa, bèn ôm anh ấy từ phía sau, ôm rất chặt, dán mặt vào tấm lưng dày rộng của anh ấy. Tôi thì thầm: "Làm sao đây, tôi thật sự rất thích cậu." Sau đó anh ấy bất động một khoảng thời gian, tôi tưởng anh ấy ngủ rồi, kết quả anh ấy đột nhiên quay người qua đè lên người tôi, chống hai tay bên tai tôi, không nói chuyện, cứ thế hôn tôi. Hôn rất rất lâu. Sau đó anh ấy chuẩn bị bước tiếp theo, tôi hơi căng thẳng, dường như anh ấy nhìn ra được, kịp dừng lại. Cuối cùng chúng tôi chỉ dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lý cho đối phương. Anh ấy nói sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta nhịn đến lúc tốt nghiệp nhé.

Rốt cuộc đến đêm thứ ba chúng tôi vẫn nuốt lời, chúng tôi vẫn nhịn không được phá giới hahaha. Nhưng chúng tôi đã nói đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất "giao lưu" trước kì thi, vẫn nên đặt toàn lực vào việc học hành.
Chúng tôi thi rất tốt, có thể xem là phát huy vượt mức thường. Chúng tôi đều vô cùng vô cùng vui vẻ.

Chúng tôi đều được trường nguyện vọng đầu chọn, không sai, học chung một trường Đại học. Chúng tôi đăng ký chung một chuyên ngành, nhưng không cùng một kí túc, vì vậy chúng tôi thường xuyên nửa đêm không về kí túc.... (Đừng học chúng tôi)

Buổi tối hôm báo danh, tôi qua nhà anh ấy ngủ. Bởi hiệu quả cách âm phòng anh ấy không tốt... Trước mắt tối đó tuyệt đối là lần phóng túng nhất! Không thể tim được cả căn phòng mỗi góc đều rung lên

Anh ấy vừa tỉnh rồi, phát hiện tôi chưa ngủ vẫn đang nghịch điện thoại suýt chút nổi giận với tôi, cáo từ đây các vị. Ngủ ngon.

------------

Link: https://www.zhihu.com/answer/1503518530

Link bài dịch: https://www.facebook.com/ImGako/photos/a.117116643241524/176142207338967/?type=3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net