Fascinating [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚗🎨🦖x🌠♂️🗡

Fascinating

Aether nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ bằng thủy tinh trên tay, một lúc sau Albedo cất giọng lên.

"Sao thế? Đừng lo tôi đã thử rồi".

Giọng của anh ta nghe rất điềm tĩnh giúp cho Aether cảm thấy bớt lo lắng một phần nào, tuy nhiên màu sắc của thứ dung dịch này nhìn không hấp dẫn tí nào cả. Nó cứ liên tục thay đổi màu sắc từ tím sang lục rồi đen, nhìn chẳng khác nào thuốc độc...

Paimon lơ lửng kế bên cậu, cô ấy cố gắng không nôn lên vì cái mùi phát ra từ lọ thuốc.

"Sau cái này anh sẽ đi ăn trưa với chúng tôi chứ?". Paimon chống tay lên hông và quay sang nhà giả kim, tỏ vẻ bực bội khi phải chờ đợi.

"Tất nhiên rồi". Albedo mỉm cười với Paimon rồi tiếp tục quay sang Aether, trái ngược với Paimon, anh không hấp tấp tí nào và chỉ im lặng quan sát cậu.

"Hãy kết thúc việc này nhanh đi Aether Paimon đói bụng quá!".

Người bạn đồng hành lơ lửng của cậu xoa bụng, cô ấy không phải là người trải nghiệm thuốc nên không biết cảm giác bây giờ của cậu là như thế nào... Aether liếc nhìn lọ thuốc một lần nữa rồi quyết định cho hết một lần vào miệng khiến cho hai người còn lại bất ngờ.

Cậu run người, nó có vị rất nhạt và tanh... giống như ăn cá sống vậy... cậu cố sức kìm nén để không nôn ra và dồn hết sức lực nuốt hết, Albedo và Paimon nhìn cậu chằm chằm.

" K-không sao chứ Aether?!". Paimon bay đến bên cậu trong khi Albedo lại viết gì đó vào cuốn sổ nhỏ của mình, rồi một nụ cười xuất hiện trên môi anh ta.

"Tôi không ngờ rằng cậu có thể cho vào bụng một lần như vậy, cậu khá là giỏi đấy. Cậu cảm thấy như thế nào Aether?".

Nhà lữ hành đưa tay lên cổ họng mình. "Nó rất nóng... và..." Cậu đưa tay đặt lên bụng mình. "Bụng tôi cảm thấy đ-đầy quá... mặc dù đó chỉ là một phần nhỏ..."

Nó đã trở thành một thói quen của cậu, mọi thứ mà Albedo đưa, cậu đều cho vào người tất cả, ban đầu cậu có hỏi về những loại thuốc đó nhưng về sau cậu không còn bận tâm đến nữa. Một thói quen không tốt cậu biết nhưng Aether không quan tâm, cậu tin Albedo, tin rằng anh ta sẽ không có ý xấu gì cả-

"Đó chỉ mới là 1 phần tác dụng của thuốc". Albedo giải thích. "Tôi tin rằng trong những ngày tới nó sẽ phát huy toàn bộ nên hãy ghé thăm tôi thường xuyên để tôi kiểm tra nhé".

Aether khẽ gật đầu nhưng không thể lờ đi cái cảm giác trong bụng cậu.

"Mà thuốc Albedo đưa lần này là gì nữa đây?". Paimon nhăn mặt, lo lắng cho sức khỏe của người bạn mình.

"Bí mật". Nhà giả kim kia đưa ngón tay lên môi và khẽ nói khiến cho người bạn lơ lửng kia tức giận hơn.

"N-Này! Nếu Aether bị làm sao thì Paimon sẽ...!".

"Được rồi Paimon, tôi nghĩ sẽ không sao đâu". Aether đưa tay lên đầu người bạn mình, tốt nhất không nên để cô ấy tức giận... "Chúng ta cùng đi ăn trưa nhé".

Mắt Paimon bỗng bừng sáng lên, khuôn mặt nhăn nhó đã được thay thế bởi một khuôn mặt háo hức.

"Ừ nhỉ! Paimon quên mất! Mau đi thôi!". Rồi cô ấy quay sang Albedo. "Tôi sẽ tạm bỏ qua cho anh đó!".

Cả ba người họ cùng nhau rời khỏi nơi thí nghiệm của Albedo để quay về Monstadt.

"Sao chúng ta không ăn nhẹ ở chỗ tôi nhỉ?".

"Bởi vì anh đã hứa với Aether rằng sau cuộc thí nghiệm hôm nay anh sẽ đi ăn với chúng tôi!".

"Chúng tôi chỉ nghĩ anh cần thời gian thư giãn sau khi làm việc bận rộn và Paimon đề xuất ăn trưa". Aether quay sang Albedo.

"Xin lỗi, tôi thường không để ý đến những bữa ăn". Sucrose đã chia sẻ với Aether rằng anh ta bỏ ăn rất thường xuyên, tuy cô có nấu cho anh ta nhưng không hiểu sao anh ta luôn từ chối.

"Không sao cả, tôi rất mừng vì anh đã đi cùng chúng tôi". Albedo mỉm cười khiến cho Aether đỏ mặt mà quay đi, trong đầu cậu luôn băn khoăn liệu nhà giả kim tài ba kia có biết về tình cảm của cậu dành cho anh ta chưa...

Anh ta thông mình nên chắc đã nghĩ ra rồi...

Trong nhiều lần giúp đỡ Albedo, cậu đã dành thời gian rất nhiều với anh ta và họ cũng đã trở nên rất thân thiết với nhau, theo cậu nghĩ là vậy...

Cậu luôn muốn nghĩ rằng Albedo chỉ là một người bạn, một người 'bác sĩ' riêng của vì anh ta luôn hiểu biết về cơ thể cậu. Nhưng Aether vẫn không tài nào nghĩ về việc được ở gần anh ta hơn, để hiểu về anh ta như việc anh ta hiểu cậu.

Đường đi xuống ngọn núi băng tuyết rất dễ dàng, đôi khi chỉ có vài Hilichurl xuất hiện nhưng Albedo đã giải quyết chúng rất nhanh gọn, tất nhiên họ phải dừng chân ở vài chỗ để sưởi ấm nhưng khi nhìn sang Albedo, trong người cậu lại cảm thấy rất ấm áp.

○□♤♡◇♧

Cuối cùng họ đã đặt chân đến trước thành Monstadt.

"Nhanh lên! Paimon đói bụng rồi!".

Cô liền nhanh chóng bay đến Quán Người Săn Hươu, Aether quay sang Albedo, anh ta gật đầu và đi theo cậu ta.

"Đây là phần ăn mà các bạn đã yêu cầu".

Sarah đặt 3 dĩa đồ ăn xuống cho bọn họ, Paimon không ngại mà bay vào ăn ngấu nghiến phần của mình, cả ba người họ vừa ăn vừa trò chuyện về mọi thứ, Albedo có vẻ như rất hiểu biết về thế giới ngoài kia so với việc anh luôn dành thời gian trong phòng thí nghiệm.

"Tôi không giống Sucrose như bạn nghĩ đâu".

Albedo khẽ cười.

"Nói đến Sucrose, tại sao Paimon không thấy cô ấy ở phòng thí nghiệm hôm nay vậy?".

Albedo im lặng một lúc rồi trả lời.

"Tôi không muốn ai ở gần tôi khi tôi đang tập trung, nếu tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy tôi sẽ gọi cô ấy đến".

"Thế có nghĩa là anh đuổi cô ấy đi sao?". Paimon bất ngờ nói. "Tôi cứ tưởng anh và cô ấy và một cặp".

"Haha, bạn nghĩ vậy à?". Albedo bỗng quay sang Aether. "Còn cậu thì sao?".

Nhà lữ hành giữ im lặng, trong đầu cậu liền liên tưởng đến việc hai người họ có thể đang trong mối quan hệ và suy nghĩ đó khiến cậu rất đau lòng.

"Ừm... tôi nghĩ-"

"Ồ đó chẳng phải là nhà giả kim tài ba của đội kỵ sĩ sao~?".

Một giọng nói từ đâu phát ra, mọi người đều hướng về không ai khác ngoài Kaeya.

"Lâu rồi không gặp Albedo".

"Anh cũng vậy Kaeya".

"Chào Aether và Paimon, thật tốt khi được gặp lại những người bạn của tôi. Đặc biệt là chàng Kỵ sĩ Danh dự của tôi~". Kaeya mỉm cười và nháy mắt với Aether, khiến cho cậu đỏ mặt.

"Anh gọi tôi như thế... khiến tôi ngại quá..."
Aether gãi đầu và nhìn đi nơi khác, cậu biết Kaeya chỉ tán tỉnh cho vui nhưng anh ta quả thật rất biết lựa chọn lời nói vừa mình.

"Khuôn mặt cậu rất đáng yêu đấy~! Đến cả Albedo cũng bị cậu thuyết phục ra khỏi phòng thí nghiệm à".

"Ngài Kaeya nói vậy là sao?". Paimon hỏi.

"Anh ta không bao giờ rời khỏi nơi làm việc của mình trừ những trường hợp cấp bách, đôi khi chúng tôi còn phải xông vào để kiểm tra liệu anh ta có ngất xỉu hay không nữa". Kaeya vừa nói vừa cười.

"Tôi chỉ đơn giản không hứng thú với những thứ bên ngoài". Albedo trả lời lạnh nhạt, mắt nhắm lại và tựa lưng vào chiếc ghế.

"Nhưng anh lại hứng thú với việc ăn trưa với Aether nhỉ?".

Albedo im lặng, Aether bỗng cảm thấy thật may mắn khi anh ta đồng ý đi ăn trưa với mình.

"Này! Còn Paimon thì sao? Paimon cũng giúp Aether thuyết phục anh ta đấy! Aether đã giúp Albedo với những thí nghiệm và Paimon đã đề xuất ăn trưa!". Cô bạn lơ lửng kia vui vẻ nói, tay xoa cái bụng giờ đang đầy của cô.

"Thí nghiệm sao?". Kaeya đưa tay lên cằm, tỏ vẻ thích thú.

"Nếu các bạn đã ăn xong rồi thì tôi xin phép quay về để tiếp tục làm việc". Albedo liền đứng lên, anh quay sang Aether trước khi bỏ đi. "Hãy gặp tôi vào ngày mai".


Chap này hơi xàm một tí, mng thông cảm =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net