GCHDHDS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bên ngoài. . ."
__Hết Chương 25__
Chương 26
"Trẫm không... Người nào... Người nào ở bên ngoài..."
Đôi mắt nhạy bén phát hiện bên ngoài cửa có người, một người từ xa bước vào mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đã thay một bộ nam trang, trên tay mang theo một trái bóng da phồng phồng, nhưng lệ lại rơi đầy mặt, người đó chính là Vương Ngự Phong.
"Ngự Phong... Không được chạy..."
"..."
Thấy sự xuất hiện của hắn, vội xoay người chạy trốn, Tôn Dật Thiên nhanh chóng ôm chặt thắt lưng y, dùng sức kéo vào ngự thư phòng.
"Ngươi buông ta ra, ngươi buông ra, buông ra..."
"Ta không buông, ngươi hãy nghe ta nói..."
"Ta không muốn nghe, không muốn nghe, bọn họ nói cũng không sai, ta với ngươi không thể ở cạnh nhau..."
Vương Ngự Phong không ngừng dùng sức vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Tôn Dật Thiên, hốc mắt chảy lệ.
"Ai nói, ta bảo chúng ta có thể là có thể, không cần quan tâm đến lời nói của người khác..."
Có chết cũng không buông y ra, nếu như hắn buông ra, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Nhưng mà... Nhưng mà..."
Cuối cùng y cũng ngừng giãy dụa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cứ như nước sông tràn lan, vẫn chảy không ngừng, mà y dùng sức đè nén tiếng khóc, càng làm hắn đau lòng không thôi.
"Tin ta đi, tình cảm của ta vĩnh viễn chỉ thuộc về một người..."
Mạnh mẽ xoay người y lại, không muốn rời xa, lấy tay quệt đi hàng nước mắt, con ngươi đen gắt gao chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt nước của y, ngữ khí vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng.
"Nhưng mà... Thái hậu nương nương phải làm sao đây, chúng ta không thể giấu diếm người cả đời được... Còn có cả Phỉ Kỳ quốc của ngươi... Đừng..."
Không thèm nghe Vương Ngự Phong mặt mày ủ rũ nói, hắn trực tiếp dán lên môi y một nụ hôn, dùng hành động chứng minh, hắn chỉ cần mỗi y.
"Uh..."
Tay nắm chặt cánh tay hắn, hắn bỗng nhiên cuồng nhiệt hôn làm Vương Ngự Phong nhất thời không thở được.
Gắt gao ôm Vương Ngự Phong vào trong lòng, một tay giữ chặt gáy y, hôn sâu, hắn muốn y quên đi tất cả những nỗi bất an, sợ hãi.
Hắn muốn y biết, dù xảy ra chuyện gì, sẽ luôn có hắn che chở, hắn nhất định hảo hảo bảo vệ y.
"..."
"..."
Trừ Vương Duẫn Sâm ra, Giang Ngươi Đông và Vương Vĩ Kỳ đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hồn lạc phách, miệng há hốc, mặt biến sắc, Vương Duẫn Sâm vốn đã quen nên vẫn rất bình tĩnh.
"Không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi... Sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi..."
Rời môi khỏi y, ôn nhu vuốt nhẹ nơi bị hôn đến đỏ hồng, ôm chặt lấy y, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai.
"..."
Tai đã nghe không dưới mấy trăm lần hứa hẹn, Vương Ngự Phong không phải không hiểu tình cảm của Tôn Dật Thiên, mà là, hắn là một người tốt như vậy, y sao có thể bắt hắn vì mình mà từ bỏ vương vị, từ bỏ mọi thứ.
"Không suy nghĩ miên man nữa, chuyện của mẫu hậu, có ngày người nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua, mà dân chúng tuyệt đối sẽ không vì chuyện Trẫm ái nam nhân mà quên đi nghĩa cử của Trẫm..."
Má nhẹ áp vào má Vương Ngự Phong, nhìn trước mắt vẫn là vẻ lo sợ sự dị nghị của thiên hạ, Tôn Dật Thiên hận chính mình không cách nào giúp được y, chỉ biết rằng hắn yêu y và y cũng thế, thật là hổ thẹn với một người nam nhân, huống chi là vua của một nước.
"Những lời Hoàng thượng nói đều là thật, mặc dù ngay từ đầu sẽ có nhiều lời đồn đãi, nhưng dân chúng kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần quân vương là một người chín chắn, người hắn yêu là ai thì cũng không quan trọng..."
Xem ra Tôn Dật Thiên thật lòng yêu Vương Ngự Phong, mà y nghe như thế liền kích động, cũng xem như đã coi trọng tâm ý của hắn, Giang Ngươi Đông vội vàng lên tiếng đỡ lời cho hắn.
"Đúng vậy đúng vậy! Quý phi nương nương, mặc dù mọi người vẫn hy vọng Hoàng thượng có thể sinh hạ thái tử, nhưng nếu như Hoàng thượng không thích Thái tử, cũng vô dụng!"
Phương Vĩ Kỳ cũng hùa theo, vội bổ sung vài câu, chỉ hy vọng Vương Ngự Phong đừng vì nhất thời nghĩ quẩn lén bỏ Tôn Dật Thiên đi, khiến tâm tình hắn sa sút, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng không ít người.
"Hơn nữa, chuyện ngôi vị Hoàng đế, kỳ thật cũng có thể truyền cho vương giả, không cần nhất thiết phải truyền cho Long tử. Từ xưa đến nay, việc đó xảy ra nhiều, Ngự công công thật sự không cần quá lo lắng!"
Cuối cùng Vương Duẫn Sâm bổ sung một câu, nghe hắn nói như thế cũng thấy có lý, gương Vương Ngự Phong chợt hiện lên vẻ cảm động cùng cảm giác biết ơn đến nỗi mắt long lanh ánh nước.
"Lời bọn họ nói đều là sự thật, ngươi sẽ không còn lo lắng nữa chứ, ngươi lo lắng, ta cũng sẽ lo lắng, ngươi cười, ta mới có thể vui, ngươi đối với ta rất quan trọng thế nào, người khác tuyệt đối không thể tưởng tượng đến."
Lại nhẹ nhàng lau đi lệ trên khoé mắt y, không ngại khẳng định tình ý của chính mình một lần nữa.
"Uh..."
Cuối cùng cũng tươi cười, nhẹ tiến tới phía trước ôm chặt lấy cổ Tôn Dật Thiên, Vương Ngự Phong lần này quyết tâm đặt lễ đính hôn, sau này mặc cho gặp trở ngại gì đi nữa, y cũng sẽ yêu hắn một cách dũng cảm không lo sợ. Nếu không sẽ khiến hắn khổ sở. thật đúng như lời hứa hẹn ban đầu của Tôn Dật Thiên.
"Thật tốt quá, xem ra Quý phi nương nương không tức giận! Như vậy đầu của chúng ta đã được bảo vệ. Thật tốt thật tốt."
Ra vẻ mặt khoa trương vỗ vỗ ngực, nhưng lại rước lấy vẻ xem thường của Giang Ngươi Đông cùng Vương Duẫn Sâm.
Các ngươi không thấy Hoàng thượng cùng Vương Ngự Phong cứ khanh khanh ta ta không thể tách ra sao?
Còn dám lên tiếng phản đối, căn bản là không muốn sống.
"...Không... Không nên gọi ta là Quý phi nương nương! Vậy rất kỳ quái a!"
Lúc này mới chú ý tới Vương Vĩ Kỳ xưng hô kỳ lạ, Vương Ngự Phong vội vàng đỏ mặt phản bác, bộ dáng đáng yêu, khiến cho Giang Ngươi Đông cùng Phương Vĩ Kỳ chưa từng thấy mị lực của y, nhất thời quên phản ứng.
"Khụ khụ khụ... Hai vị ái khanh các ngươi vì sao lại trơ ra đó?"
Rất không cao hứng ho nhẹ vài cái, Giang Ngươi Đông cùng Phương Vĩ Kỳ thấy Tôn Dật Thiên rõ ràng ám chỉ họ, vội vàng bĩu môi nói:
"Không, không có gì cả thưa Hoàng thượng, chúng thần chỉ là..."
"Chúng thần chỉ là đang suy nghĩ, nếu như để cho Quý phi nương nương, như vậy xưng hô làm sao...Ách...Xưng hô..."
"Các ngươi cứ như Vương hộ vệ, gọi ta Ngự công công là được rồi. Lúc ta khôi phục thân nam nhi, vốn là thái giám bên người Tôn Dật Thiên..."
Hoàn toàn không biết Tôn Dật Thiên là đã ăn phải dấm chua trước mắt hai vị trọng thần, tươi cười, mang theo vẻ mặt sáng lạn nói.
"Vậy... vi thần khấu kiến Ngự công công."
Hai người vì muốn che giấu gương mặt hiện giờ đang dần đỏ lên như gấc, vội vàng cùng nhau quỳ xuống hướng Vương Ngự Phong thỉnh an.
"Ách, các ngươi, các ngươi mau đứng lên! Không cần như vậy..."
Bị hành động của hai người làm bất ngờ, không biết phải làm như thế nào, vô thức nhớ đến Tôn Dật Thiên phía sau, lắp bắp nói.
"Haha... Tính hai người các ngươi thật thích đùa, hãy bình thân! Không cần câu nệ như vậy, được rồi, chuyện này phải cẩn thận không nên tiết lộ ra ngoài, nhất là ngay lúc có người ở phía sau..."
Nghiêm mặt nhìn Vương Duẫn Sâm, Giang Ngươi Đông và Phương Vĩ Kỳ trước mắt, Tôn Dật Thiên lo lắng nếu chuyện của Vương Ngự Phong truyền đi, chắc chắn sẽ tạo cho địch quân một cơ hội tốt.
"Vi thần đã biết."
Ba người, động tác cùng thanh âm đều nhịp nhàng, thật không hổ là cao thủ trong Hoàng cung , tố chất hoàn mỹ!
"Uh, vậy trước hết các ngươi lui ra đi! Còn Ngươi Đông, Vĩ Kỳ, hai người các ngươi nhất định phải đặc biệt cẩn thận, nếu thân phận bị phát hiện, lập tức tẩu thoát... Đừng quên Trẫm luôn muốn các ngươi ưu tiên bảo vệ tính mạng chính mình..."
"Thần tuân chỉ."
"Được rồi Ngươi Đông, ngươi lâu rồi mới hồi cung một chuyến, nhớ đến gặp Thái thái y càng sớm càng tốt, đừng để Trẫm lo lắng... Hắn sẽ không đổi thuốc giải độc thành thuốc xổ cho ngươi đâu..."
Ngươi Đông cười cười nói.
"Ách...Cái đó...Thần...Thần hiểu rõ rồi."
Sắc mặt đỏ lên, sau đó vội vàng túm tay Phương Vĩ Kỳ, thở dài, bỏ chạy, chạy đi tìm Thái Hâm Khôi tính sổ.
"...A...Xem ra, Trẫm cũng không cô đơn, đúng không?"
Dùng sức ôm chặt y một chút, nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng khó hiểu của y, nhịn không được cúi xuống hôn nhẹ, sau đó nói với Vương Duẫn Sâm:
"Đi giám sát người kia, hắn gần đây biểu hiện có vẻ bất thường... Nếu đúng như Trẫm nghĩ, lần này hắn sẽ hành động..."
"Tâu bệ hạ, hạ thần hiểu rõ!"
Sau khi nghe Tôn Dật Thiên nói xong, vội vàng rời khỏi ngự thư phòng, thực hiện nhiệm vụ được giao.
__Hết Chương 26__

Chương 27
Đợi Vương Duẫn Sâm vừa rời đi, ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người Vương Ngự Phong cùng Tôn Dật Thiên.
"Trên người ngươi có phải là đang giấu vật gì đó đúng không?"
Nhìn y, bởi vì ôm y nên hắn có cảm giác như bị vật gì đó ngăn cản.
"Hả? Cái này là Thái hậu nương nương đã tặng ta, người nói đây là quả bóng da mà ngươi khi còn bé thích nhất!"
Nghe được câu hỏi của Tôn Dật Thiên, Vương Ngự Phong vội vàng lấy quả bóng phồng trong ngực ra, vẻ mặt hưng phấn, bộ dáng hồn nhiên, như là vừa tìm thấy một báu vật.
"Ta còn tưởng rằng không tìm thấy nó nữa, không nghĩ rằng lại ở chỗ mẫu hậu..."
Nhìn quả bóng da trên tay y, giờ đây đã cũ hơn trước rất nhiều, làm Tôn Dật Thiên nhớ lại một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Chứng kiến thần thái Tôn Dật Thiên tràn ngập hoài niệm, Vương Ngự Phong càng thêm hưng phấn nói.
"Đúng vậy! Vừa mới làm nũng với Thái hậu nương nương, người đột nhiên đem quả bóng này ra, nói đây là quả bóng mà lúc còn bé ngươi thích nhất, mẫu hậu còn nói, quả bóng này chôn giấu rất nhiều kí ức tốt đẹp nhất trong ngươi..."
"Không ngờ mẫu hậu còn nhớ rõ... Quả bóng da này, vốn là do Dật Lân cho ta..."
"Dật Lân?"
"Chính là Ly thân vương bây giờ..."
"Sao?"
Vẻ mặt Vương Ngự Phong tràn ngập khó hiểu cùng kinh ngạc, khiến hắn bật cười, ôm lấy y ngồi trên long ỷ, để y ngồi lên đùi mình, ôm chặt vào trong lòng, nhìn thân hình mảnh khảnh của y lúc này hai tay vẫn ôm bóng, ngữ khí hắn tràn ngập hoài niệm, nói:
"Khi ta còn chưa chính thức được sắc phong làm Thái tử, ta và Dật Lân tình cảm kỳ thật không tệ, có lẽ là vì trong cả Hoàng cung này chỉ có hai người chúng ta là tiểu hài tử, chúng ta thường chơi đùa cùng nhau, lúc nghe kinh, lúc tập chữ, lúc luyện võ... Chúng ta vốn là cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa mà lớn lên..."
Mắt Tôn Dật Thiên ánh lên cảm khái hoài niệm cùng bất đắc dĩ nhìn vết sẹo ở cổ tay, làm Vương Ngự Phong biết bao đau lòng, không nhịn được tay khẽ vuốt gương mặt đang nhăn lại của hắn.
"Khi đó, cuộc sống của chúng ta thật sự rất khoái nhạc, chúng ta đưa cho nhau những vật mình thích nhất, xem như tín vật của cả hai, ta đưa cho hắn một con gà bằng lá trúc mà ta thích nhất, con gà lá trúc đó vốn là đặc sản dưới quê của vú nuôi, lá trúc có mùi rất dễ chịu, trước khi cho Dật Lân, nó vẫn là vật mà ta yêu quý nhất..."
"Ra là vậy... Ngươi nói Ly thân vương tặng cho ngươi quả bóng da này đúng không?"
Nhìn quả bóng trên tay, Vương Ngự Phong không hiểu, nếu hai người đã từng trao đổi bảo bối gì đó với nhau, vì sao mà bây giờ lại...
"Đúng vậy! Quả bóng này, là khi Dật Lân lần đầu tiên bái kiến Phụ hoàng, Phụ hoàng tự mình đưa cho hắn, cũng là quả bóng hắn thích nhất, lúc ấy ta chỉ vừa biết Dật Lân, bởi vì ta thấy hắn sút quả bóng, ta khi đó còn không biết hắn là thân đệ đệ của ta, chỉ biết là quả bóng rất đẹp, ta rất thích, muốn hắn tặng cho ta, hắn không chịu, chúng ta đã đánh nhau, khi đó ta mới sáu tuổi, Dật Lân cũng mới bốn tuổi rưỡi..."
"Vậy các ngươi từ khi đó bắt đầu chơi cùng nhau sao?"
"Uh... Sau đó chúng ta cùng nhau đọc sách tập chữ, chơi đùa, hơn nữa chúng ta đều là nam hài tử, luôn thi đua nhau, như người nào viết chữ được lão sư đánh giá cao nhất, người nào luyện võ tinh tiến nhất, so với nhau ai có thể đánh ngã đối phương, so với nhau kẻ nào trộm được hài của hạ nhân nhiều nhất..."
"Haha..." Đột nhiên nghĩ đến cảnh một đống hạ nhân tìm không được giày của mình, làm Vương Ngự Phong không kiềm được mà cười to.
"Nhưng một năm rưỡi sau, chúng ta có một lần vô tình nghe được mấy người sư phụ đang nói về tương lai sắc phong Thái tử, nói hai người chúng ta đến lúc đó cũng sẽ trở mặt thành thù..."
"Cho nên, các ngươi mới nghĩ đến việc trao đổi tín vật, hy vọng ngày nào đó sắc phong Thái tử, mặc cho người nào được tuyển chọn, cũng sẽ không phản bội đối phương..."
Mày Tôn Dật Thiên theo đó mà nhíu lại, xưa kia cảm tình rất tốt, vì sao đột nhiên lại xuất hiện mâu thuẫn?
"Đúng vậy! Hai người chúng ta cứ như vậy trao đổi tín vật, khi đó ta đem vật ta thích nhất chưa từng muốn tặng cho người nào tặng cho hắn, hắn cũng đem vật hắn thích nhất tặng cho ta, đến khi ta mười tuổi, lúc đó chính thức được sắc phong Thái tử, mười bảy tuổi kế thừa ngôi vị Hoàng đế đến bây giờ..."
"Vậy Ly thân vương là vì ngươi được sắc phong Thái tử nên mới phản bội..."
"Không... Chính xác mà nói, ta được phong Thái tử nửa năm sau mới phản bội nhau... Bởi vì Thái tử mọi mặt đều bị quản thúc khác với bình thường, còn có Phụ hoàng tự mình chỉ đạo quản thúc... Hai người chúng ta thời gian học cùng nhau cũng không giống lúc trước..."
Phượng nhãn mất đi vẻ tươi sáng vốn có, ảm đạm không ánh sáng, lại có chút mất mát, làm Vương Ngự Phong cảm nhận sâu sắc được tâm tình thống khổ của Tôn Dật Thiên.
"Có thể lúc đó các ngươi có hiểu lầm?"
"Có thể! Bởi vì sau khi ta trở thành Thái tử, thời gian học so với bình thường còn nhiều hơn... Hơn nữa cả hai học ở hai nơi khác nhau... Một người ở Nam một người ở Bắc... Muốn gặp mặt nhau thật là càng lúc càng khó..."
Nhẹ thở dài, Tôn Dật Thiên cũng không biết vì sao mọi việc lại trở thành như vậy.
Vì sao lại như vậy, hai người từng cùng nhau vui vẻ suốt bốn năm trời, vì sao sau khi hắn được phong làm Thái tử, nửa năm ngắn ngủi lại làm thay đổi tất cả?
Trong ấn tượng của hắn về Tôn Dật Lân, mặc dù vốn là tính tình rất trầm, nhưng tâm địa cũng rất thiện lương, đối với người ngoài cũng rất rộng lượng...
"Nửa năm sau... Chung quy là có một nguyên nhân nghiêm trọng sao?"
Mày nheo lại, Vương Ngự Phong cho rằng, từ khi Tôn Dật Thiên sáu tuổi quen biết Ly thân vương, đến mười tuổi được phong làm Thái tử, thời gian bốn năm này không dài nhưng cũng không ngắn, sao có thể trong nửa năm ngắn ngủi mà tình cảm tự dưng biến mất?
"...Ta cũng không biết...Ta chỉ biết thời gian chúng ta gặp nhau thật sự càng ngày càng ít... Lúc đầu còn có thể ngẫu nhiên gặp mặt dùng điểm tâm cười đùa... Đến lúc sau hoàn toàn không gặp được nữa..."
"Vậy từ khi nào ngươi nhận thấy được mối quan hệ của hai người các ngươi đã trở nên nghiêm trọng?"
"...Ta... Sau khi ta thấy hắn phá hư con gà lá trúc ta tặng ..."
"..."
Nhìn ánh mắt Tôn Dật Thiên có điểm bi thương, Vương Ngự Phong biết, kỳ thật hắn đến bây giờ vẫn không tin lại bị Ly thân vương phản bội, nếu không sẽ không bi thương như thế.
"Mới vừa làm Thái tử được một tháng, chúng ta lại chạm mặt, ta thường kể với hắn Phụ hoàng dạy ta cái gì, vẻ mặt hắn cũng luôn hâm mộ lắng nghe, cũng từng nói hắn cùng ta đến gặp Phụ hoàng để cả hai được học cùng nhau, ta giúp hắn hỏi Phụ hoàng... Người không đồng ý, ta cũng không buồn, lợi dụng mỗi ngày đều theo Phụ hoàng học hỏi luôn quấn lấy người, đến cuối cùng người cũng đáp ứng... Ta rất vui mừng chạy sang tẩm cung tìm hắn, không tìm thấy, nhưng lại thấy con gà lá trúc ta tặng hắn, bị hắn dùng tiễn đao chém đến nát vụn, vứt trên mặt đất... Ta khổ sở muốn đi tìm hắn chất vấn, vừa ra đến cửa, liền gặp Dật Lân, ta hỏi hắn vì sao lại làm vậy, chẳng lẽ hắn không biết là ta rất tín nhiệm hắn?"
"Vậy hắn nói gì?"
__Hết Chương 27__

Chương 28
"Hắn nói. . . Ta kỳ thật một điểm cũng không xem hắn là đệ đệ! Bởi vì ta đã là một Thái tử. . . Thân phận địa vị không giống nhau. . . Cần gì phải giả bộ lộ ra vẻ tín nhiệm hắn. . . Ta nói với hắn Phụ hoàng đã đáp ứng cho chúng ta học cùng nhau. . . Nhưng hắn lại nói ta lòng dạ toan tính, chỉ là muốn ra vẻ thân thiết với hắn trước mặt Phụ hoàng. . . Ta hoàn toàn không biết vì sao hắn lại như vậy. . . Hai người chúng ta cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, ta tức giận bỏ đi, từ đó về sau, ta chưa từng gặp lại hắn. . ."
Hai tay càng dùng lực siết chặt người trong lòng hơn, vùi mặt vào vai y, tiếng khóc rầu rĩ truyền vào trong tai Vương Ngự Phong.
Ôn nhu ôm lấy hắn, y hiểu tâm tình khi đó của hắn, Tôn Dật Thiên tín nhiệm Ly thân vương như thế, nhưng Ly thân vương lại nói những lời thương tổn hắn, việc này làm sao hắn có thể chịu được?
Nghe tiếng khóc, y chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, lặng lẽ đợi, bởi vì cách an ủi này đối với tính cách mạnh mẽ của Tôn Dật Thiên chính là phương án tốt nhất.
Vương Ngự Phong giờ phút này, đau lòng thay cho hắn, quan hệ của hắn và Ly thân vương lúc đó, nhất định là có hiểu lầm, nếu không Ly thân vương lúc ấy chỉ mới tám tuổi, sao lại có thể nói ra những lời như thế?
Bàn tay vuốt nhẹ lưng Tôn Dật Thiên, thầm suy nghĩ, Ly thân vương và hắn vì chuyện gì mà lại đối đầu nhau như thế này.
◇◆◇
"Hoàng huynh, vì sao lại đối xử với ta như vậy. . ."
Ngồi một mình bên hồ hoa sen, nghĩ về mối quan hệ ngày càng xa cách đối với Tôn Dật Thiên, trong mắt ánh lên vẻ cô đơn khiến cho người khác chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.
"Này. . . Cái này cho ngươi. . ."
Đột nhiên, trước mặt có ai đó đưa cho hắn một quả táo, đỏ tươi, nhìn sơ cũng biết là vật phẩm được tiến cống.
Nghi hoặc ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
". . . Là ngươi. . . Phong nhi. . ."
Kinh ngạc khi gặp lại mĩ nhân ngày hôm qua, Tôn Dật Lân nhìn y với vẻ mặt ngây ngốc.
"Không nghĩ rằng lại gặp ngươi ở đây. . ."
Cười tủm tỉm nhìn người trước mắt, chẳng thèm để ý ngồi ngay xuống bên cạnh, hai tay cầm trái táo đỏ chót, cuối xuống cắn mạnh, thanh âm giòn giã, động tác dứt khoát, khiến Tôn Dật Lân khẽ cười nói:
"Một tiểu thư nhà danh giá như vậy sao lại không có chút ý tứ chứ?"
"Không sao! Dù sao bây giờ chỉ có mình ngươi. . . Nhanh ăn đi! Táo này là ta lén mang ra đấy. . . Ngon lắm!"
...
...
"Đây là táo ta lén mang đến. . . Là do bên ngoài mang vào đấy, Ngon lắm. . . "
◇◆◇
Trong trí nhớ, đoạn đối thoại tương tự như vậy chợt hiện lên trong tâm trí Tôn Dật Lân.
Vì sao con người trước mắt, luôn khiến hắn nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp trước đây?
"Mau ăn đi! Nếu không sẽ bị người khác phát hiện. . ."
Thấy hắn hình như có vẻ không muốn ăn, Vương Ngự Phong vội vàng thúc giục.
Mấy quả táo này là do ban nãy làm nũng với Tôn Dật Thiên lấy được, muốn đem chia cho Tiểu An tử cùng ăn, nhưng lại vô tình thấy võ tướng ngày hôm qua hảo tâm giúp y nhặt bóng lúc này đang ngồi ngẩn người bên hồ, dù sao hắn cũng đã giúp y một lần, Vương Ngự Phong liền đem quả táo ban đầu dự định sẽ cho Tiểu An tử, đưa ngay cho hắn.
Dù sao Tiểu An tử cũng không biết ý định của y, cho nên cho võ tướng này ăn cũng không sao cả!
"Hả. . . Oh!"
Trước lời thúc giục của y liền cắn một miếng, vị ngọt ngọt chua chua nơi đầu lưỡi lan ra, trong trí nhớ, khoảng thời gian tốt đẹp lúc trước cùng với Tôn Dật Thiên lại ùa về một lần nữa.
"Ngươi đang có tâm sự sao?"
"A - "
"Không có ah! Nhìn ngươi ngồi ngẩn người một mình ở chỗ này . . . Nhất định là có tâm sự rồi?"
"Ta. . . Tin tưởng người khác là một việc sai sao?"
Nhìn Vương Ngự Phong, Tôn Dật Lân không biết vì lý do gì, hắn chưa bao giờ cùng bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện cũ, không hiểu sao lại muốn kể với y!
Cảm thấy hình như nếu kể cho y nghe, nghi hoặc của mình sẽ được giải đáp.
"Hả? Ngươi có ý gì?"
Nghiêng nghiêng đầu, Vương Ngự Phong không hiểu người trước mắt đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, chớp chớp mắt nhìn đối phương.
". . . Khi ta còn bé, có một người huynh đệ, cảm tình rất tốt! Nhưng hắn đột nhiên thay đổi. . . Thay đổi đến nỗi một chút ta cũng không nhận ra. . ."
"Sao lại nói như vậy?"
"Ta ngay từ đầu nhận thấy hắn, vốn là một người thiện lương, nhân từ, rất khiêm nhường ôn hòa, rất một người huynh đệ tốt. . ."
Cẩn thận nghe đối phương nói, Vương Ngự Phong biết người trước mặt nhất định rất xem trọng người huynh đệ hắn nhắc đến kia, nếu không ánh mắt sẽ không thay đổi như vậy từ ôn nhu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net