GCHDHDS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cảm của hai người, cả trời đất ngợi ca cũng sợ không đủ sâu đậm.
*Viu*
Ngay lúc Tôn Dật Lân đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy âm thanh có vật từ cửa sổ bắn vào.
Hắn liền nhận ra âm thanh của tiễn, không chút hoang mang bắt lấy.
Chỉ cần nghe thấy thanh âm, đã có thể phân tích hướng đi, giây sau đó, tiễn đã yên ổn nằm trong tay Tôn Dật Lân, như thế cũng đủ thấy được võ công hắn rất cao.
Cầm tiễn, nhìn vào tiễn thư, Tôn Dật Lân biết người gửi tiễn thư này là ai, chỉ là không biết vì sao lại gửi thư này cho hắn.
Mở ra, chỉ thấy trên thư viết vài chữ đơn giản.
"Người ngươi muốn hiện tại đang ở chỗ ta, nếu có hứng thú đến chỗ cũ gặp mặt. ″
Mặc dù đối phương chỉ nói ngắn gọn, nhưng đã nói rõ ý muốn gặp hắn.
". . . Người ta muốn? . . ."
Vẻ mặt thắc mắc nhìn câu chữ trên tiễn thư, Tôn Dật Lân không hiểu ý người đó là như thế nào? Làm sao người đó biết người hắn muốn là ai?
"Hay là đi xem một chút ah!"
Thuận tay xé tiễn thư nán vụn, chiết tiễn thành từng đoạn nhỏ, cẩn thận phá hủy chứng vật, ra vẻ không có việc gì xảy ra rời khỏi Hoàng cung, đến nơi trên tiễn thư viết - Tửu Lâu Các, Mai Hương phòng, đến gặp người gửi tiễn.
◇◆◇
Đi đến Tửu Lâu Các, nhìn người ta tấp nập náo nhiệt đi đi lại lại, Tôn Dật Lân đầu tiên là cẩn thận dè chừng nhìn quanh một chút, sau khi xác định không có ai bám theo hắn, liền gọi tiểu nhị, đến căn phòng hảo hạng cao nhất Tửu Lâu Các, Mai Hương phòng, gõ nhẹ cửa ba cái, sau liền gõ tiếp hai cái, như một loại ám hiệu, không lâu sau, cánh cửa liền mở ra. . .
"Người đâu?"
Vừa thấy người kia, Tôn Dật Lân liền trực tiếp hỏi.
Bởi vì hắn rất thắc mắc, vì sao người kia biết người hắn muốn là ai.
Người trước mắt, chỉ khẽ cười, chỉ tay về phía Vương Ngự Phong vẫn đang hôn mê nằm trên giường.
". . . Ngươi không sợ bị người khác phát hiện sao? Bắt cóc Ngự quý phi, nếu như bị phát hiện, mạng của ngươi khó giữ!"
Mặc dù khi nhìn thấy y hắn rất vui, nhưng vừa nghĩ đến việc Tôn Dật Thiên không tìm thấy Vương Ngự Phong sẽ rất khẩn trương, vô thức lo lắng bật đứng dậy.
"Ngươi thật sự lo lắng sao? Hay là lo Hoàng thượng không tìm thấy quý phi sẽ lo lắng?"
Khóe môi sẽ nhếch, nụ cười khiến kẻ khác nhìn vào sẽ cảm thấy thâm hiểm đáng sợ, thoáng cái đã nhìn ra tâm ý của Tôn Dật Lân, ánh mắt xảo trá làm người khác phải run lên.
"Sư phụ, ngươi nói thế là có ý gì, ta sao lại lo lắng cho hắn. . ."
"Vậy sao! Ta còn tưởng rằng ta liều mạng đưa Ngự quý phi đến cho ngươi, ngươi sẽ rất vui chứ!"
"Đừng nói bậy, ta sao lại yêu thích nàng. . ."
Kiên quyết chối bỏ, không biết rằng mặt mình đã ửng đỏ.
"Nếu Ly tướng quân đã nói như thế! Ta sẽ đưa nàng đi nơi khác. . ."
"To gan, nàng là Ngự quý phi, đến lúc bị phát hiện, sẽ. . ."
"Chỉ cần chúng ta khởi binh tạo phản, đoạt được ngôi vị Hoàng đế, sẽ không ai biết!"
Hữu lễ chắp tay hướng Tôn Dật Lân nói, lộ ra vẻ thâm độc hiểm ác, tựa hồ chỉ cần nhìn sơ là có thể thấy được.
"Ngươi. . ."
"Nhưng nếu như Ly tướng quân muốn giữ nàng lại thì cứ nói! Phụ nữ mà! Chỉ cần ngươi có quyền thế, sẽ tự động có được. . ."
"Nàng không phải người như thế. . ."
"Xem ra Ly tướng quân thật sự có tình ý với Ngự quý phi! Phán đoán của ta không sai chút nào!"
". . ."
Không để ý tới người trước mắt, Tôn Dật Lân vội vã đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt Vương Ngự Phong lúc này vẫn hôn mê, nghĩ đến vẻ mặt Tôn Dật Thiên hoảng sợ khi không tìm thấy Phong nhi, Tôn Dật Lân chợt muốn ôm y vào lòng, người phía sau liền nói:
"Ngươi bây giờ muốn đưa nàng trở về sao? Tốt nhất là không nên! Ta sở dĩ đưa nàng đến đây tất nhiên có nguyên nhân, khi mất đi ái phi, Kỳ Diễm Hoàng nhất định sẽ lộ yếu điểm, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta nhất định sẽ thành công. . . Dù sao nếu bây giờ ngươi đem nàng trả lại cho Kỳ Diễm Hoàng, hắn cũng sẽ nghĩ rằng người là do ngươi bắt đi. . . Tuyệt đối sẽ không nghe ngươi giải thích! Hơn nữa người trong cung đều đứng bên phía Kỳ Diễm Hoàng, nếu ngươi muốn chứng minh năng lực của mình, chờ đến khi thời điểm chín muồi thực hiện kế hoạch của chúng ta đi!"
Mắt lạnh băng nhìn bàn tay Tôn Dật Lân đang định ôm y vào lòng chợt khựng lại, xem ra đối phương đã hiểu rất rõ tính tình hắn.
". . ."
"Hơn nữa, bọn ta vốn là người của Kỳ Diễm Hoàng. . . Nghe nói sau này hắn sẽ lập y làm hậu, nếu như bây giờ ngươi không giữ nàng lại, đến lúc đó, có lẽ đã muộn rồi. . ."
Chắc chắn rằng Tôn Dật Lân rất coi trọng Ngự quý phi, đối phương lại một lần nữa làm dao động ý định của hắn.
". . . Ngươi tốt nhất đừng để nàng chạy trốn. . ."
Thu tay lại, mặt không chút thay đổi rời khỏi phòng, khi đóng cửa lại, không quên trừng mắt với người hắn gọi là sư phụ kia:
"Không được gây thương tổn cho nàng, nếu không ta sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta."
Nói xong, đóng cửa lại, để lại vẻ mặt cao thâm khó lường của sư phụ, rời đi.
Vị sư phụ ấy xem như không-có-việc-gì-làm tiến đến sát giường, ánh mắt tràn đầy toan tính, ngữ khí tràn ngập tự tin:
". . . Xem ra ngươi là một quân bài rất tốt!"
Nhìn dung nhan Vương Ngự Phong đang ngủ, suy nghĩ, làm thế nào để lợi dụng nàng kiềm chế Tôn Dật Thiên và Tôn Dật Lân.
_Hết chương 31_

Chương 32
"Sao rồi? Tìm được không? Duẫn Sâm. . .Có tìm được Phong nhi không?. . ."
Theo yêu cầu của Vương Duẫn Sâm, Tôn Dật Thiên ở trong thư phòng đợi hắn đã một thời canh (*), thật vất vả mới thấy hắn trở về, Tôn Dật Thiên vội vàng hỏi.
(*): một thời canh = hai giờ.
". . . Muôn tâu Hoàng thượng, thần vô dụng, không tìm thấy Ngự công công. . ."
Vẻ mặt áy náy, hắn đã tìm khắp ngóc ngách trong Hoàng cung, vẫn không thấy bóng dáng Vương Ngự Phong, cứ như là y đã bốc hơi không một dấu vết.
"Sao lại như vậy! Người đang hảo sao tự nhiên lại không thấy tăm hơi. . . Nhất định đang ở nơi nào! Phong nhi sẽ không gặp. . ."
Nghe Vương Duẫn Sâm không tìm thấy y, lòng hắn chợt thắt lại, vừa nghĩ đến Vương Ngự Phong rất có khả năng bị người của Tôn Dật Lân bắt đi, hắn không thể bình tĩnh được, nghĩ đến y có thể bị người khác tra khảo hoặc đánh đập ...Một cảnh tượng thật đáng sợ.
"Hoàng thượng, ngài hãy bình tĩnh một chút, hạ thần phát hiện, lúc này không tìm thấy Ngự công công, cũng không tìm thấy Ly thân vương, người kia cũng không!"
". . . Cái gì! Ngươi nói thật sao!"
Vương Duẫn Sâm biết, đối với Tôn Dật Thiên việc này là một đả kích lớn!
Chẳng lẽ điều hắn đoán là chính xác?
Vương Ngự Phong thật sự bị người của Tôn Dật Lân bắt đi, sao hắn lại làm như vậy?
Nếu như bọn họ phát hiện Vương Ngự Phong là nam nhi, nếu bọn họ phát hiện Ngự quý phi là một nam nhân!
Bọn họ sẽ làm gì? Sẽ uy hiếp tánh mạng y? Hay đáng sợ hơn là dùng y buộc hắn giao ngôi vị Hoàng đế?
"Không được. . . Ta nhất định phải đi tìm Tôn Dật Lân. . . Xin hắn trả y lại cho ta. . ."
Như điên loạn tự nói với chính mình, mất đi y, hắn sẽ hành động điên cuồng như thế, không cần suy nghĩ.
"Hoàng thượng, ngươi đừng lo lắng quá, ngươi quên Ngươi Đông và Vĩ Kỳ là nội gián bên cạnh Ly thân vương sao? Ta sẽ lập tức liên lạc với hai người bọn họ, nhờ bọn họ điều tra xem Ngự công công có trong tay Ly thân vương hay không. . ."
Vội vàng trấn an Tôn Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm không ngờ rằng Vương Ngự Phong đối với hắn đã quan trọng đến như thế.
"Ngươi Đông. . . Vĩ Kỳ. . . Đúng rồi! Duẫn Sâm, nhanh lên, ngươi nhanh đưa tin, để bọn họ điều tra. . ."
"Hạ thần đi làm ngay! Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể! Đừng để cho những người khác nhìn ra điều khác thường, nói không chừng, nguyên nhân bọn chúng bắt Ngự công công chính là muốn ngươi mất bình tĩnh!"
". . . Ta biết rồi. . . Ta sẽ bình tĩnh lại! Ngươi nhanh đi tìm hai người bọn họ, bảo họ nhất định phải tìm ra Vương Ngự Phong, còn nữa. . . Dặn hai người đó cũng nên cẩn thận, nếu như bị phát hiện. . ."
"Tuân mệnh, hạ thần cáo lui!"
Vội vàng rời khỏi ngự thư phòng, để lại Tôn Dật Thiên một mình ngồi đó, trong lòng không ngừng lo lắng cho sự an toàn của y.
"Ngự Phong. . . Ngươi nhất định phải bình an vô sự!"
Thì thào khẩn cầu, hắn lúc này không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần y an toàn là được.
◇◆◇
"Đừng. . .Trời ạ! Đau đầu quá!"
Cuối cùng cũng tỉnh lại, xoa xoa đầu, mở mắt ra liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
"Là ngươi! Ly thân vương. . . Sao ta lại ở đây?"
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tôn Dật Lân, Vương Ngự Phong vội vàng bật dậy hỏi!
"Có người đưa ngươi đến đây. . ."
"Người nào? Lại còn trói ta nữa! Còn đánh vào đầu ta. . ."
Lại xoa xoa đầu, đến lúc này vẫn còn đau ê ẩm, không chú ý tới Tôn Dật Lân vì câu trả lời của y mà trở nên thất thần.
". . . Ngươi. . . Không nghi ngờ ta sao?"
"Hả? Nghi ngờ ngươi? Nghi ngờ ngươi việc gì?"
Dừng động tác lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tôn Dật Lân, dường như hắn vừa nói một chuyện rất kì quái .
"Nghi ngờ ta đưa ngươi đến đây. . ."
"Vì sao lại nghi ngờ ngươi?"
"Bởi vì. . . Ngươi hẳn là biết mâu thuẫn giữa ta và hoàng huynh?"
"Không phải ngươi đã nói việc đó chỉ là hiểu lầm sao?"
". . . Ngươi tin sao?"
"Không phải sao?"
Ngẩng đầu nhìn Tôn Dật Lân đứng ở cạnh giường, khuôn mặt y có vẻ đẹp thuần khiết, không nhiễm tà khí, không phải lừa gạt, y thật sự tin rằng Tôn Dật Lân không làm việc này.
"..."
Im lặng nhìn y, bây giờ hắn mới biết vì sao Tôn Dật Thiên lại sủng hạnh y như thế, nếu như đổi lại là hắn, hắn nhất định cũng sẽ làm như vậy, đơn giản là. . . y xứng đáng được đối xử như vậy.
"Được rồi! Nói đến hiểu lầm, năm đó ngươi tặng bóng cho Dật Thiên, quả bóng đó không hề bị hắn phá hư! Quả bóng lúc trước ta đem đến hồ sen, chính là nó! Dật Thiên nói hắn rất hối hận lúc đó không tìm hiểu chân tướng sự việc mà lại nghi ngờ ngươi. . . Hắn rất muốn xin lỗi. . ."
Nói một hơi dài, tất cả đều là do muốn cởi bỏ khúc mắc giữa hai người này, hoàn toàn quên chính mình đã bị người khác bắt đến, quên mất điều trọng yếu hiện giờ là nên chạy đi mới đúng.
Nhìn bộ dáng và vẻ mặt nghiêm túc của y khi giải thích, hoàn toàn không quan tâm hoàn cảnh lúc này, chỉ quan tâm về việc giải quyết mâu thuẫn giữa hắn và Tôn Dật Thiên, bỏ qua sự an toàn của bản thân, thật không biết là nên nói y lúc này là ngu ngốc hay là ngây thơ.
"Sau khi ta về phòng tìm quả bóng đó, liền bị người ta đánh ngất, tỉnh lại thì đã nhìn thấy ngươi. . ."
". . . Ngươi cần gì phải lo lắng chuyện của hoàng huynh? Điều ngươi cần lo lắng bây giờ, chính là an nguy của ngươi thì đúng hơn!"
"Vì sao lại lo lắng đến an nguy của ta? Ngươi không phải đang ở đây sao?"
Nghiêng nghiêng đầu bộ dáng đáng yêu, Vương Ngự Phong hoàn toàn không biết người bắt y đến đây và Tôn Dật Lân thông đồng với nhau.
". . . Nếu như ta nói với ngươi, người của ta mang ngươi đến đây, ta là người sai hắn làm như vậy, ngươi sẽ thế nào?"
"Gạt người, ta với ngươi không thù không oán, ngươi làm thế thì được gì?"
"Ai nói không có? Ta đây không tin chuyện ngươi vừa nói, cái gì mà hoàng huynh rất hối hận vì đã trách oan ta. . . Ta nói thẳng cho ngươi biết, ta đang định khởi binh tạo phản, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế. . ."
"Ngươi gạt người, ngươi không cần ngôi vị Hoàng đế. . . Ngươi rõ ràng là muốn làm hòa với Dật Thiên, muốn hai người lại là huynh đệ tốt như trước kia. . ."
Dám cắt ngang lời nói của Tôn Dật Lân, Vương Ngự Phong tin tưởng cả hai huynh đệ bọn họ, tin tưởng vào tình nghĩa huynh đệ.
"Ngươi. . ."
"Nếu như ngươi không quan tâm đến Dật Thiên, lúc trước tại sao nói với ta như thế. . .Lúc trước chính miệng ngươi nói, ngươi rất quan tâm đến người huynh đệ của mình, muốn hai người hòa thuận!"
"Ta. . ."
Bị Vương Ngự Phong vạch trần, Tôn Dật Lân không ngờ y lại biết rõ tâm sự của hắn, biết hắn đang nghĩ gì.
"Dật Thiên cũng rất quan tâm đến ngươi, ta tin ngươi cũng thế. . ."
"Ta. . . Ta không có. . ."
Vẫn tận lực chối cãi, nhất quyết không thừa nhận điều y nói chính là sự thật, không chú ý liền nhận một cái đánh của y.
". . . Ngươi là đồ đần, là đồ đần. . . Rõ ràng là rất quan tâm, vì sao lại giả bộ không có. . ."
Nhận ra tính tình ngoan cố, có đánh chết cũng không thừa nhận của hắn, Vương Ngự Phong tức giận giơ nắm tay lên đánh tới tấp, Tôn Dật Thiên đã cố gắng làm hòa, vì sao hắn còn cố chấp như vậy?
"Này. . . Ngươi. . . Không được đánh. . ."
Bị y đánh tới tấp, không hiểu sao lại trở nên lúng túng nhất thời không biết làm thế nào, y chỉ lo trút giận lên hắn, không chú ý liền vấp ngã.
"Dừng tay. . . Cẩn thận ngã. . ."
"Ta không. . . Oa ~ "
Còn chưa nói hết, Tôn Dật Lân liền quay lại, không giữ được thăng bằng ngã chúi xuống giường.
"Cẩn thận. . ."
Vội vàng ôm lấy y, nhưng lại vô tình chạm vào lồng ngực nhỏ nhắn, đột nhiên theo phản ứng hỏi:
"Ngươi là nam sao!"
_Hết chương 32_

Chương 33
"Ngươi là nam sao!"
"... Buông tay ra!"
Dùng sức đẩy Tôn Dật Lân ra, lại bị hắn giữ chặt hỏi vấn đề y muốn giấu lâu nay.
"Là hoàng huynh bắt ngươi giả trang thành phụ nữ sao? Hắn quá đáng lắm rồi!"
Nhìn phản ứng của y, hắn biết mình đã đoán đúng.
Khi Tôn Dật Lân phát hiện y là nam nhi, nhớ đến mỗi lần nhìn thấy y, y luôn mặc nữ trang ở bên cạnh Tôn Dật Thiên, liền hiểu lầm Tôn Dật Thiên đối xử không tốt với Ngự Phong.
". . . Ta. . . Ngươi đừng hiểu lầm Dật Thiên. . ."
Biết hắn đã hiểu sai, Vương Ngự Phong vội vàng giải thích, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
"Đi với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. . ."
"Này. . . Ngươi. . . Mau buông ta ra. . ."
"Nếu hoàng huynh để ý ánh mắt của người khác như vậy, tin tưởng ta, chỉ cần ngươi theo ta, chờ ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, ta nhất định không nói hai lời lập ngươi làm hậu. . ."
*Chát*
Còn chưa kịp nói hết lời yêu thương, liền nhận được một cái tát, Vương Ngự Phong mặt mày đỏ bừng vì tức giận mắng to:
"Ngươi là đồ đần. . . Vì sao không tìm hiểu mọi chuyện. . . Hơn nữa, ngươi sao lại làm như thế với Dật Thiên. . . Dật Thiên dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi. . ."
"Phong nhi. . ."
"Không sai, ngay từ đầu vốn là Dật Thiên muốn ta giả trang thành phụ nữ, nhưng là do Thái hậu nhận nhầm thân phận của ta, tình thế cấp bách, sai càng thêm sai, hắn lúc đó cũng rất lo lắng vất vả! Hắn luôn muốn nói rõ chân tướng sự việc cho Thái hậu biết, nhưng mà tại ta không chịu. . ."
". . . Vì sao?"
"Bởi vì ta yêu Dật Thiên, bởi vì ta không muốn rời xa hắn, hắn cũng đã rất khổ cực nghĩ cách để hai người bọn ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau, yêu cầu ta làm bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần Dật Thiên thật lòng yêu ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. . ."
Đôi mắt tràn ngập kiên quyết nhìn thẳng vào Tôn Dật Lân, y lần này nói rõ ràng thẳng thắn, không như lúc trước nữa, lần này, y muốn học tập dũng khí của Tôn Dật Thiên.
". . . Ngươi chẳng lẽ một chút ấm ức cũng không có sao? Vì sao rõ ràng là thật tâm yêu nhau, nhưng lại phải trốn tránh như vậy! Ngươi chẳng lẽ không sợ hoàng huynh đến cuối cùng nghe theo mẫu hậu lập người khác làm hậu sao?"
Hai tay dùng sức nắm chặt đầu vai y, Tôn Dật Lân muốn đánh đổ phòng ngự của y, đánh sụp sự tin tưởng y dành cho Tôn Dật Thiên.
"Ngay từ đầu ta đương nhiên biết điều đó! Nhưng mặc kệ là ta buông tay bao nhiêu lần, Dật Thiên đều giữ lại, cho ta tin tưởng cho ta dũng khí, làm cho ta biết hắn thật tâm yêu ta, ta tin tưởng Dật Thiên sẽ không lập người khác làm hậu. . ."
". . . Vì sao người ngươi gặp trước là hắn, tại sao không phải ta. . ."
"Mặc kệ người ta gặp trước là ai, ta cuối cùng cũng chỉ yêu mỗi Dật Thiên. . ."
Biết ý tứ của Tôn Dật Lân, Vương Ngự Phong không chút nghĩ ngợi đánh tan tia ảo tưởng cuối cùng của hắn.
". . ."
Nhìn Vương Ngự Phong trước mặt vẫn chăm chú nhìn phượng nhẫn trên tay, Tôn Dật Lân biết đây là do Dật Thiên tặng y, tượng trưng cho tình cảm hắn đối với y, bởi vì phượng nhẫn đó, là do tiên đế tự mình giao cho Tôn Dật Thiên, muốn hắn sau này gặp được một người yêu hắn thật lòng, muốn Dật Thiên dùng phượng nhẫn này làm tín vật hứa hẹn.
"Được rồi, ngươi đã ở đây, ngươi nhất định có thể cứu ta ra phải không?"
Cuối cùng cũng nhớ đến việc mình bị bắt đến đây, tin tưởng Tôn Dật Lân không phải là người xấu, rất tự nhiên yêu cầu hắn đưa mình ra.
"Ta có thể. . . Nhưng ta không nghĩ sẽ trả ngươi về cho hoàng huynh sớm như vậy. . ."
Hoàn toàn không biết vì sao mình lại nói như thế, nhưng nói đã nói rồi, không thể thu hồi được.
"Ngươi không thể. . ."
"Ta có thể. . . Bởi vì ngươi bây giờ là người của ta. . ."
"Ngươi. . ."
"Ta còn muốn lợi dụng ngươi đả kích hoàng huynh. . ."
"Vì sao muốn làm như vậy. . . Ngươi cũng đã nói hai người các ngươi chỉ là hiểu lầm. . ."
Tưởng rằng Tôn Dật Lân là do không tin chuyện Tôn Dật Thiên muốn cùng hắn làm hòa, Vương Ngự Phong nhanh chóng giải thích.
"Bởi vì ta thích ngươi. . . Nếu như không có ngươi, hiểu lầm giữa ta và hoàng huynh có thể không bao giờ được giải bày, nhưng mà. . . Cũng bởi vì có ngươi, khiến cho người khác có thêm lý do để so sánh ta và hắn . . ."
Không nén nổi tình cảm đối với y, Tôn Dật Lân đã biết rõ chuyện của mình và Dật Thiên chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng đã biết rõ tình cảm của bản thân đối với Vương Ngự Phong.
Chỉ nghĩ đến khi hắn và Dật Thiên hòa thuận như trước, nhưng lại chỉ có thể nhìn Tôn Dật Thiên lấy đi những thứ hắn quý trọng, cảm giác bất công một lần nữa dậy sóng trong lòng, đau đớn xót xa.
"..."
Tôn Dật Lân đột nhiên bày tỏ, bất ngờ, y chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn, Vương Ngự Phong không ngờ bản thân mình lại có mị lực đến vậy, khiến cho cả huynh đệ hoàng thất phải yêu y.
Là do ông trời hậu đãi y? Hay là cố ý làm khó y?
"Tin tưởng ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi hơn cả hoàng huynh. . . Nếu như ta và hoàng huynh cùng gặp phải ngươi. . . Ngươi thật sự. . . Sẽ không lo lắng cho ta chút nào sao?"
Đi đến cạnh cửa, đưa lưng về phía y, thản nhiên hỏi.
"... . . ."
Nhìn bóng lưng hắn, y không trả lời, cũng không muốn trả lời, cho dù hắn có hỏi bao nhiêu lần, đáp án vĩnh viễn cũng chỉ có một!
". . . Quên đi. . . Coi như ta chưa từng hỏi!"
Tựa hồ như đã biết được đáp án, hắn chỉ biết cười khổ, sau khi đóng cửa lại liền xoay người dặn dò thủ vệ ngoài cửa.
"Chăm sóc tốt cho quý phi nương nương, nàng yêu cầu gì phải đáp ứng ngay, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng bước ra khỏi gian phòng này."
"Tuân mệnh."
"Còn nữa, không có lệnh của ta, không cho phép bất luận kẻ nào vào, bảo vệ an toàn của nàng, nếu nàng có việc gì, sẽ hỏi tội các ngươi."
"Tuân mệnh."
Sau khi cẩn thận dặn dò thủ vệ hảo hảo chiếu cố Vương Ngự Phong mới an tâm rời khỏi Tửu Lâu Các.
◇◆◇
"Duẫn Sâm. . . Có tin tức gì không?"
"Bẩm Hoàng thượng. . . Vẫn không, Ngươi Đông nói hắn và Vĩ Kỳ đã tìm rất kỹ ở quân doanh của Ly thân vương rồi."
". . . Vẫn không tìm được sao?"
Thất vọng ngồi trở lại trên long ỷ, đã đợi tin tức được một ngày rồi, vẫn không nhận được gì.
"Hoàng thượng. . ."
"Dật Lân đâu? Trong khoảng thời gian này, hắn ở đâu?"
"Muôn tâu Hoàng thượng, mới vừa rồi khi Tiểu An tử đến thư phòng, vẫn không thấy Ly thân vương quay về tẩm cung."
Nghe Tôn Dật Thiên rầu rĩ hỏi, Tiểu An tử được dặn phải theo dõi động tĩnh ở phủ Ly thân vương, vội vàng hồi báo.
Sau khi nghe Tiểu An tử báo cáo, cả thư phòng chìm vào thinh lặng, không ai dám mở miệng.
". . . Các ngươi lui ra đi. . ."
Trầm tĩnh hồi lâu, liền bảo Vương Duẫn Sâm cùng Tiểu An tử rời khỏi thư phòng.
"Hoàng thượng. . ."
"Hoàng thượng. . ."
Lo lắng Tôn Dật Thiên vì chuyện Vương Ngự Phong mất tích mà quá đau lòng, hai vị trung thần đều muốn khuyên hắn đừng quá lo lắng.
"Lui ra đi! Đừng để Trẫm nói đến lần thứ ba. . ."
Khoát khoát tay, Dật Thiên lúc này ngay cả vài câu trấn an của bọn họ cũng chẳng muốn nghe, bởi vì y không ở bên cạnh.
". . . Thật là. . ."
". . . Vâng. . ."
Vương Duẫn Sâm và Tiểu An tử không chút dè chừng liếc nhìn hắn một cái, mang theo tâm trạng lo lắng rời khỏi thư phòng, để Tôn Dật Thiên yên lặng một chút.
*Cạch*
Nhìn cánh cửa đã đóng, cảnh sắc bên ngoài đã âm thầm khoác lên chiếc áo đen thẫm, nếu không phải trong phòng nến vẫn còn cháy, đến năm ngón tay cũng sẽ không nhìn rõ.
Chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net