Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trạch Tiêu Văn chuyển đến cũng là lúc hoa anh đào trong khu chung cư nở rộ, ngày hôm ấy thang máy cũng vô tình gặp sự cố, Hạ Chi Quang nhận một cuộc gọi rồi vội vã chạy đến, tay vừa giúp xách hành lý miệng vừa liên tục nói xin lỗi, “Trong đó…thật ngại quá, chỗ này của chúng ta là thế đó, các máy móc đều đã cũ nên thang máy thường bị hỏng, cậu cứ quen dần là được, haha.”

Tháng ba, ngoài trời âm 4 độ, tầng mười một, lúc hai người mang hành lí cuối cùng ra khỏi thang máy thì lưng cũng đã thấm một tầng mồ hôi mịn, cúi gập người xuống tay chống lên sàn thở hổn hển. Hạ Chi Quang dùng đầu gối làm điểm tựa đứng dậy, đưa một bàn tay đến trước mặt Trạch Tiêu Văn, “Chào cậu, tôi tên Hạ Chi Quang, là bạn cùng phòng của cậu.”

Trạch Tiêu Văn lúc này mới ngẩn đầu lên, Hạ Chi Quang lần đầu được nhìn rõ gương mặt cậu, mái tóc nâu hạt dẻ khiến cậu trông rất “dễ bảo”, nhìn trái phải trên dưới đều thấy mũi rất cao và thẳng, đường nét gương mặt thì mềm mại, khi cười làm lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.

Trời gần sập tối, ánh hoàng hôn tràn vào từ ô cửa sổ nhỏ trên cầu thang thế nên tất cả mọi thứ đều nhuộm thứ màu vàng rất dễ chịu. Trạch Tiêu Văn nắm lấy bàn tay đang đưa ra rồi dùng lực kéo để đứng dậy, “Tôi là Trạch Tiêu Văn, sau này cùng giúp đỡ nhau nhé.”

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Hạ Chi Quang ngồi trên sô pha trầm ngâm suy nghĩ, vài phút lại nhìn về phía đó một lần, quả táo đang cầm trong tay vô thức bị đảo tới đảo lui.

Trạch Tiêu Văn cao giọng hỏi Hạ Chi Quang chai nào là sữa tắm, một âm thanh giòn tan, tựa như ngọc gõ vào băng, bỗng nhiên có tiếng quả táo rơi trên thảm. Hạ Chi Quang giương cổ đáp lại: “Chai màu xanh lam ở hàng thứ hai.”

Sau khi tắm xong Trạch Tiêu Văn mặc đồ ngủ và ngồi trên sô pha lau khô tóc, một tay giữ khăn một tay chà vào mái tóc, phần nhỏ gương mặt lộ ra bên dưới chiếc khăn nhìn rất ngây ngô, trông như một chú cún nhỏ.

Sau đó cửa phòng tắm lại lần nữa bị đẩy vào, hơi nước tụ thành nhóm to nhóm nhỏ bám khắp mọi nơi, rất ẩm và nóng, bám lên cơ thể thành một lớp nước mỏng không thể lau sạch. Những dấu hiệu cho thấy có ai đó vừa tắm ở đây.

Hạ Chi Quang không nói gì, từ từ vặn mở vòi nước, dòng nước lạnh chảy ra, Hạ Chi Quang vừa rửa mặt vừa nghĩ, tại sao trước đây không nhận ra rằng sửa tắm của mình có mùi thế nhỉ.

Khi cửa tắm mở ra lần nữa Trạch Tiêu Văn vẫn đang ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cửa ngồi chơi điện thoại. Bộ đồ ngủ rất mỏng, nhìn từ đằng sau, anh có thể thấy các đốt sống lưng nhô lên dưới tấm vải lụa, được nâng lên như những ngọn đồi nối tiếp nhau. Hạ Chi Quang dời ánh mắt, nói một câu ngủ ngon rồi lập tức trở về phòng mình.

Ngày tiếp theo, lúc Hạ Chi Quang thay đồ xong và chuẩn bị đi làm thì liếc mắt nhìn vào phòng Trạch Tiêu Văn, người nằm trong chiếc chăn bông vẫn còn trùm đầu trong bóng tối, không cẩn thận để lộ ra mắt cá chân trông như củ sen.

Hạ Chi Quang nhớ rằng khi kí hợp đồng, người môi giới có nói rằng cậu là một nhà văn nên phần lớn thời gian đều ở nhà. Hạ Chi Quang vừa khép cửa vừa thở dài, chưa nói đến ai kiếm được nhiều tiền hơn nhưng một công việc không cần phải dậy sớm thì đương nhiên là công việc tốt hơn rồi.

Các công ty rác thải trên toàn Thế Giới không thích được coi là một công ty, không để nhân viên nắm quyền làm chủ, kiên trì “giáo dục gia đình” mỗi lần một ngày, tiền lương cũng không được trả đúng hạn. Giờ tan làm chẳng khác nào giờ họp, sáu giờ rưỡi tối, mọi thứ đều dần tối đi, đường vành đai ba phía Đông bước vào giờ cao điểm, ở tầng dưới các đèn pha tụ lại như một đám lửa đỏ, đốt cháy con đường về phía Tây cho đến cuối hoàng hôn.

Hạ Chi Quang chán nản ngồi trong phòng họp nghe ông chủ đầu hói ba hoa chích chòe bên kia chiếc bàn dài, miệng giống như con cá mè hoa đang thổi bong bóng.

Theo ước tính sơ bộ số hành lí Trạch Tiêu Văn mang đến hôm qua, sự chênh lệch tiền lương của hai người không nhiều lắm, xem ra nghề viết lách cũng không quá được ưa chuộng, phải ở ghép với người khác cơ mà. Nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn người phải đi làm như mình, nhà văn à, thật không đúng khi phải nói ra điều này nhưng mà không biết chúng ta có thể hòa hợp được không, dù sao sống dưới cùng một mái nhà mà nhìn lên nhìn xuống vẫn không thấy người đâu…

Mơ mơ hồ hồ nghe ai đó đang gọi tên mình, Hạ Chi Quang lập tức tỉnh táo lại, thấy gương mặt cá mè hoa của ông chủ đầu trọc, hai tay đang chống lên bàn, nghiên người về phía trước với vẻ mặt chờ nghe anh phát biểu.

Hạ Chi Quang đứng dậy, ấp a ấp úng trả lời, lúc ngồi xuống ghế lại liền bị giật mình vì cuốn sổ trước mặt, mặt trái mặt phải đều không ghi thông tin có ích gì, đều chỉ chi chít một chữ, Văn.

Có một câu nói rằng, cái tên xuất hiện trên tờ giáy nháp thật sự có ý nghĩa.
Hạ Chi Quang liền hoảng loạn, xé trang giấy đó để không ai biết được, vo thành một cục giấy rồi định ném vào thúng rác, không muốn ai nhặt được nó nên anh lại quay vào góc khuất rồi nhét vào trong cặp.

Tuyến 14 đông đúc như con tàu Noah, Hạ Chi Quang sau khi xuống ga nghĩ lại vẫn còn sợ, bản thân bị ép không thở nổi. Đi đến gần nhà anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đứng trước cửa an ninh chậm chạp tìm chìa khóa mở cửa, hành lang yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Anh đứng một lúc lâu, chiếc đèn điều khiển bằng giọng nói cũng tắt ngúm, Hạ Chi Quang dùng chân giẫm mạnh, lớp bụi trên trần nhà rơi xuống, tuyết cũng rơi xuống theo.

Anh lấy chiếc gương cầm tay ra soi lại nhan sắc của mình một lần nữa, hít sâu vài cái cùng động tác tay, Hạ Chi Quang vừa định tra chìa khóa vào lỗ khóa, cánh cửa trước mặt bất ngờ mở trước, ánh sáng ấm áp trong nhà tràn ra ngoài, Trạch Tiêu Văn chỉ để lộ cái đầu nhỏ với mái tóc rối bời.

“Hạ Chi Quang? Anh về rồi hả, anh ăn gì chưa?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gdxy