Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Chi Quang làm việc gần khu Trung tâm, buổi sáng luôn đi ngang qua Trung tâm mua sắm nằm ở đỉnh chóp Kim Tự Tháp quốc gia, trên các tủ kính trưng bày ở các cửa hàng bán đồ cao cấp đều được trang trí đầy màu sắc, một cảm xúc về tương lai đang đến, màu cam sáng, màu xanh biếc, mọi thứ tạo cho ta cảm giác như bước vào khu rừng mưa nhiệt đới.

Hai thế tổ đời trước đều đến đây tiêu tiền như nước, không hiếm bắt gặp trường hợp một người phụ nữ cổ hủ lại lấy ra một tấm thẻ cùng chiếc túi trị giá 9 vạn, nhưng hầu hết mọi người đều không muốn vào, vì chỉ cần nhìn thôi cũng khiến túi tiền run lên bần bậc. Sau một khoảng thời gian dài làm quen, Hạ Chi Quang đã luyện được một cơ thể miễn dịch và anh rất vui vẻ bước nhanh trên đường với chiếc balo Muji trị giá 200 tệ trên lưng.

Cơn mưa đầu xuân luôn đến không vội vã, sáng sớm trời vừa nắng chói chang, đến sau bữa trưa liền nghe thấy tiếng rơi lộp độp rơi trên cửa kính văn phòng, Hạ Chi Quang đứng ở pantry văn phòng(*) nhìn những đám mây đen lớn qua cửa sổ, đến nhanh như thể sắp rơi từ trên trời xuống đất trong giấy kế tiếp, anh tiện tay đăng lên vòng bạn bè rằng mình không mang ô, kết thúc thật rồi, dự cảm là sẽ về nhà dưới cơn mưa lạnh lẽo.

(*) Pantry là phòng đựng thức ăn, trong đó bao gồm khu vực chứa đồ uống , thực phẩm. Pantry văn phòng là một khu vực dành cho các hoạt động nghỉ ngơi kết hợp thư giãn, giải trí, ăn uống,... của nhân viên.

Ngay khi khi tan sở, anh liền thấy trạch tiêu văn đang đợi mình ở sảnh lớn cùng với một chiếc ô.

Hạ Chi Quang chớp mắt vài cái để xác nhận mình không nhìn lầm người rồi mới mau chóng chạy về phía Trạch Tiêu Văn, "Sao cậu đến được đây?" Trạch Tiêu Văn có lẽ vẫn bị ướt một ít khi đến đây, mái tóc bị ngấm nước nên rũ xuống dính vào trán, tựa hoa thủy tiên vàng mỏng manh, cậu cười rồi dúi chiếc ô vào tay Hạ Chi Quang, "Không phải chiều nay anh đăng lên vòng bạn bè nói rằng không mang ô sao?" Hạ Chi Quang hơi ngại ngùng lấy tay sờ gáy, "Tôi, tôi không có ý đó.."

Lúc này ngoài trời mưa bắt đầu nhỏ dần, tạo thành những sợi rất mỏng trong suốt, vung vẩy phất phơ trĩu xuống, trạch tiên văn và Hạ Chi Quang cũng không vội, hết người này đến người kia nói, cùng trò chuyện cùng bước đi qua những con phố. Gió bắt đầu nổi lên, hôn nhẹ lên mặt Hạ Chi Quang rồi tách ra, sượt nhẹ qua hai bên tai.

Ngày hôm đó Trạch Tiêu Văn mặc một chiếc áo len màu xanh đậm rất bắt mắt, Hạ Chi Quang đi phía sau và chợt cảm thấy thần kinh thị giác của mình có vấn đề, những tấm bảng hiệu và bảng quảng cáo hai bên đường mờ dần thành màu xám xịt, chỉ còn Trạch Tiêu Văn là màu sắc duy nhất tồn tại trên Thế Giới này.

Vào một ngày nọ, trên ban công bỗng xuất hiện một đôi vớ đen có họa tiết ren, Trạch Tiêu Văn vội vàng phủ nhận, tích cực xua tay với Hạ Chi Quang, "Cái này, cái này, cái này không phải là của tôi." Hạ Chi Quang cũng xua tay ra hiệu không sao rồi khéo léo lấy đôi vớ bằng hay ngón tay sau đó cho vào túi ni lông, đi lên trên lầu gõ cửa, lịch sự trả lại cho cô gái ở tầng 12, trước khi rời đi không quên để lại một câu góp ý, lần sau nhớ kéo rèm cẩn thận.

Bước vào nhà thấy người ngồi trên sô pha, Hạ Chi Quang liền có một suy nghĩ xấu xa, cố tình muốn trêu chọc khiến cậu lo lắng, nếu cậu thật sự có bạn gái thì cứ đưa đến đây, không cần để ý tới tôi, Trạch Tiêu Văn đứng hình mất năm giây, đôi mắt mở to chớp chớp, trên cổ bắt đầu xuất hiện hai vết ửng đỏ kéo đến tận gốc tai, dễ thương như một quả đào vỡ ra nếu bị chạm vào: "...Tôi không có bạn gái..."

Mùa hè mới vừa đến chỉ sau một đêm.

Doanh nghiệp có một khách hàng lớn, hàng trăm nghìn đơn hàng đổ lên đầu Hạ Chi Quang, ông chủ lôi kéo rồi vẽ cho anh một vòng tròn lớn nhất từ trước đến nay, Hạ Chi Quang không màn đến việc ngủ nghỉ để tìm kiếm các trường hợp liên quan đến những giải thưởng kinh điển từng được trao, gom hết quần áo và đồ vệ sinh cá nhân chất thành một đống ngay bàn làm việc, hận không thể biến chỗ làm thành nhà của mình. Tích cực hoạt động trí óc cùng đồng nghiệp hơn nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc giai đoạn đầu rồi trở về nhà, Trạch Tiêu Văn nhìn người đối diện mình cằm mọc đầy râu, nửa phút sau mới ngập ngừng gọi Hạ Chi Quang?

Đúng lúc Trạch Tiêu Văn vừa hoàn thành xong cuốn sách mới, hai người liền cùng nhau ra ban công uống bia, từ tầng mười một nhìn xuống vào buổi tối có thể thấy rất nhiều màu sắc ánh sáng, khu căn hộ đổ nát với khu thương mại đầy ánh đèn neon chỉ cách nhau một con đường, cùng là một khối nhưng có sự tương phản rõ ràng, mỗi ngày sinh hoạt ở hai thế giới khác nhau lại là cách để duy trì sự hoạt động bình thường của thành phố, chính hai người bọn họ là hai trong những người làm công ăn lương đang phải vật lộn vất vả với cuộc sống. Hạ Chi Quang vươn người ra khỏi ban công, la to:

"MÙA HÈ NÀY - TÔI SẼ TỎA SÁNG-"

Trạch Tiêu Văn cười khanh khách, có chút lảo đảo vẫn làm theo, kéo dài từ rồi lập đi lập lại, "Tỏa sáng, tỏa sáng, tỏa sáng -"

Hạ Chi Quang trong lúc say lại muốn nói chuyện với đồ vật, ngồi xổm trên mặt đất rồi nói chuyện với gấu bông về cuộc sống và lý tưởng, cùng với những bông hoa sắc màu khiêu vũ trước gương, Trạch Tiêu Văn cũng không ngăn cản, đứng gần đó dùng điện thoại quay lại tất cả, sáng sớm ngày hôm sau căn phòng chứa đầy ấp những "người xem", sự xấu hổ lúc này không kém gì một cuộc hành quyết công khai. Hạ Chi Quang che mặt không muốn nhớ tới, vừa rên vừa than như chú chó husky, tóc bị vò nhìn như tổ quạ.

Sau khi dự án kết thúc Hạ Chi Quang cũng không được vui lắm, gần một tháng ngày đêm đảo lộn cộng với chế độ ăn uống không điều độ đã khiến anh mắc bệnh về dạ dày và phải nhập viện trong đêm, khi mở mắt lần nữa đã thấy Trạch Tiêu Văn nằm cạnh bên mép giường từ lúc nào.

Trạch Tiêu Văn gối đầu trên tay ngủ rất say, lông mi dài cụm xuống một nửa, tạo thành một bóng mờ, thịt ở hai bên má bị ép vào trong, miệng hơi mở ra một cách vô thức, tạo nên một loại cảm giác rất đáng yêu. Hạ Chi Quang nhìn say đắm rồi tự hỏi, làm sao một cậu thanh niên có thể trông thanh tú đến như vậy, vô thức đưa tay chạm vào má cậu. Một động thái nhỏ đã đánh thức Trạch Tiêu Văn, vươn vai một cái nhẹ với đôi mắt còn mơ màng rồi hỏi anh cảm thấy thế nào, Hạ Chi Quang nhìn thẳng vào đôi mắt Trạch Tiêu Văn rồi trả lời mình ổn.

"Ăn táo không, tôi gọt cho anh." Hạ Chi Quang lắc đầu.

"Hay ăn chuối?" Hạ Chi Quang tiếp tục lắc đầu.

"Vậy thì ăn cháo trắng nha?" Vẫn lắc đầu.

Trạch Tiêu Văn có chút mất kiên nhẫn khi bị trêu chọc: "Vậy anh muốn ăn gì, ăn tôi hả?"

Hạ Chi Quang nói, được.

Thế rồi Trạch Tiêu Văn rơi vào im lặng.

Trạch Tiêu Văn đứng chôn chân tại chỗ, cuối cùng không thể chịu được nữa liền cầm lấy ấm nước cạnh giường Hạ Chi Quang nói mình đi lấy nước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, muốn thoát thế nào cũng không được.

Hạ Chi Quang nằm trên giường bệnh, lên tiếng kêu Trạch Tiêu Văn lại gần. Vị vậy cậu cũng cuối xuống, Hạ Chi Quang không nói gì chỉ mím môi cười, vẫy vẫy tay kêu cậu đến gần hơn chút nữa, đôi mắt long lanh. Cứu mạng, ai có thể cưỡng lại được môi mắt cún con long lanh lấp lánh lung linh thế này chứ. Trạch Tiêu Văn lại một lần nữa cúi thấp hơn.

Trong giây tiếp theo, gáy liền bị túm lấy gương mặt Hạ Chi Quang đột nhiên được phóng to, Trạch Tiêu Văn theo bản năng túm chặt lấy góc áo, khi buông tay ra sẽ xuất hiện những nếp gấp gồ ghề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gdxy