Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tròng kính của những khách hàng lớn lúc nào cũng dày như đít chai, khi họ quay đầu qua bạn có thể đoán được độ cận, trên bàn là một khuôn mặt tươi cười đầy thiện cảm, dưới bàn thì lại nó một đôi bàn tay đang trườn trên đùi của cô bạn đồng nghiệp. Hạ Chi Quang hít sâu một hơi rồi quay đầu sang hướng khác, nhìn vào mặt mũi nhìn vào tâm, điều này rất quan trọng đối với anh, có thể được thăng chức hay tăng lương hay không thì phải đợi đến cuối cùng, tốt nhất là đừng xảy ra sự cố ở lúc then chốt.

Cô đồng nghiệp vẫn đang tươi cười với khách hàng, giọng nói phát ra rõ ràng rất run, trong làng không khỏi kêu than, cô gái năm nay mới tốt nghiệp Đại học, may mắn tìm được việc làm nên không dám làm mất lòng khách hàng, cô không biết phải làm sao chỉ biết dựa lưng vào Hạ Chi Quang, khách hàng lớn cũng đang từ từ tiến lại gần cô.

Anh tới công chuyện rồi.

Hạ Chi Quang đứng lên, đổi vị trí với đồng nhiệp, đến bên cạnh người khách hàng đó và nói rằng anh sẽ là người bàn tiếp công việc.

Hợp đồng không có chữ ký, một khách hàng lớn đã bỏ đi với tâm trạng không mấy tốt đẹp.

Ông chủ hói trong văn phòng cực kì nhức đầu, chỉ tay vào nữ đồng nhiệp mắng tung tóe, thân phận của cô là gì là gì hả, người ta chạm có hai lần thì có gì sai, có mất một cánh tay hay mất đi miếng thịt nào không? Hạ Chi Quang không thể đứng nhìn chen chân vào nói, ông ta có giàu có đến đâu cũng không thể giỡ trò lưu manh, ông chủ hói không biết phải nói gì, im lặng được một hai giây rồi miệng mở ra như xã lũ, Hạ Chi Quang bị mắng đến đầu đẫm máu chó, cuối cùng kết quả là anh bị đình chỉ công tác và về nhà đợi xử lý.

Lúc Hạ Chi Quang cầm thùng giấy ra ngoài, đồng nghiệp nữ ban nảy đuổi theo anh, cô gái nhỏ liên tục nói xin lỗi, Hạ Chi Quang một tay chịu lực từ cái thùng, tay kia lấy ra một tờ khan giấy đưa cô, xoa xoa mái tóc, "Cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không cần cảm thấy có lỗi với ai khác, vốn dĩ nếu không có tiền thì ông ta cũng không được giở trò lưu manh đó."

Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, đứng trên cầu nhìn xuống dưới, có một cảm giác thang lang phiêu bạt hòa lẫn sương khói du dãng trong không khí, từng nhóm người đi bộ từ bên này sang bên kia con đường giống như lộ trình của những đàn cá nhỏ dưới biển sâu, đều đi theo cùng một hướng, trang phục giống hệt nhau, tư thế đi bộ cũng giống nhau, có thể coi như tất cả đều mang cùng một gương mặt.

Hạ Chi Quang đột nhiên nhớ đến bộ phim mà Trạch Tiêu Văn đã xem vào đêm hôm ấy, mỗi ngày trên thế Giới có rất nhiều người sinh sống, lúc đầu ai cũng nghĩ mình là trung tâm của Vũ Trụ, trong lòng tràn đầy tham vọng mình sẽ có một sự nghiệp thành công, mãi sau này bản thân mới biết mình chỉ là một vai phụ trong một bối cảnh. Vì vậy chấp nhận sự tầm thường, trở nên tầm thường, bắt đầu sắm vai người qua đường trong câu chuyện của nhiều người khác quanh mình. Thế nhưng nếu ta quay lại đầu câu chuyện, ai mà chẳng muốn mình là nhân vật chính, bây giờ lại bị một đám đông chen lấn, cúi người và bước nhanh hơn, biến cậu thiếu niên cả thèm chóng chán trở thành một người bình thường.

Hạ Chi Quang thường hay mơ về việc có thể nằm ở nhà mỗi ngày mà không cần phải đi làm, những ngày tạm cách chức thực sự thì đúng thật là đứng ngồi không yên, Trạch Tiêu Văn dựa vào ghế sô pha tay nghịch tóc Hạ Chi Quang, cột tóc cho anh bằng những sợi thun nhỏ đầy màu sắc, nói Quang Quang đã làm rất ngầu, và oai phong lẫm liệt nói rằng nếu anh không được quay lại làm việc nữa thì chỉ có ăn nằm chờ chết, cùng lắm thì em bán xe nuôi anh. Hạ Chi Quang cười nhạt. Thôi đi, chiếc xe điện đó vốn dĩ là do anh mua mà.

Trạch Tiêu Văn đến gặp nhà xuất bản để nói về việc xuất bản cuốn sách mới, Hạ Chi Quang ở nhà một mình không làm gì, ngủ đến 12 giờ trưa mới mò dậy đi tìm đồ ăn. Sau bữa tối sẽ ngồi trong phòng khách đọc cuốn sách có tựa "Thép đã tôi thế đấy!". Anh chăm chú theo dõi câu chuyện của Korchagin và xem rất lâu, đến khi ngẩn đầu lên liền thấy ánh hào quang phản chiểu từ bên ngoài, bầu trời màu hồng pha chút sắc cam, giống nhứ filter hoa anh đào trên ảnh đại diện của phần mềm ứng dụng xã hội ngày trước.

Một đồng nghiệp đã bí mật bắn tin cho anh, nói rằng gần đây ông chủ đã suy nghĩ đến việc thay đổi ý định, sẽ để Hạ Chi Quang quay lại chỗ làm đồng thời xin lỗi khách hàng lớn. Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia cũng thuyết phục anh, làm thế nào chúng ta có thể chống lại họ với tư cách là những người làm công ăn lương, điều đó không thể. Chỉ là một vai phụ nhỏ cũng tốt..Hạ Chi Quang vô cảm "um" một tiếc, suy nghĩ trôi đi.

Robot quét rác đến từ hàng Xianyu đột nhiên phát ra tiếng báo động nhỏ dưới chân Hạ Chi Quang, như bị thức tỉnh sau hồi trầm luân, Hạ Chi Quang cúp điện thoại lắng nghe tiếng động. Robot chui đầu vào một cái ghế nhỏ có bốn góc được bao quanh bởi chân ghế, nó làm theo chương trình đã được thiết lập sẵn, lùi lại khi đằng trước có chướng ngại vật, tiến lên khi đằng sau có chương ngại vật, liên tục di chuyển không ngừng. Giống như một con thú bị mắc kẹt, cũng giống như những con động vật hay chân có thể nhìn thấy ở khắp mọi người trong các tòa nhà bê tông cốt thép từ ngày này sang ngày khác.

Hạ Chi Quang bước đến, dời chiếc ghế đi, giải cứu nó.

Thế là con robot lại di chuyển một cách trơn tru.

Hạ Chi Quang trầm ngâm đứng nhìn một lúc, ra ban công châm một điếu thuốc nhưng không hút, cầm trên tay nhìn nó nhen nhóm lửa đỏ, sau đó dúi tắt, ba phút sau lại quay trở về phòng làm việc và bắt đầu viết đơn xin thôi việc.

Trạch Tiêu Văn trở về nhà khi trời đã tối, bước vào cửa liền ném chiếc túi xuống đất rồi chui vào vòng tay Hạ Chi Quang, bản thảo đã bị sửa đổi hết lần này đến lần khác, nhưng có lẽ vẫn không nhận ra rằng nó đã được sửa nên tổng biên tập vẫn không chấp nhận, nên cho vào thêm một nhân vật nữ phụ độc ác , nói rằng cốt truyện nên có nhiều thăng trầm hơn.

Sao lại có nhiều nữ phụ độc ác như vậy, Trạch Tiêu Văn thở dài, tại sao lại thích xem các màn đấu đá con phụ nữ thế!

"Đầu em muốn bốc hỏa rồi đấy, nên hủy bỏ hợp đồng." Trạch Tiêu Văn nói khoác. "Vậy nên Quang Quang, anh vẫn là nên đi làm, em không thể lo cho anh được nữa huhuhu.."

Hạ Chi Quang ờ sờ mũi, "Cái này...anh xin từ chức rồi."

"Vậy phải làm sao đây! Chúng ta sẽ không thật sự phải bán chiếc xe điện mà, đúng không?!"

Hạ Chi Quang im lặng không nói, siết chặt tay Trạch Tiêu Văn, "Chúng ta đi du lịch đi."

Mạch não của Trạch Tiêu Văn vẫn chưa phản ứng kịp, đứng hình mất hai giây.

"Được."

Nói đi là đi, đặt xé máy bay đi Hong Kong, không quên gửi Xi Măng đến tiệm thú cưng trước khi khởi hành, khi đưa nó cho nhân viên nó đang nằm ườn trong túi nhưng một cục bùn nhão. Hai "con quỷ đói" phải thắt lưng buộc bụng (*) giao nộp con Boss mèo. Hạ Chi Quang không nỡ tạm biệt con boss, meow meow, nó phớt lờ anh, cao lãnh liếm chân mình, không them nhìn anh lấy một cái.

(*) Thắt lưng buộc bụng có thể hiểu đơn giản là tiết kiệm, dè sẻn trong chi tiêu, chịu đựng đói khổ để dành dụm tiền của, lúc này.

Trạch Tiêu Văn đã ra khỏi cửa hàng rồi quay lại lần nữa, thông qua tấm màng nhữa trong suốt chau mài chọt Xi măng một cái.

Ở lại tốt nha, ba và baba của con đi du lịch Thế Giới đây~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gdxy