04. 99%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fourth đi trước Gem, chào bố mẹ lần nữa rồi nhảy chân sáo về phía xe đạp cậu bạn đang đỗ ngay cổng nhà mình. Gem vẫn ở lại nói gì đó với mẹ cậu, Fourth nhường không gian lại cho hai người. Thật ra từ tối qua sau khi về nhà, cái tên Gemini vô tình đã trở thành nhân vật chính lộng lẫy trong câu chuyện mà Fourth kể với bố mẹ; một người bằng tuổi con, học chung trường, cậu ấy có đôi mắt trong ngần và nụ cười mỉm rất thu hút. Cậu ấy có thói quen để tóc tự ráo nước sau khi gội đầu, đừng hỏi mối quan hệ giữa hai đứa là gì mà con lại hiểu rõ vậy, vì con vừa trở về từ nhà cậu ấy đấy thôi. Gemini đã cứu con một bàn thua trông thấy, cậu ấy nhận lời xem phim cùng con dù giữa hai đứa chưa từng có mối liên hệ nào. Gem đưa con tới nhà cậu ấy do trời mưa tầm tã, còn cậu ấy thì không muốn để con ở lại rạp chiếu phim một mình. Bố mẹ có biết lúc đó con đã nghĩ gì không? Rằng tại sao trong khi một người đã trò chuyện cùng con gần nửa năm lại bỏ rơi con không vì lý do nào, thì người xa lạ với con như Gemini lại sẵn sàng mang con đến nhà cậu ấy chỉ để đợi cho cơn mưa tan đi, và cũng chỉ bởi cậu ấy không muốn con một mình. Thậm chí, Gem còn kiên quyết phải đi cùng con về nhà, vì cậu ấy không yên tâm khi con phải tự đi một quãng đường không gần cũng chẳng xa.

Cậu ấy đã cho con lời khuyên, an ủi con dẫu cậu ấy không có trách nhiệm và cũng chẳng cần làm thế. Cậu ấy pha sữa ấm cho con, làm mọi cách để con không thấy lạnh. Cậu ấy đáp ứng mọi yêu cầu từ con dù cậu ấy không hẳn muốn làm vậy. Cậu ấy lắng nghe con, cậu ấy chưa bao giờ khiến con cảm thấy giữa hai đứa phải cần rất nhiều thời gian nếu muốn thân thiết hơn. Bố mẹ có thấy lạ không? Khi hai đứa chỉ mới gặp nhau đây, chỉ mới biết tên nhau vài giờ đồng hồ, còn chưa đón với nhau một bữa tiệc sinh nhật nào, cũng chưa mừng với nhau một thành công chi, song hai đứa cứ như thể đã quen nhau từ lâu lắm, lâu đến nỗi, không có khoảng thời gian nào trên đời có thể so bì được.

Fourth đã nói với bố mẹ mình những điều đó, về những nghĩ suy nảy nở miên man trong lòng tựa cả cánh đồng hoa đến mùa nở rộ. Cơn mưa hoa bay trong chiều gió, phảng phất mùi hương đi thật xa, tất cả chúng đều đồng loạt bừng tỉnh sau thời gian dài bận rộn với hành trình chuẩn bị cho sự bung nở. Và suy nghĩ trong lòng Fourth hôm qua cũng rộn ràng tương tự. Cứ như là, nó đã thai nghén tựa lúc nào, để bây giờ, khi cuối cùng cũng có dịp được lộ tỏ, nó có thể đầy tràn và chứa chan không ngơi nghỉ trong đầu cậu, kéo cả xuống dạ dày, làm cậu nôn nao khó tả.

Vì nghe Gem bảo mai sẽ đến đón mình đi học, cả đêm đó Fourth không ngủ được.

Fourth không biết mình làm sao. Thường thì cậu không hay phải lòng người khác nhanh tới vậy, hoặc chính xác hơn, cậu cũng đã từng cảm nắng vài người, nhưng để xác thực rằng cậu phải lòng họ, nhớ nhung họ thì chưa. Fourth luôn tin mình còn quá trẻ để yêu đương, hay hẹn hò. Ý cậu là, làm những điều sẽ khiến trái tim nhộn nhạo, đầu óc lộn nhào, còn tay chân thì cuống cuồng chẳng giống ai chỉ bởi nghe tên người đó. Bố mẹ cậu không cấm cản chuyện yêu đương. Ngược lại, họ thường xuyên phổ biến cho Fourth nghe rằng sống tới từng tuổi này, cả hai đều tán thành ý kiến bảo tình yêu tuổi học trò là tình yêu đẹp nhất. Có thể nó không hoàn toàn là tình yêu, song nó vẫn có rung cảm, xao động, và hơn hết thảy là nó trong sáng lẫn mang tính chữa lành. Nếu hò hẹn với ai đó làm mình tốt hơn, biết phấn đấu hơn thì không việc gì phải ngại ngùng với tình yêu của mình. Nhưng Fourth hiểu được tình yêu thì không chỉ có niềm vui. Thi thoảng, Fourth vẫn nghe bạn bè mình đau buồn vì tình yêu của họ. Mười tám mười bảy, đơn thuần ngô nghê, vặn nắp một chai nước cũng có thể làm trái tim bồi hồi, mở nắp một hộp cơm trưa cũng có thể giúp cả hai ngồi nửa tiếng bên nhau. Chính vì những thứ đó đơn giản nên chúng mới được nhắc đến trong những câu chuyện tình yêu đơn giản. Song cũng vì nó đơn giản, nên ta lại thường dễ lắng lo vì những thứ giản đơn.

Chẳng hạn như mấy hôm nay cậu ấy không còn vặn nắp nước cho tớ nữa, chẳng hạn như mấy ngày này cậu ấy không còn muốn ngồi cùng tớ vào bữa trưa. Chẳng hạn thế này, chẳng hạn thế kia, rồi đâm ra nỗi buồn, rồi đâm ra nước mắt. Vì vậy, Fourth không muốn bỗng nhiên vào một ngày nào đó, mình lại thành "cậu ấy" trong những câu chuyện làm tổn thương ai đấy. Và bản thân cậu cũng chẳng mấy để ý ai.

Nên cậu chỉ nghĩ Gemini là một người bạn đặc biệt.

Bởi nếu có ai đó đến bên cạnh vào lúc mình mệt nhoài hoặc cần có một người bầu bạn, chắc hẳn bất cứ ai cũng dễ dàng đắm chìm vào đối phương thôi.

Fourth tin là thế.

"Cảm ơn con."

Fourth hơi khựng lại, phía sau lưng vang lên tiếng mẹ cậu nho nhỏ, chỉ như một cánh chim én sà vào bầu trời mùa xuân thênh thang lớn rộng, nhưng nó lại làm cậu chững bước vài giây. Có lẽ mẹ đang cảm ơn Gemini vì mọi điều mà cậu ấy đã làm cho cậu. Cậu hiểu việc đó. Nhưng cậu lại cảm thấy nó không dừng lại ở đó.

Fourth lắc đầu, cố để xua tan những xa xôi không dính dáng gì đến tình cảnh bấy giờ. Cậu lại tiếp tục cất bước, đến bên chiếc xe đang dựa nghiêng hẳn về một bên. Fourth chớp mắt, cậu phát hiện trên tay xe đạp có treo một chiếc móc khóa. Chiếc móc khóa có hình hoa hướng dương. Mấy cánh hoa vàng óng, phản chiếu lại ánh sáng tự nhiên từ bầu trời. Phía bên trong, nơi tâm hướng dương có khắc một chữ G, Fourth đoán là chữ cái đầu trong tên Gemini. Cậu dùng mấy ngón tay nâng nó lên, một cách cẩn thận và nhẹ nhàng. Dường như có gì đó thổi vào lòng cậu, mát mẻ, êm ả, nhưng lại làm lòng cậu ngả nghiêng. Cậu hơi nhíu mày, hàng chân mi rung lên khẽ khàng khi cậu rủ mắt, đôi đồng tử xoáy sâu vào đóa hướng dương nhỏ bé trong tay. Fourth không biết mình đang nở nụ cười trong vô thức, với hai khóe môi nhẹ nhếch lên, và đầu ngón cái sẽ sàng miết trên mặt chữ khắc nổi nằm giữa đóa hoa.

Fourth cứ ngỡ mình vừa tái ngộ một người bạn cũ.

Đã lâu không gặp? G?

"Fourth."

Nghe tiếng Gemini gọi tên, Fourth thoáng giật mình rồi quay đầu nhìn cậu bạn đang chạy về phía cậu. Trong đầu cậu khấp khởi một khung cảnh lạ lẫm; cậu có thể nghe thấy âm thanh từ thiên nhiên thổi bừng vào tâm trí. Tiếng thấp thoáng cánh diều bay vút lên tận trời, tiếng đàn gia súc nô đùa trên thảm cỏ xanh rì, tiếng gió thổi mây trời lồng lộng đi thật xa, tiếng một tấm lụa sượt ngang qua cánh tay, hướng đôi mắt cậu đến nơi có một căn nhà gỗ sau lưng. Trong khung cảnh ấy, Fourth chỉ đứng yên, mặc cho mái tóc rối xòa vì bàn tay tinh nghịch của gió, cậu chỉ lẳng lặng nhìn Gem chạy về phía mình, như thể đó là sự mỏi mong duy nhất còn sót lại trong đời.

"Cậu sẵn sàng chưa?"

Fourth thức tỉnh trong một giấc mộng mà đôi mắt cậu vẫn đang mở to. Cậu cười, gật đầu rồi trông Gemini dựng xe đạp đứng thẳng. Gem ngồi lên trước giữ thăng bằng cho xe, cậu chỉ đứng chần chừ một giây trước khi cũng ngồi lên yên sau. Con đường đi học lại trải ra, lần này Fourth không còn đạp xe một mình nữa, cậu đã trở thành bạn đồng hành với ai đó rồi.

"Móc khóa hướng dương-" Fourth mở lời, giữa hai hàng cây bên đường um tùm lá. Trời chỉ mới sáng hơn một giờ đồng hồ, nắng cũng chẳng gắt gỏng như nắng ban trưa. Mấy đầu ngón tay Fourth chụm lại, nắm nhẹ hai bên hông áo Gemini. "Cậu mua ở đâu vậy?"

"À-" Gem hấp háy mắt liên tục để đẩy một cọng tóc vướng víu vào mắt rời đi. "Tớ đặt làm đấy, có lẽ trên cả thế giới chỉ mỗi tớ có bông hoa hướng dương này thôi."

Không nghe Fourth ừ hử gì, Gem dừng xe lại rồi ngả người ra sau hỏi.

"Cậu thích nó hả?"

"Không, ý là tớ thích, nhưng mà chỉ thích thôi." Fourth không rõ sao mình lại lúng túng. "Cậu chạy tiếp đi."

Gem bật cười.

"Nếu thích thì bảo tớ."

Câu này qua tai Fourth là Gemini muốn tặng móc khóa độc nhất vô nhị đó cho cậu, nên thay vì gật đầu rồi thôi, Fourth vội vàng xua tay rồi bảo Gemini không cần cho cậu chiếc móc khóa đó đâu.

"Tớ đâu bảo tớ cho cậu móc khóa?" Gem nói, Fourth thấy mình chẳng khác gì kẻ ngốc. Cậu im lặng, Gemini lại lên tiếng. "Cái đó có từ lúc tớ còn bé xíu, cũ rồi, nếu cậu thích thì tớ làm cái mới cho cậu."

Fourth không phản hồi lại ngay, cậu đợi đến khi Gemini tấp vào một xe bán bánh mì, gọi một ổ cay và một ổ không cay thì mới hỏi.

"Thế nếu-" Fourth ngập ngừng, không biết có nên nói ra hay không. Gemini đứng đối diện cậu, hơi cúi người, ánh mắt chăm chú thể hiện rằng cậu ấy đang tập trung lắng nghe. Fourth liếm môi, cổ họng đột nhiên thấy khô khốc không khác gì một mảnh đất cằn cỗi, sau những tháng ngày thanh bình một màu xanh, giờ đây chỉ còn trụi trơ những lằn ranh vết nứt, đứt toạc mà không mùa màng nào dám gõ cửa. Gemini tỏ vẻ lo lắng, cậu bước tới vài bước nhỏ, đưa một tay nắm lấy cánh tay Fourth, liên lục hỏi han rằng cậu có thấy ổn không. Fourth gật đầu, cười trấn an một cái rồi quyết định nói với Gemini. "Nếu tớ muốn chiếc móc khóa cũ thì sao?"

Fourth không hiểu sao mình lại hỏi Gemini vậy, y rằng đây là cách nói chuyện thường ngày của hai đứa dù thực chất thì hai đứa chỉ mới quen biết nhau chưa tròn hai mươi bốn giờ. Gemini hơi khựng lại, cậu chỉ "hả" một tiếng như sợ mình nghe nhầm. Khi nghe Fourth lặp lại câu hỏi, Gemini cũng không mất nhiều thời gian để suy nghĩ. Cậu mỉm cười, quay sang nhìn móc khóa rồi lại nhìn Fourth.

"Thế thì nó sẽ là của cậu."

Fourth hơi nhíu mày, song cái nhíu mày ấy chóng tan đi. Gemini quay sang trả tiền cho hai ổ bánh mì, Fourth bảo muốn chia đôi nhưng cậu bạn từ chối. Thấy Gemini định gỡ móc khóa ra cho mình, Fourth gấp gáp ngăn cản.

"Tớ đùa thôi."

"Tớ không sao mà." Nụ cười trên môi Gem càng đậm hơn. "Tớ thấy ổn nếu đưa nó cho cậu."

"Tớ đùa mà, thật đấy." Fourth cười, vuốt ve từ phần vai xuống cánh tay Gemini. "Tớ chỉ hỏi cậu thôi, như kiểu giỡn với nhau vậy."

Gemini gật gù, đưa Fourth ổ bánh mì.

"Nhưng nếu cậu muốn thì cứ bảo tớ, tớ không thấy phiền đâu."

Fourth gật đầu, há miệng ngoạm một miếng bánh mì to trong khi Gemini móc ổ của mình vào tay lái. Vị cay thập thò nhen nhóm trên đầu lưỡi, Fourth ngạc nhiên nhìn ổ bánh mì rồi nắm tay áo giữ Gem lại.

"Cậu gọi ổ cay cho tớ hả?"

Gem vội gạt chân chống xe xuống, nghiêm mặt.

"Sao thế? Cậu không ăn cay được à?"

"Đâu có." Fourth dường như chỉ đáp lại bằng những tiếng nhẹ tựa hơi thở. Thấy Gemini thở phào, cậu cúi mặt nhìn ổ bánh mì trong tay mình rồi không nói gì nữa.

Ngày qua ngày, Gemini xuất hiện trong vòng lặp cuộc sống của Fourth như một hành tinh lạ va vào vòng đai Sao Thổ nhưng không làm Sao Thổ tổn thất gì. Fourth không hiểu động lực nào giúp Gemini có thể luôn xuất hiện trước cửa nhà cậu ít nhất là ba mươi phút trước giờ vào học hay kiên nhẫn đứng đợi cậu cùng tan trường. Gem hòa vào đám bạn thân trên lớp của Fourth như một cánh hoa lẻ bóng về lại với đồng loại, cậu giới thiệu Fourth với bạn bè mình cách tự nhiên, và bạn bè Gem cũng chào đón Fourth bằng thái độ nồng hậu.

Biết Gem chỉ sống một mình, thưa thoảng thì mẹ Fourth sẽ giữ cậu lại ăn tối, thậm chí là qua đêm ở nhà Fourth nếu ngày mai là chủ nhật. Mối liên kết vô hình giữa cậu và Gem rút ngắn dần, không hề ràng buộc hay bắt ép. Gemini có thể cùng cậu nói về những chủ đề mà cậu đã từng nghĩ là ai cũng sẽ chê cười chúng nhảm nhí. Có thể cười òa vì những câu đùa vớ vẩn của Fourth, luôn cầm sẵn khăn giấy hoặc để cậu tựa đầu lên vai mỗi lần cả hai cùng xem một bộ phim buồn. Khóc xong thì mắt sẽ khô, Gem lại lật đật chạy đi lấy chai thuốc nhỏ mắt đặt trước mặt sẵn cho Fourth phòng khi cậu quên mất. Có những ngày Fourth không muốn ăn gì, Gemini lại tìm đủ cách để cậu chịu ăn; như là hứa đi công viên giải trí cùng cậu, hứa mua cho cậu một que kem cách nhà cậu tận ba mươi phút chạy xe, hứa hát ru cho cậu nghe liên tục trong suốt một tuần, hoặc hứa đến tận nhà rước cậu đi xem phim ở rạp chiếu gần nhà mình. Có những lời hứa mà Fourth nghĩ nếu Gem nói vui thì cũng chẳng thành vấn đề, cậu không cần Gem phải làm đâu, song Gem vẫn thực hiện chúng tựa thể đó là trách nhiệm sống còn.

Gem có gu âm nhạc giống cậu. Có những bài hát nổi tiếng từ thời bố mẹ, bạn bè trên trường cậu sẽ không biết nếu chúng không xuất hiện trong một bộ phim lấy bối cảnh xưa, nhưng Gem thì khác. Cậu ấy liên tục gật gù đồng tình với mỗi tên bài hát được sáng tác nhiều năm trước cả khi hai đứa ra đời mỗi lần Fourth tấm tắc khen hay. Không chỉ trở thành một người bạn có cùng gu nhạc, Gemini còn trở thành một tay guitar chơi những bản nhạc đó cho cậu. Cứ mỗi lần cậu bảo mình thích bài nào, vài ngày sau Fourth sẽ thấy Gemini gửi đoạn ghi âm cậu ấy chơi guitar bài hát ấy cho cậu.

Gem có gu phim không giống Fourth. Trái ngược với Gemini, người thích theo dõi những bộ phim đào sâu về các vấn nạn xã hội lẫn lên án chúng, Fourth lại thích xem những bộ nhẹ nhàng và có tình tiết chậm rãi. Những lần không chọn được phim chung để xem, Gemini đều vờ như chơi bao búa kéo thua để Fourth được xem bộ phim cậu thích.

Fourth từng buột miệng hỏi Gem rằng "Với ai cậu cũng tốt thế này hả?" trong một lần hai đứa trèo lên mái nhà Fourth ngắm sao. Và dẫu trời chẳng có lấy một mụn sao bé tẹo nào, Gem vẫn sẵn sàng leo lên mái nhà ngồi cùng Fourth mà không có lấy một lời than thở.

"Sao lại với ai? Cậu là Fourth mà, có phải tên Ai đâu?"

Gemini trả lời với vẻ mặt rất bình thản. Cậu ấy bình thản đến nỗi, chính Fourth lại thấy xấu hổ với suy nghĩ của mình. Một người tốt thì dĩ nhiên sẽ tốt với những người xung quanh, Gemini cũng là một người như thế. Cậu ấy dịu dàng với từng ngọn cây kẽ lá, sẵn sàng với từng chú cún chú mèo bị người ta bỏ rơi trên đường.

"Cảm ơn cậu."

Fourth đột ngột nói. Gemini tò mò quay qua nhưng rồi lại thấy Fourth đã mỉm cười và nhìn mình từ lúc nào.

"Vì đã trở thành một chàng trai tuyệt vời."

Có đôi khi, bạn sẽ muốn cảm ơn một người không vì lý do gì. Lời cảm ơn không khó để thốt lên, thậm chí nó còn có thể trở thành động lực to lớn với một ai đó. Cảm ơn vì đã làm tốt, cảm ơn vì đã ăn thật ngon, cảm ơn vì đã đồng cảm, cảm ơn vì đã đón đưa tớ đi học mỗi ngày, cảm ơn vì đã luôn kề cạnh bên tớ, cảm ơn vì đã trở thành một dáng hình đáng yêu trong tuổi mười tám đẹp đẽ này. Fourth muốn cảm ơn Gem vì những điều đấy, nhưng sau cùng, cậu nhận ra rằng mình không thể cứ thế mà viết hẳn một sớ dài dòng cho Gem. Vì vậy đơn thuần hơn, cậu chỉ cảm ơn bởi Gem đã trở thành một chàng trai quá sức tuyệt vời. Hơn cả bất kì đơn vị nào có thể đo lường được mức độ tuyệt của Gem, cậu ấy vượt lên trên tất cả.

"Cảm ơn cậu."

Gem thủ thỉ, giọng cậu trầm đi, nhạt màu như sắc hương những đóa hoa phía dưới sân vườn đang ngập trong cái tối om của buổi đêm.

"Tớ nắm tay cậu được không?"

Gem hỏi rồi nhướn mày chờ đợi người kia tiếp tục. Thấy Fourth gật đầu đồng ý, Gem đưa tay sang nắm lấy tay cậu.

"Cảm ơn cậu."

Gem lặp lại. Mấy đầu ngón tay Gem lạnh ngắt, những vết chai cứng từ việc tập đàn dường như đã đóng thành băng trên tay cậu, song không vì thế mà hành động lần mò đến bàn tay Fourth trở nên nóng vội. Cậu chậm rãi di chuyển tay mình đến mu bàn tay Fourth. Đến khi những ngón tay mảnh đan được vào những kẽ tay đang ngóng đợi một làn hơi khác lạ, Fourth mới nghe Gemini nói với mình, rất khẽ, tựa hồ đó là bí mật mà cậu ấy chỉ muốn cho mỗi mình cậu biết.

"Vì đã thấy tớ tuyệt vời."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net