Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một đám trẻ ngốc nghếch, tuổi bằng một phần ba thầy giáo, chúng nó đâu nghĩ hành động anh hùng, đòi công lý cho thầy Fourth lại trở thành hành vi bắt nạt bạn. Chúng nó nghĩ lời xin lỗi nói ra với thầy chỉ dễ như lúc một đứa lỡ tay làm gãy ngòi bút chì của đứa ngồi cạnh, xin lỗi rồi cười xòa là xí xóa. Với Kit thì chuyện này không bé như thế.

Fourth giơ tay ra hiệu cho các em học sinh yên lặng rồi tiến về phía cậu bé gầy gò nơi góc phòng sinh hoạt. Nước mắt em ướt cả mảng quần bởi gương mặt cúi gằm đã chạm tới đầu gối. Chỉ chờ bàn tay ấm áp của thầy giáo nâng mặt em lên, cậu bé vỡ òa trong tủi thân và cảm giác tội lỗi:

- Thầy ơi, con xin lỗi, huhuhu, con xin lỗi thầy. Con cũng sợ bố, con không muốn về nhà đâu. Con xin lỗi thầy, thầy đừng bắt con về với bố.

Câu cuối của cậu bé lịm dần trong cái ôm chặt của Fourth. Cậu vỗ về đứa trẻ run rẩy, nấc lên từng cơn oan ức và tủi thân. Tự nhiên cậu thấy sống mũi mình cay. Cảm giác đau đớn từ vết thương được đám trẻ băng bó vụng về chẳng còn khiến cậu khó chịu. Fourth chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bằng mọi giá phải bảo vệ cậu bé còi cọc trong lòng mình, để em được sống trong tình thương và được học ít nhất là cho xong chương trình cấp 2.

Đám trẻ mới nãy còn nhao nhao đòi bạn xin lỗi, giờ im thin thít. Chúng nó biết mình sai và quá đáng với bạn nên chẳng ai ho he gì nữa, ngoan ngoãn bảo nhau ăn cho xong bữa cơm. Các thầy bận việc, mấy đứa cấp 2 còn chủ động sang đút cho các em cấp 1. Đã có đứa lục tục cất ghế, cầm bát đi rửa.

Gemini trở về thấy nhà ăn đã thưa tiếng khua bát thìa. Chỉ còn 1,2 gương mặt điển hình ăn chậm, bữa nào cũng như bữa nào. Đưa mắt về phía góc phòng, anh mới nhận ra ngoài các em chưa ăn xong, còn có một lớn một nhỏ lặng lẽ ôm nhau. Hình như nhận ra cậu bé trong lòng mình đã quá mệt mà ngủ thiếp đi, Fourth khó khăn nhấc người đứng dậy mà không làm cậu bé tỉnh dậy, rồi vừa vỗ nhè nhẹ, vừa cố gắng để đưa em lên vai. Gemini thấy vậy vội chạy lại, ra hiệu cho Fourth đỡ Kit lên vai anh. Fourth chắc chắn chưa thể hết đau, người như thế tự đi còn không nổi, lại muốn cõng thêm cậu bé 12 tuổi về phòng hay sao?

Đặt Kit nằm ngay ngắn trong căn phòng ký túc học sinh nam, Gemini tự nhủ sẽ quay lại nhà ăn và tạm thời cất đi phần thức ăn để cậu nhóc tỉnh dậy là có thể hâm nóng lại ngay. Không ngờ bước ra khỏi phòng ngủ lại chạm mặt Fourth.

- Anh để hai thầy lại lấy lời khai rồi về trước đấy à?

- Ừm, hai người là đủ rồi. Tôi sợ cậu không quản nổi đám trẻ - Gemini ngồi xuống bên cạnh cậu, trên bậc thang của ký túc. Hôm nay thoáng mây, trăng khuyết rõ vằng vặc giữa trời. Gemini nói một câu thế rồi cả hai cứ vậy, im lặng. Chẳng biết đặt điểm nhìn ở đâu, Gemini tự nhiên không lý giải được, anh bị thu hút bởi từng đợt khói bảng lảng tản ra theo từng nhịp thở giữa mùa đông trên núi của cậu đồng nghiệp ngồi cạnh. Cứ nhìn chăm chú như vậy, cho đến khi chợt dưng anh chuyển điểm nhìn tới mớ băng gạc lộn xộn bên thái dương của cậu. Ma xui quỷ khiến, anh khẽ chạm vào đó:

- Thành quả của mấy đứa đây đúng không? Băng thế này mất vệ sinh chết. Quay về phòng đi, tôi giúp cậu băng lại.

Thực ra Fourth đã biết mình phải tự vệ sinh rồi băng bó lại. Các em có lòng, nhưng tay chân đều lóng ngóng, vệ sinh có khi còn không sạch đã vội vã băng kín lại rất dễ nhiễm trùng. Chỉ là, lời đề nghị từ Gemini, không phải ai khác mà lại là Gemini, khiến cậu hơi khó xử. Đã nghĩ sẽ hạn chế tiếp xúc gần với nhau nhất có thể, giờ cứ phải liên quan. Nhưng từ chối trong lúc này cũng chẳng phải ý hay. Dù sao Fourth tự mình loay hoay cũng không dễ, phòng không có gương, chiếc gương cầm tay cậu đem theo lại quá nhỏ. Có người giúp, dù sao cũng là ý hay hơn.

- Ừm, vậy nhờ anh...

Nói rồi, họ lặng lẽ cùng nhau trở về phòng. Cùng lúc này, hai thầy giáo ở lại lấy lời khai cũng quay trở về điểm trường bằng xe của các anh công an. Họ nói chắc chắn bố Kit sẽ phải nhận hình phạt thích đáng. Nhưng cũng dặn dò rất kĩ các thầy giáo cần cẩn thận hơn, gã đàn ông phạm tội gây rối nơi công cộng và đánh người, nhưng những tội này thì không thể giam người quá lâu. Phòng trường hợp gã lại tiếp tục đến trường gây sự, cẩn trọng vẫn hơn.

Tối nay các thầy giáo quyết định không đi tuần đêm và rạng sáng, ai cũng thấm mệt rồi. Đám nhóc tự biết không nên phiền các thầy, đúng giờ bảo nhau tắt đèn, ai có điện thoại nộp hết cho các thầy, ngoan ngoãn vào giấc. Hai thầy giáo đi lấy lời khai về cũng thiếp đi ngay sau khi chìm vào chăn ấm đệm êm, sớm hơn cả mọi khi. Chỉ còn Gemini khẽ khàng chuẩn bị bông băng, thuốc sát trùng, đợi Fourth tắm rửa xong sẽ giúp cậu thay băng.

Fourth bước vào phòng ký túc, vừa đi vừa lau tóc. Đêm trên núi lạnh, nhưng so với cái lạnh mùa đông Nhật Bản thì chẳng thấm vào đâu, nên tính ra cậu là người chịu lạnh giỏi nhất, vẫn thường tắm gội khuya, nhường các thầy giáo khác vệ sinh cá nhân trước. Gemini hơi sững sờ nhìn người trước mắt. Cậu mặc chỉ một chiếc áo len mỏng dài tay, hơi nước nóng vẫn còn lởn vởn chưa tản đi hết. Con người ta sau khi tắm táp sạch sẽ có một sức hút rất kì lạ. Đặc biệt là người dù 30 nhưng vẫn trắng hồng hào và và mịn màng như Fourth. Cậu ngồi xuống cạnh anh, rồi đưa ánh mắt qua nhìn khi thấy anh như hơi lạc trong thế giới suy tưởng của chính mình.

Có một ngày tháng xa xôi nào đó, khi Fourth cũng trùm khăn tắm trên đầu bước ra từ nhà vệ sinh của căn hộ cậu thuê, người ngồi khoanh chân nghịch laptop trên giường đã vội vã buông việc mình đang làm dở, xăm xắn lau tóc cho cậu. Lau thì ít, nghịch mớ tóc mềm đen nhánh của cậu thì nhiều. Sau đó nhất định sẽ rải cơn mưa nụ hôn lên trán và đỉnh đầu cậu. Sau đó nữa nhất định sẽ vùi mặt trong tóc cậu hít lấy hít để, thắc mắc sao cùng một mùi dầu gội, lên tóc em cảm giác thơm gấp 2 lần lên tóc anh nhỉ.

Gemini vội vàng lắc đầu, xua đi ý nghĩa muốn đưa tay ra nhận lấy khăn lau trên đầu cậu. Thói quen là điều gì đó vô cùng đáng sợ, dù lần cuối anh làm chuyện ấy cũng đã hơn 10 năm về trước. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát cũng vội tách ra, Fourth hơi chúi đầu về phía ánh sáng để Gemini nhìn rõ vết thương. Cậu suýt phì cười khi nghe được tiếng xuýt xoa rất nhỏ của anh. Còn Gemini, cũng nghe được hơi thở rất khác của Fourth khi anh bắt đầu thoa thuốc đỏ lên vết thương. Dù cậu đã cố nén lại không kêu than, anh biết chắc chắn là rất đau.

- Cứ kêu một chút đi, hai anh bạn kia chẳng dễ mà tỉnh lại đâu?

Không biết Gemini cố ý hay vô tình, nhưng những lời này nói ra khi anh tỉ mỉ bôi thuốc đỏ trên thái dương Fourth. Anh thở từng hơi rất khẽ, nhưng cũng đủ mơn man rất gần khiến tai người đối diện chuyển đỏ. Rất lâu rồi, tưởng như đã quên cảm giác gần gũi rồi, họ mới lại gần gũi đến vậy.

- Ừm... không đau lắm mà. Kệ thôi. Tôi nghĩ bôi thuốc thế là được rồi, giúp tôi băng lại đi.

- Giờ còn đau không?

- Thực ra là ngoài da thì không quá đau. Chủ yếu vẫn thấy ong ong vì va đập. Ngủ một giấc chắc là mai đỡ hơn.

- Lúc đấy anh hùng ghê ấy nhỉ, không nghĩ đến bây giờ khó chịu như thế này đâu.

Fourth hơi giãy khỏi những cái chạm và thổi khẽ của Gemini:

- Anh cũng thấy hắn sắp lao vào phá cửa đến nơi rồi mà? Với cả dù sao tôi cũng có võ...

- Chỉ là lâu không dùng nên chân tay yếu ớt để hắn xô ra được phải không? - Gemini cắt ngang - Tôi biết rồi. Đâu có ai bảo cậu sai, còn phải cảm ơn cậu. Nhưng từ nay, phải cẩn thận hơn đấy. Ờm, à... các anh công an dặn vậy đấy. Không liều được.

Một lần nữa, ánh mắt lại chạm nhau. Nhưng chẳng ai nói năng gì, lần này lại nhìn nhau thật lâu. Cái nhìn muốn nói thật nhiều điều, nhưng lại chẳng biết nên nói gì trước, nên bắt đầu từ đâu.

Vẫn là Gemini tránh ánh mắt đi trước, anh quay lại dọn dẹp băng gạc thuốc đỏ vào hòm cứu thương. Fourth cũng lau mái tóc cho khô trước khi leo lên giường nghỉ ngơi. Hai thầy giáo ngủ trước chiếm hai vị trí cạnh nhau phía gần cửa ra vào, họ đương nhiên còn hai vị trí phía trong, giáp nhà tắm và vệ sinh. Khoảng trống không lớn, Fourth cảm thấy rất rõ sức nặng khi Gemini nằm xuống phía sau lưng cậu. Cậu biết anh không cố ý, nhưng họ vẫn phải khẽ chạm vào nhau. Trong đêm tối tĩnh lặng, xúc giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Gemini khẽ chạm vào vai cậu ra hiệu:

- Sáng mai cứ ngủ đi, tôi đánh thức bọn trẻ rồi cho các em tập thể dục. Đừng dậy sớm, sương xuống buốt đầu lắm.

Fourth không biết mình lấy can đảm từ đâu, chỉ là bỗng cảm thấy rất muốn. Vô thức muốn, và ý thức cũng muốn. Cậu vươn bàn tay buông cạnh người chạm nhẹ lên bàn tay đang đáp trên vai cậu. Cảm nhận Gemini khẽ giật mình. Nhưng không lập tức buông ra. Ngón tay chạm ngón tay, dây dưa chục giây đồng hồ cho đến khi hơi thở đôi bên như ngưng lại. Lúc này, Gemini mới khẽ buông tay. Hơi thở của anh không còn quẩn quanh bên tai, Fourth đoán anh đã trở mình quay về hướng ngược lại. Cậu nhẹ buông một tiếng thở dài. Ngủ thôi, ngày dài quá rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net