Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin không nói gì liền đi vào trường, Pond thấy biểu tình không mấy vui vẻ này của em liền đuổi theo. Hắn bạo dạng nắm lấy cố tay em níu lại.

- Phuwin chờ anh đã!

Phuwin quay lại nhìn hắn, ánh mắt em nhìn Pond có chút ái ngại. Cậu bé vội vàng cảm ơn

- Cảm ơn vì lúc nãy đã giúp em. Giờ em không cần anh nữa, anh cũng đừng có nghe theo lời của cậu em mà bám riết lấy em như vậy.

Sở dĩ Phuwin tỏ thái độ này với Pond là vì nghĩ Mark kêu hắn giám sát em. Ở nhà đã luôn bị theo dõi từng nhất cử nhất động giờ vào trường cũng không được tự do. Điều này khiến cậu bé vô cùng bất mãn. Nhưng Phuwin hiểu lầm hắn mất rồi, hắn chỉ là đang cố gắng kết thân với em chứ chẳng hề có ý đồ gì khác. Pond gấp gáp thanh minh.

- Cậu em không sai anh theo dõi em. Ông chú đó chỉ nhờ anh bảo vệ em

thôi.

Phuwin dẫu môi đáp.

- Em không cần ai bảo vệ hết. Nếu anh vẫn còn tiếp tục đi theo em hay gọi cho cậu em nói này nọ. Em sẽ ghét cả anh luôn!

Nói rồi liền quay đầu muốn đi nhưng liền bị Pond níu lại lần nữa. Phuwin ngơ ngác quay về sau, bản thân cũng cố vùng vẫy ra khỏi cái nắm tay ấy. Pond thở dài đáp

- Anh chỉ muốn kết bạn cùng nhóc thôi.

Pond dùng ánh mắt long lanh để nói với người đối diện, ánh mắt mà hắn sẽ không dùng đế nhìn bất kì ai. Phuwin nghe hắn nói thế thì có chút bất ngờ, em ngoan ngoãn trở lại, không còn vùng vằng như khi nãy nữa. Phuwin cúi đầu, miệng hơi chu ra lầm bầm nói.

- Em có gì tốt để anh muốn kết bạn chứ?

Phuwin là người đầu tiên khiến Pond phải hạ mình chủ động đến kết bạn. Dù bản thân hắn cũng chả ưa gì cái thói thiếu gia, tiểu thư của đám con nhà giàu, nhưng phải nói thật hắn cũng có nhiễm chút ít cái thói đó. Trước giờ Pond luôn đặt bản thân hắn lên trên hết, trừ khi kẻ khác chủ động đến kết thân với hắn chứ hắn chả bao giờ muốn làm bạn với ai.

Gemini cũng là một trong số đó, nếu năm đó Gemini không chủ động tới bắt chuyện với hắn thì đến giờ bản mặt của tên kia hắn cũng không thèm nhìn. Phuwin mím môi, em không biết mình có nên làm bạn với hắn không. Từ nhỏ bản thân đã không có bạn, và cũng không muốn có bạn.

Đối với Phuwin bất kể một tình cảm đặt biệt nào với người ngoài cũng sẽ chẳng bao giờ bền lâu, chẳng có ai đáng để tin tưởng cả. Giống như cách ba em đã bỏ mẹ em khi biết bà ấy có thai...

Pond không biết đứa nhỏ trước mặt mình đang nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm không được vui vẻ của em, hắn đoán có lẽ cậu nhóc không muốn làm bạn với hắn. Hít một hơi thật sâu, hắn tiếc nuối nói.

- Nếu em không muốn thì thôi vậy.

Phuwin áy náy không biết đáp lại thế nào, em đưa mắt to tròn lên nhìn anh. Pond thấy thế cũng chỉ cười và nói.

- Sắp vào tiết rồi em mau về lớp đi.

Phuwin vốn dĩ đang định giải thích gì đó với anh nhưng bản thân lại chẳng biết phải nói sao. Đây là lần đầu tiên em rơi vào trường hợp này, nhìn Pond đang buồn rầu đứng trước mặt, nhóc thấy bản thân mình như có lỗi vậy. Đang định mở lời nói gì đó thì liền bị Pond đẩy đi.

Hắn nhìn bóng lưng nhỏ đang đi, Pond không biết cậu nhóc này đã phải trãi qua những truyện gì... Nhưng ít ra hắn còn thấy mừng cho Phuwin vì có một người chú hết lòng yêu thương em ấy.

.

Trải qua hai tiết học mệt mỏi, cuối cùng Fourth cũng được nghỉ giải lao. Em đứng lên vươn vai vài cái, nhìn sang bên cạnh đã thấy Dunk nằm đai trên bàn ngủ ngon lành. Vì không muốn làm phiền giấc ngủ của bạn nên Fourth tự mình đi vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh ngủ. Mặt khác là để tránh mặt những người không muốn gặp.

Nước lạnh tạt vào khiến Fourth tỉnh táo hơn đôi chút, em nhìn bản thân trong gương. Ánh mắt đờ đẫn thiếu sức sống, gương mặt không còn hồng hào như trước nữa. Em có hơi giật mình, chỉ một đêm không ngủ thôi mà bản thân đã tàn tạ như thế rồi.

Không muốn tiếp tục nhìn vào bộ dạng thảm thương này của bản thân nữa, em vẫy tay cho ráo nước rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Trên đường về lớp, Fourth tìm cách tránh mặt Gemini nhiều nhất có thể. Từ bao giờ mà em lại sợ hắn đến vậy nhỉ? Chỉ nghĩ tới thôi đã khiến đầu Fourth nhói đau của lên. Lại kể đến chuyện đêm qua cũng đủ khiến Fourth sợ hãi Gemini như thế nào.

Fourth bần thần đi trên hành lang, cảm giác đôi chân chỉ đang đi theo bản năng chứ chẳng còn điều khiến được nữa. Đột nhiên phía trước em tối sầm lại, đầu óc thì quay cuồng, khó thở,... Trong chốc lát cả cơ thể Fourth vô lực ngã nhào về trước.

Em nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng để bản thân tiếp đất. Nhưng không, cảm giác mềm mại truyền đến. Fourth chậm rãi mở to mắt, bên tai văng vẳng tiếng gọi quen thuộc.

- Fourth! Fourth!

Tiếng nói gấp gáp pha chút lo lắng. Em cố giương mắtlên nhìn người đó, gương mặt hiền hòa dần hiện trong đôi mắt.

- P'Tinn

Fourth yếu ớt gọi, em cảm nhận được anh nhẹ thở phào một hơi

- Ăn viên kẹo này đi, em vừa bị tuột đường huyết đó.

Anh một tay đỡ lây người Fourth, một tay tháo vỏ kẻo đưa đến cho em. Đúng là có chút đường vào liền đỡ hơn hẳn, gương mặt xanh xao khi nảy cũng có sức sống hơn.

Fourth nhanh chóng lấy lại ý thức, em đứng ngay ngắn lại, không quên cúi đầu cảm ơn anh.

- Cảm ơn P'Tinn

Fourth nhớ đến một chuyện, hình như là mỗi lần em gặp chuyện thì Tinn luôn kịp thời xuất hiện, cứ như là một anh hùng vậy. Đến cả Fourth cũng không biết bản thân em nắc nợ chàng trai này bao nhiêu lần nữa.

- Để anh đưa em về lớp.

Anh nắm lấy cổ tay em dẫn đi nhưng Fourth níu lại. Lúc này em không muốn về lớp, em muốn tâm sự với anh, hay đúng hơn là xin một lời khuyên...

- Anh ơi, chúng ta nói chuyện chút được không ạ?

Nhìn vào ánh mắt đang long lanh của Fourth, anh biết em lại gặp chuyện. Linh tính mách bảo anh không được từ chối đứa nhỏ này, vì trông em thật sự không ổn.

Bên đây thì Gemini đang điên tiết lệ vì không thấy bóng dáng em đâu. Đến lớp chỉ thấy mỗi con vịt nhỏ khó ưa đó đang nằm ngủ trương thây trên bàn. Bộ não của học bá lại bắt đầu suy đoán, nếu em không đi cùng Dunk thì chỉ có thế là đang ởchỗ nào đó hẹn hò cùng Tinn.

Chỉ cần nghĩ đến thế thôi là cảm xúc trong hắn lại lần nữa sôi sục lên. Gemini không còn tìm lý do để biện hộ cho cái cảm xúc khác lạ của mình nữa, giờ hắn mhông muốn chối bỏ nó nữa. Hắn thừa nhận, hắn ghen, rất ghen là đằng khác.

- MÀY ĐANG Ở ĐÂU VẬY FOURTH!

Gemini đột nhiên nổi điên hét lớn khiến toàn bộ học sinh đều nhìn về phía hắn. Một vài gương mặt hoang mang, một vài ánh mắt đánh giá nhưng rồi rất nhanh bọn họ cũng lờ
đi tên điên đẹp trai này.

Grmini nhìn vào căn phòng chỉ toàn là mấy thứ đồ vô tri chứ chẳng có một bóng người khiến hắn càng thêm tuyệt vọng. Gemini đóng sầm cửa lại, hắn cúi đầu bất lực rời đi.

- Anh Gemini!

Hết rắc rối này lại đến rắc rối khác, vừa nghe thấy giọng nói kia đã làm Gemini khó chịu nhăn mày. Hắn chán ghét quay đầu lại, Sunny một mặt đầm đìa nước mắt đứng nhìn hắn.

- Hôm qua đã giải quyết hết rồi mà? Đừng có đi theo làm phiền tôi nữa.

Sunny vừa mếu khóc vừa lắc lắc đầu, cô nàng nói trong tiếng nức nở.

- Anh ơi, Sunny xin lỗi, đáng lẽ Sunny không nên nói những lời đó với anh. Sunny biết lỗi rồi... anh tha lỗi cho Sunny nha. Anh quay lại với Sunny nha được không!?

Hắn thở mạnh một hơi để kiềm nén cơn giận. Cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho bình tĩnh hết mức có thể.

- Bây giờ tôi đang rất bận không rảnh ở đây để nói chuyện với cô. Tôi nói lại lần cuối, không có quay lại gì hết. Vốn dĩ lúc đầu cũng chỉ là chơi thôi.

Sunny khóc càng lớn hơn, Gemini nói xong liền định rời đi. Đột nhiên Sunny chạy tới ôm chặt hắn, nước mắt đầm đìa cầu xin hắn lần nữa. Gemini bị giữ lại thì tức giận, sao cô nàng này lại rắc rối dữ vậy. Hắn gằng giọng nói

- Bỏ ra nhanh.

Gemini tháo cánh tay đang ôm chặt lấy cơ thể mình ra, hắn càng như thế thì Sunny lại càng ôm chặt hơn. Mãi đến lúc sau hắn mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cô nàng.

Sau khi rời khỏi thì liền nhanh chóng rời đi, bây giờ hắn mới thấy hối hận vì cái tật lêu lỏng này của mình. Chuyện quan trọng nhất là tìm Fourth mà vẫn chưa đến đâu, suốt nảy giờ đến bóng hình của em hắn còn không thấy. Gemini đưa lên vò mạnh tóc khiến nó rối bời.

Nhưng may thay cuối cùng hắn cũng tìm được em. Từ xa hắn thấy Fourth đang đi cùng với Tinn. Gemini vừa gặp được em đã vui đến mức quên hết những chuyện bực tức trước đó, hắn quền luôn cả sự hiện diện không nên có của Tinn.

Gemini vô thức tươi cười bước tới, Fourth phía này vừa nhìn thấy hắn đã hoảng đến mức trốn ra phía sau Tinn. Nhưng dường như Gemini không nhận ra sự sợ hãi đó của em.

- Fourth, nãy giờ mày đi đâu vậy? Tao kiếm mày lâu lắm...

Cơ thể Gemini bỗng mất đà nghiêng sang bên. Nụ cười trên môi cũng tắt ngấm, hắn mở to mắt bất ngờ, cảm thấy má phải truyền tới một trận đau nhứt. Được một lúc lại nghe thấy bên miệng có một mùi tanh nồng của máu.

Gemini đá lưỡi sang kiểm tra phần má vừa bị tác động mạnh, rồi đưa tay lên chùi đi vết máu bên khóe môi bị rách. Hắn đứng ngay ngắn lại đối mặt với người vừa vung tay ra đấm mình. Tinn vẫn cùng hắn đối mắt, anh căm thù gương mặt của Gemini, cũng căm ghét luôn cái tính tệ bạt đó của hắn. 

Gemini nhìn sang Fourth đang sợ hãi trốn phía sau lưng Tinn với ánh mắt bi thương. Từ lúc nào mà việc nói chuyện bình thường với em lại trở nên khó khăn với hắn như thế. Gemini vò đầu, ánh mắt nhắm chặt lại để kiềm chế cảm xúc của mình. Hắn ngăn không để cho bản thân ra tay với Tinn, chỉ sợ mọi chuyện sẽ ngày càng khó giải quyết.

Tinn mặc kệ Gemini đang đứng phía trước dằn vặt bản thân như thế nào, anh nắm lấy cánh tay Fourth định kéo em rời đi. Trước khi đi còn không quên nói với hắn một câu

- Tránh xa em ấy ra!

Gemini rời mắt khỏi Fourth, hắn dùng mặt lạnh băng đáp lại anh.

- Sao tôi phải làm vậy?

Tinn lần nữa mất bình tĩnh, anh giơ nắm đấm lên định xông tới nhưng Fourth phía sau đã ngăn lại.

- Đừng P'Tinn

Sở dĩ anh không kiềm chế được bản thân là bởi vì anh đã nghe Fourth kể tất cả về những chuyện xảy ra đêm qua. Anh cảm thấy Gemini tồi tệ đến mức chẳng khác nào cầm thú. Tinn mặc kệ trước đó Fourth và Gemini có giao kèo gì với nhau, nhưng hành động đêm qua của hắn đối với em là vô cùng kinh khủng.

Tinn ngăn lại cảm xúc trong lòng, cơ mặt cũng dần thả lỏng ra. Fourth thấy thế liền buông anh ra, em đi lên trước. Đối diện với Gemini, dùng ánh mắt căm thù nói với hắn.

- Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa.

Giọng Fourth không to cũng chẳng nhỏ, từng câu chữ đều vỏn vẹn được hắn nghe hết. Gemini có hơi ngơ ngác và lo sợ khi nghe câu nói đó, nhưng hắn vẫn cố chấp bác bỏ.

- Đừng vậy mà Fourth, tao biết là mày đang giận tao lắm. Đợi khi nào mày bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện...

- Tao nói thật, tao không muốn làm bạn với mày nữa, một chút cũng không muốn. Sau này đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa.

Tinn đứng cạnh biết Fourth đau thế nào khi nói ra những lời đó. Nhưng thà để em đau một lần rồi thôi chứ nếu cứ tiếp tục day dưa có khi cả thế xác và tâm hồn của em đều sẽ bị hủy họai bởi hắn mất.

Gemini dường như không nhận ra bản thân mình đang hành xử như cách Sunny làm với mình. Hắn vẫn cứ đinh ninh cho rằng những lời nói ấy là do Fourth giận nên mới thế. Gemini vẫn ngu ngốc cho rằng Fourth vẫn còn tình cảm với mình, tự nhủ trong lòng rằng bản thân vẫn còn cơ hội. Hắn ngập ngừng nói

- Bây giờ mày không muốn nói chuyện với tao cũng không sao. Đợi đến khi nào mày bình tĩnh lại chúng ta sẽ từ từ hòa giải.

Nói rồi liền buồn bã cúi đầu quay đi, khoảng khắc này tâm can hắn lại nhói lên một đợt. Nhưng Gemini dường như đã quên mất rằng, nỗi đau mà hắn chịu bây giờ còn không bằng một góc những tổn thương mà Fourth đã chịu.

.

Phuwin chán nản ngồi gom từng chiếc lá rụng vào một chỗ rồi đếm. Em đã trốn ra sân sau từ tiết ba, nghe đâu là giáo viên toán có việc bận nên lớp em trống tận hai tiết. Bởi thế nên em mới trốn ra ngoài sân sau để giải khuây một chút.

- 297

Bắt quả tang một đứa trẻ hư hỏng trốn học đi làm trò vô tri. Phải báo cho phụ huynh nó mới được.

Trò vui bị cắt ngang khiến Phuwin khó chịu, em nhăn mặt quay ra sau nhìn thì bắt gặp Pond đang khoanh tay dựa lưng vào tường cười trêu chọc mình. Phuwin đáp lại Pond bằng một giọng đanh đá.

- Đừng có mà hâm dọa! Anh khác gì?

Rõ ràng hắn cũng đang trốn tiết vậy mà bày đặt gọi em là đồ hư hỏng. Phuwun mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm còn mình thì tiếp tục quay lại đếm lá.

- 298

- Em chơi một mình không buồn hả?

Pond bước tới chỗ em, rồi thản nhiên nằm dài ra đất. Phuwin bị hỏi thế thì chu chu môi suy nghĩ, em ngập ngừng một
lúc rồi trả lời.

- Không buồn.

Nhóc con tuy nói năng cộc lốc nhưng lạ thay Pond lại thấy như thế rất đáng yêu, hắn không nhịn được nở nụ cười trêu chọc em.

Lần trước nói chuyện dạ thưa lễ phép lắm, mà sao giờ lại đanh đá như vậy? Em bị đa nhân cách hả?

- Con người em hai mặt vậy đó, anh không thích thì né ra dùm đi!

Pond nghe xong thì bật cười lớn, Phuwin không biết câu nói mình có gì buồn cười mà hắn lại biểu hiện như vậy. Em mím mím môi ngượng ngùng.

- Sao anh lại cười?

Pond bật người ngồi dậy, kề sát mặt lại gần Phuwin, hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu bé.

- Vì nhóc đáng yêu.

Em nghe thế thì mặt liền ửng đỏ cả lên vì ngại, xấu hổ quay mặt đi, miệng lắp bắp nói.

- Đ... Đừng có khen, người ta ngại đó.

Đến giờ Pond vẫn chưa biết đâu mới là tính cách thật của cậu bé này. Khi thì em ngoan hiền, lễ phép như một học sinh gương mẫu. Khi lại đanh đá, hư hỏng nói một cãi mười. Khi thì lại e thẹn, đáng yêu như này đây. Nhưng mà dù ở tính cách nào thì nhóc con này vẫn đáng yêu hết phần thiên hạ.

- Sao anh lại ra đây vậy ạ?... Đừng có nói là anh theo dõi em!

Phuwin nheo mắt nhìn hắn, em bày ra bộ dáng y như thám tử mà nhìn chằm chằm vào hắn. Pond lại lần nữa bật cười, đây có lẽ là ngày mà hắn cười nhiều nhất trong đời đấy.

- Anh theo dõi em làm gì chứ. Phải nói là em đang phá hoại giấc ngủ của anh thì có.

- Em phá hồi nào

- Chỗ này là nơi ngủ của anh đấy.

Phuwin dẫu môi, em không cãi với ông anh này nữa. Pond nằm xuống gác tay ra phía sau, hướng mắt lên bầu trời. Hắn thở dài một tiếng, buộc miệng nói.

- Đến trường thật là phiền phức, phải dậy sớm, phải làm bài, phải nghe giảng, phải thi cử,.. Nhưng anh lại thích được vào trường, không thể dậy sớm có thế đến muộn, không muốn làm bài có thế bỏ qua, chán nghe giảng thì trốn tiết, thi cử thì cũng không khó khăn mấy...

Phuwin vừa nghe hắn nói vừa quậy mớ lá cây khi nảy mình đếm. Nghe xong câu đó liền không khỏi bật cười, bản thân còn không quên chiêm vào một câu.

- Có anh điên mới thích đi học.

Pond đưa tay lên xoa cái đầu nhỏ đang lúc lắc qua lại, xong nói tiếp.

- Chỉ ở đây anh mới không gặp ông ta, được làm những gì mình thích, chứ không phải lúc nào cũng báo cáo, sợ hãi trước những đòn roi.

Tự nhiên bản thân mình lại nói những chuyện không vui khiến cho bầu không khí có chút căng thẳng. Hắn đưa tay vò đầu rồi tìm một đề tài khác để nói.

- Em chắc thích cậu của mình lắm nhỉ?

- Vâng. Em thương cậu lắm, cậu là người thân duy nhất của em. Chỉ có điều từ sau khi mẹ mất cậu lại bảo vệ em một cách thái quá. Đến mức khiến em cảm thấy ngột ngạt, em muốn tự do.

- Nói thật thì anh có hơi ghen tị với em đấy.

Phuwin ngây ngốc nhìn sang, em hỏi.

- Sao vậy ạ?

- Ít nhất còn có người thương em


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC