Chương 6: thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm dần qua đi, Gemini đã tròn 30 tuổi nhưng vẫn độc thân, ba mẹ biết vì sao Gemini lại không muốn yêu thêm một ai, đơn giản là vì trái tim của cậu ấy đã bị bóng hình của một ai đó đem đi theo vụ tai nạn năm ấy, ba mẹ cũng không ép gì Gemini cả vì chính ba mẹ cũng yêu cậu nhóc đã lấy mất trái tim của con trai họ như cái cách mà Gemini yêu cậu nhóc ấy.

Gemini ở tại văn phòng làm việc, cô thư kí tên May cũng đang làm việc gần đó, bầu không khí tĩnh mịch với tiếng bàn phím lách cách bị phá vỡ bởi cô gái.
"Giám đốc này! Sao anh không quen ai hết thế? Cái này em thắc mắc thật đấy"
May hỏi Gemini nhưng tay vẫn thoăn thoắt bấm bàn phím tiếp tục làm việc.
"Thật ra là tôi có người mà tôi thương rồi, chỉ là...chỉ là người ấy hiện không còn muốn ở bên tôi nữa"
May ngạc nhiên quay lên nhìn sếp của mình.
"Sao lại vậy ạ? Anh là một người hoàn hảo, sao người ấy lại không muốn ở bên anh?"
Gemini nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà chưa ai từng được thấy kể từ khi Gemini vào làm việc, trả lời câu hỏi của cô thư kí.
"Người mà tôi thương, cậu ấy xinh đẹp lắm nhưng cậu ấy mất rồi vậy nên cậu ấy không bên tôi được nữa"
Gemini mỗi lần nhắc đến Fourth sẽ luôn đi kèm với "xinh đẹp", Gemini khoe sự xinh đẹp đó ở khắp mọi nơi nhưng lại không cho họ thấy sự xinh đẹp ấy, xinh đẹp của Fourth, Gemini chỉ muốn giữ cho riêng banr thân mình.
"Anh có vẻ yêu người ấy nhỉ? Em cũng muốn có người yêu như anh vậy đấy sếp"
May nói, đôi mắt nhìn Gemini đầy ngưỡng mộ.
"Tôi không yêu cậu ấy mà tôi thương cậu ấy, thương cậu ấy rất nhiều"

"5 năm rồi, kể từ ngày cậu rời đi, ngày nào tớ cũng đến đây bầu bạn với cậu cả, vậy cậu hết giận tớ chưa? Hôm nay là ngày 18 tháng 10, là sinh nhật cậu, tớ có mua quà cho cậu này"

Dứt lời, Gemini lấy từ sau lưng ra một hộp quà màu đỏ.
"Tớ nhớ là cậu nói cậu thích những thứ dễ thương nên là tớ có mua tặng cậu rất nhiều gấu bông luôn"
Gemini hiểu rõ những sở thích nhỏ bé của người đã không còn trên đời suốt 5 năm nay hơn cả chính bản thân cậu, Gemini sắp xếp từng con gấu bông nhỏ xung quanh bức di ảnh của Fourth và cũng dọn dẹp những quyển truyện tranh là món quà sinh nhật năm ngoái Gemini tặng cho em.

"Cậu thích quà tớ tặng không? Nếu cậu không thích thì cho tớ biết, tớ sẽ đổi lại món quà khác cho cậu"

"Thích, tớ thích lắm"

Một âm thanh dường như phát ra từ cơn gió vừa thổi ngang, nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy khiến Gemini dần mất kiểm soát.
"Fourth? Fourth! Là cậu đúng không? Tớ biết âm thanh đó chắc chắn là của cậu mà, Fourth, tớ nhớ cậu, nhớ cậu lắm... quay lại được không...?"
Trạng thái kích động không thôi ấy bị chính sự tuyệt vọng và bất lực của Gemini bóp nát.
Gemini biết chứ, biết là Fourth vẫn luôn đợi mình, biết là Fourth vẫn yêu mình và cũng biết là Fourth không bao giờ có thể quay trở lại, sự tuyệt vọng dần xâm chiếm hết trái tim của Gemini, cậu chàng điển trai ấy chỉ còn biết ngồi khóc cạnh bên ngôi mộ của người anh thương.

"Tớ cũng nhớ cậu mà Gem!"

Fourth muốn ôm lấy thân hình to lớn ấy trong lòng, muốn vỗ về, muốn tự tay lau đi hàng nước mắt, muốn nói ra sự nhung nhớ tột cùng trong 5 năm qua, muốn yêu Gemini như trước kia nhưng lại không thể, Fourth chỉ biết đứng bên nhìn Gemini rơi nước mắt mà khóc nấc lên như một đứa trẻ.

"Gem, cậu bảo cậu sẽ không bao giờ...để cho tớ phải khóc...hức...cậu cũng là đồ thất hứa...cậu quay qua đây nhìn tớ đi, một chút thôi cũng được mà..."
Gemini không nghe thấy những lời mà Fourth nói, không biết Fourth đang ở nơi nào nhưng việc người yêu khóc thì dù có mấy đi thì Gemini cũng cảm nhận được những giọt nước mắt ấy.
"Fourth, tớ biết là cậu đang khóc, cậu đừng khóc nữa, cậu mà khóc nữa thì tớ sẽ giận cậu đấy...nín đi nhé...tớ không còn khóc nữa rồi"
Gemini lau đi hai hàng nước mắt và nở một nụ cười tươi, cố tỏ ra vui vẻ nhưng đôi mắt lại mang một nỗi buồn khó tả.

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, cậu có cảm thấy vậy không Fourth? Đã 6 năm tớ không gặp cậu rồi, nhớ cậu thật đấy"
Gemini vẫn cầm một bó hoa lớn màu hồng quen thuộc ấy đến bên "ngôi nhà" bằng đá lạnh lẽo của Fourth.
"Hay là tớ đưa cậu về nhà mới của chúng ta nhé, tớ vừa mua được một căn nhà từ tiền của tớ đấy"
Gemini cười tươi, đặt bó hoa trước di ảnh và ngồi xuống bên cạnh.

"Fourth ơi, tớ báo cho cậu một tin vui nhé, em gái cậu là Front ấy, em ấy sắp kết hôn rồi, em ấy nói là sẽ sớm đến đây cho cậu thấy mặt chồng tương lai của em ấy đấy, ganh tị với em ấy quá đi mất, đáng lẽ 6 năm trước tớ và cậu cũng được tổ chức một hôn lễ hoành tráng rồi"
Gemini vừa nói vừa ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, đôi mắt rưng rưng ứa nước.
"Tớ nhớ cậu, Fourth, cậu cũng vậy đúng không?"

"Ừm, tớ cũng nhớ cậu"
Fourth ngồi bên cạnh Gemini, nhìn người yêu chăm chú.

"Dù cho có bao lâu thì cậu vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ, vẫn mãi 27 tuổi còn tớ bây giờ 37 tuổi mất rồi, tớ bây giờ trông vừa già vừa xấu, cậu còn yêu tớ không?"
Gemini đứng trong một căn phòng được bày trí quen thuộc, bày trí như căn phòng cũ của Fourth, trước mặt Gemini là một bàn thờ bên trên là bức di ảnh của người cậu yêu.
"Cậu vẫn còn chờ tớ đúng không? Tớ để cậu đợi lâu vậy cậu không giận tớ chứ?"
Fourth không những không giận mà còn yêu Gemini nhiều hơn vì chính cậu ấy đã không khiến cho chồng của Fourth bị đau, buồn hay tiêu cực trong suốt 10 năm qua.

"Tớ vẫn đợi được mà"

Trên cánh đồng hoa cúc dại mà Fourth thích nhất khi còn bên Gemini, nơi đó có bóng hình của một người đàn ông trung niên và một...một hũ tro cốt của người mà người đàn ông ấy yêu nhất trên đời.
"Tuy là cậu không thể đưa tớ đến đây cùng cậu nhưng tớ thì có thể đưa cậu đến nơi này cùng tớ, cậu thích không? Đây là nơi cậu thích nhất đấy"
Gemini trò chuyện cùng một hũ tro cốt vô tri nhưng thấp thoáng bên cạnh Gemini là một bóng hình thân thuộc, Gemini cảm nhận được bóng hình ấy, Gemini biết rằng bóng hình ấy là ai và Gemini cũng biết đã gần đến lúc anh gặp được xinh yêu của mình.
"Tớ nghĩ là tớ sắp được gặp lại cậu rồi đấy Fourth, dù sao cũng đã 15 năm rồi, tớ nhớ cậu chết mất"

Đã từ rất lâu rồi Gemini mới lại quay về tiệm coffee Dream quen thuộc, nơi đã từng chất chứa bao nhiêu kỉ niệm của đôi trẻ ấy 15 năm trước.
Vẫn là chỗ ngồi cũ, kế bên cửa sổ lớn có thể nhìn toàn cảnh mọi người trên phố qua lại tấp nập.

Bỗng từ bên tai Gemini nghe được một giọng nói quen thuộc, một giọng nói từ 15 năm về trước, một giọng nói khiến Gemini ôm bao nhớ nhung hay đợi chờ.

"Fourth?"

__________
Hết chương 6


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net