VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, lúc chuẩn bị đi ngủ thì tiếng tin nhắn vang lên, Fourth với người kiểm tra xem là của ai.

22:52

phuwin.tang
Xin chào?

Nói mới nhớ, người mà em gặp lúc sáng, sau khi va phải nhau thì có vài món đồ bị rơi xuống, cũng nhờ đó mà cả hai có cơ hội được bắt chuyện với nhau . Vì nghe thấy âm điệu là lạ, cộng thêm vẻ lóng ngóng khiến em tò mò mà hỏi người ta một câu:

-Đằng ấy không phải người Thái đúng không?

Đối phương có hơi bối rối nhưng cũng chầm chậm trả lời:

-Tôi là người Thái, nhưng sống ở Anh lâu năm nên...

Fourth gật gù ra hiệu mình đã hiểu, rồi thu dọn đồ đạc.

-Sorry, tôi có thể mời cậu một li coffee không? Lãng phí thời gian của cậu rồi.

Thấy đối phương có vẻ có thiện ý nên Fourth nhanh chóng trao đổi thông tin liên lạc rồi tiếp tục việc của mình.

Chỉ là vu vơ thôi, không ngờ anh ta tìm đến thật.

Sau một lúc trò chuyện, Fourth cũng biết được đôi chút về người kia. Anh ta là sinh viên năm hai, tên tiếng Thái là Phuwin. Vì không thích ở Anh nữa nên về Thái học tiếp, đồng thời tiếp quản công ty gia đình. Đúng là người sinh ra ở nước ngoài, tiếng Thái của anh ta tệ đến mức cứ gõ một câu thì sai chính ta hết ba chữ, làm Fourth không nhịn được mà bật cười.

Fourth và Phuwin nhanh chóng thân thiết hơn với nhau. Giữa họ có những sự trùng hợp đến bất ngờ. Cùng thích đọc sách, cùng thích chơi đàn, và cùng thích nuôi mèo.

Phuwin nói sau khi về Thái được vài tháng thì anh ta càng chán hơn nên quyết định mở một workshop nho nhỏ giữa lòng thành phố, chủ yếu là nhìn người đi ra đi vào cho đỡ tẻ nhạt. Workshop của anh ta mở ra dựa theo sở thích làm đồ lưu niệm của giới trẻ, làm gốm, gấu bông và ti tỉ thứ khác. Anh ta mời Fourth đến đó, và Fourth cũng không từ chối.

Phuwin sau khi hẹn Fourth đến workshop nhà anh ta vào cuối tuần thì cũng tắt hoạt động.

Fourth thả điện thoại xuống, dù buồn ngủ cách mấy vẫn không thể ngủ được, em lại bị đống suy nghĩ bao quanh.

Fourth rất trân trọng những mối quan hệ xung quanh em.

Fourth có một nỗi sợ rất lớn ngự trị trong lòng, đó chính là sợ bị bỏ rơi. Sau khi mẹ đi, em rất ghét cảm giác bị bỏ lại một mình. Như một sinh vật nhỏ ở giữa biển cả mênh mông, em không có nơi để tựa vào, không biết nên làm gì, cứ trôi nổi trong vô vọng.

Fourth sợ đến mức không dám kết bạn với ai, em sợ rằng một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ rời đi như cái cách mẹ em đã từng làm.

Rồi một ngày nọ, Gemini đến. Ban đầu em cũng chẳng muốn làm bạn với Gemini, nhưng Fourth càng dựng bức tường cao bao nhiêu, Gemini càng kiên nhẫn bấy nhiêu. Cuối cùng Fourth cũng để Gemini bước vào, trở thành một phần sắc màu trong cuộc sống vô vị của mình.

Hội chứng chim non. Một con chim khi phá được vỏ trứng, nó sẽ gọi thứ nó nhìn thấy đầu tiên là mẹ và bám lấy. Một người vừa bước ra từ đau thương, họ sẽ gọi người đầu tiên nắm lấy tay họ là cứu tinh, và cũng sẽ dựa dẫm vào đó. Cũng như Fourth, khi em tưởng bản thân chẳng còn gì nữa, Gemini lại từ đâu xuất hiện.

Lớn lên, em cảm thấy tình cảm mình dành cho Gemini không đơn thuần là tình cảm bạn bè nữa. Nó vượt qua giới hạn cho phép.

Fourth cảm thấy bạn thân quá dựa dẫm vào Gemini, và Gemini cũng bảo bọc em quá mức.

Chính vì thế mà Fourth luôn cảm thấy tội lỗi.

Không ngày nào Fourth không nghĩ đến việc sẽ bị Gemini phát hiện.

Không ngày nào em không nghĩ đến việc Gemini sẽ ghét bỏ em đến chừng nào khi biết được cảm giác sai trái mà em có với cậu ta.

Không ngày nào là em không khóc.

Gemini có chết cũng chẳng biết được.

Fourth có chết cũng sẽ không nói ra.

Fourth nghĩ cảm xúc chỉ là nhất thời, chỉ là ảo tưởng thôi rồi một lát sẽ hết, nhưng một lát đó kéo dài tận ba năm. Nếu thích bừa một ai đó thì chẳng có gì đáng nói, nhưng Gemini là tất cả những gì em có, nếu Gemini ghét em rồi thì phải làm sao?

Mấy lần Gemini có người yêu, nhìn Gemini vui vẻ hạnh phúc như thế, Fourth dặn lòng phải bỏ đi thôi, nhưng không khi nào em làm được.

Ngày bé, Gemini và Fourth có một điều ước nho nhỏ. Đó là được đến Sapporo cùng nhau.

Một buổi chiều mùa hạ nọ, cả hai tranh nhau cuốn tạp chí du lịch mượn được từ văn phòng của bố Gemini. Hai đứa trẻ nhanh chóng bị hút hồn bởi những hình ảnh tuyệt đẹp của tạp chí. Sau khi đọc hết, Sapporo có vẻ là nơi nhiều hứa hẹn nhất.

'Phải đến lúc có tuyết rơi đấy nhé!'

'Phải thử cả mì Ramen nữa!'

Gemini và Fourth ngồi vẽ nên ti tỉ kế hoạch nghỉ đông ở Sapporo, dù chẳng biết có thành hiện thực hay không.

'Gemini ngốc lắm, vì thấy có mì Ramen nên mới muốn đi, còn Fourth chỉ muốn thấy tuyết rơi thôi.

Fourth biết, là mấy lời hứa của trẻ con, nhưng Fourth lại ghi tạc trong lòng. Vì sao đấy nhỉ?

Vì Gemini nói

'Đi đâu cũng được, bao nhiêu tuổi cũng được, miễn là có Fourth đi cùng.'

Gemini, tốt nhất là anh nên nhớ lại đi nhé!'

Gấp lại quyển nhật kí, cho vào dưới gối, Fourth mặc kệ mấy dòng nước mắt uỷ mị đó mà ngủ thiếp đi.

Rồi ngày mai mọi thứ sẽ tốt hơn thôi, Gemini vẫn là Gemini, Fourth vẫn là Fourth, chẳng có gì thay đổi cả. Em nghĩ thế.

________

mng ơi tui bị watt trôn mất hết bản thảo, phải viết lại hết lun nên có hơi lâu một xíuuu, mọi người thông cảm cho tui nha.
hope u guys enjoyyy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net