Chương 12: Cố Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Bối thân vương có bản lĩnh cao cường đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, không thể nào mọc ra ba đầu sáu tay mà đông tây nam bắc hướng nào cũng đỡ được cho thân vương phi. Hơn nữa thân thể y lại vừa mới hồi phục, xoay sở được một lúc đã bắt đầu cảm thấy không ổn.

Ám vệ sao lại chưa xuất hiện chứ?

"Đưa cung cho ta." Trương Ngọc Song Tử đã sợ muốn tè ra quần rồi, nhưng khi thấy Trịnh Nhật Tư một mình chống chọi với kẻ địch lại tự nhủ mình phải làm gì đó giúp y mới được, đều là nam nhân với nhau, lý nào lại để một mình y ra mặt.

"Làm gì?" Trịnh Nhật Tư đang tập trung đối phó với đám cung tên dày đặc, nghe hắn nói mà khó hiểu.

"Chống cự mãi không phải cách, phải giết được kẻ đầu xỏ đã!" Trương Ngọc Song Tử tận dụng thời cơ đã gom được một bó cung tên, vị trí của kẻ đầu xỏ hắn cũng đã biết, bây giờ chỉ cần hắn nhắm trúng mục tiêu liền có thể lật ngược tình thế.

"Ngươi biết hắn ở đâu?" Trịnh Nhật Tư căng thẳng cực độ, tuy không tin vào khả năng thành công của thân vương phi cho lắm nhưng vẫn nghe theo lời hắn, đem cung ném qua. "Biết."
Trương Ngọc Song Tử nhận lấy cung tên, đáp lại đúng một chữ rồi ngay lập tức lấy ba mũi tên kéo căng dây cung, hướng về phía mình đã xác định nheo mắt hai lần liền buông tay. Lực đạo rất mạnh, ba mũi tên vừa bắn ra liền lao nhanh về hướng mục tiêu. Liên tục ba lần như vậy, rốt cuộc cũng nghe được tiếng hét thất thanh đầy thống khổ của kẻ ẩn danh.

Nhân lúc địch hỗn loạn, thân vương phi lại tiếp tục nhắm đến vô số vị trí khác mà bắn tới, chẳng bao lâu mưa tên đã dừng lại. Trịnh Nhật Tư có chút kinh ngạc nhìn mười mấy cái xác lăn ra từ bụi rậm xung quanh. "Ngươi..."

"Ta thế nào nói sau đi, chạy trước rồi tính." Trương Ngọc Song Tử cắt ngang lời y, kéo người chạy thẳng về phía trước. Bất quá mới chạy được vài bước đã bị tiếng rên rỉ doạ người của kẻ nào đó kéo chân lại. Hai người ngờ vực nhìn sang bên trái, cách đó không xa là một nam nhân cao to lực lưỡng tóc tai bờm xờm, nhưng bề ngoài không quan trọng, quan trọng là mũi tên đang ghim vào bộ phận nào đó dưới rốn ba tấc.

Trương Ngọc Song Tử xám mặt, lần đầu tiên trổ tài mà bắn trúng của quý của người ta rồi... Nhìn thôi đã thấy của mình đau nhức kịch liệt! Hắn nuốt nước bọt một cái, khép nhẹ hai chân rồi kéo kéo tay người bên cạnh "Đi... Đi thôi, còn nhìn nữa ta sẽ cảm thấy có lỗi với phụ mẫu của hắn lắm."

Theo lý mà nói, lần đầu tiên bắn cung sẽ không thể chính xác như thế. Chỉ tại trời ban cho thân vương phi một đôi ưng nhãn quá mức siêu phàm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mục tiêu, lúc ra tay lại dùng hết sức mà bắn thế nên quỹ đạo của mũi tên không quá chênh lệch, cứ như hoả tiễn mà phi thẳng về phía trước. Dựa theo hướng ban đầu có lẽ chỉ có thể sượt qua vai gã thôi, nhưng gã lại vì muốn thể hiện khí thế của bản thân mà nhún chân bay lên cao né tránh, ai có ngờ đâu...

Chiêu này của Trương Ngọc Song Tử có thể tạm gọi là 'Đánh bậy đánh bạ, trúng tùm lum tùm la.', đặc biệt trúng vào chỗ cực hiểm. Bị hắn bắn thế này còn gì là nam nhân trai tráng nữa?

Đến cả Bối thân vương thường ngày cao ngạo trầm tĩnh khi nhìn cảnh này cũng bất giác rít một hơi thật sâu, bỗng nhiên chỗ đó đau quá. Thấy gã nằm bất động dưới đất, máu giữa hai chân tuông không ngừng, Trịnh Nhật Tư thương tình đi tới tặng cho gã một chưởng, dứt khoát về trời.

"Ngươi..." Trương Ngọc Song Tử tròn mắt nhìn y, không nói không rằng lại ra tay nặng như vậy, thật đáng sợ.

"Tôn nghiêm của nam nhân bị ngươi bắn nát rồi, có sống nữa cũng chỉ thêm đau khổ mà thôi."

Ta cũng đâu có muốn như vậy, lỡ tay thôi mà!

"Đi thôi, bọn Đại Nhất có lẽ bị chặn dưới núi rồi, không đến kịp đâu." Trịnh Nhật Tư không để tâm gã nữa, trước mắt phải thoát khỏi nơi này đã.

"Đi đâu bây giờ? Nếu bọn họ bị chặn thì bên ngoài nhất định còn kẻ mai phục."

"Vào rừng, dù cho gặp phải hổ dữ cũng an toàn hơn ở ngoài."

Trương Ngọc Song Tử mang theo cung bên người, trong tay cầm chắc bó tên bắn đề phòng gặp phải sự cố. Càng vào sâu trong rừng thì không khí lại càng ẩm thấp, côn trùng ve vãn bắt đầu nhiều hơn, xa xa còn nghe được tiếng hổ gầm man rợ.

"Thiên a!!!" thân vương phi khóc ròng thê lương, đám sâu bọ côn trùng sao mà nhiều thế chứ?

Trần đời hắn sợ nhất là côn trùng đó, trông bé tẹo mà ghê muốn chết, kinh khủng thật sự, không khéo nó lại luồn lách vào y phục rồi ngọ nguậy bên trong, tưởng tượng thôi đã thấy ngứa ngáy khắp người rồi. Hắn vừa đi vừa túm hai ống tay áo lại, tà y phục bên dưới thì phẩy phẩy liên tục vì sợ có côn trùng bám vào.

"Ngươi yên một chút xem, cứ làm ra động tĩnh mãi như thế mãnh hổ đến tha ngươi đi thì ta cũng mặc kệ." Trịnh Nhật Tư bất lực nhìn thân vương phi của mình ở phía sau chốc chốc 'xột xoạt' ồn ào.

"Mãnh hổ ta cũng không sợ bằng mấy thứ nhỏ bé ghê tởm này." Trương Ngọc Song Tử bất mãn giũ giũ thêm mấy cái. Kết quả của việc không an phận của thân vương phi chính là phẩy y phục phẩy ra một con rắn to đùng đang 'xì xì' ngẩng đầu nhìn hắn.

"..."

Trịnh Nhật Tư nhìn tiểu xà đang cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ mà buồn cười, thân dài vai rộng lại nhát gan quá đi mất.

"Trịnh Nhật Tư, ngươi mau đem con rắn này vứt sang chỗ khác đi!" Trương Ngọc Song Tử run rẩy cầu cứu, trông như sắp khóc đến nơi.

"Dám gọi cả họ lẫn tên của ta?" Bối thân vương nhướng cao đuôi chân mày ra chiều bắt bẻ hắn.

"Tư Tư, ta gọi ngươi Tư Tư được không? Mau mau vứt nó đi mà!" thân vương phi sợ mếu cả mặt, gấp gáp la to.

Trịnh Nhật Tư nhìn bộ dạng gào thét đáng thương của hắn mà hả hê lắm, dây dưa thêm một lúc mới chịu nằm đầu tiểu xà quăng đi.

"Rắn không có độc, sợ cái gì?"

"Có hay không ta mặc kệ, tóm lại nhìn nó rất kinh tởm!" Trương Ngọc Song Tử khóc trong lòng nhiều chút, thầm ai oán phu quân như hạch lần thứ n.

Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hổ gầm vang vọng núi rừng, hơn nữa hình như khoảng cách cũng rất gần chỗ này, thân vương phi lần nữa hét lớn "Thiên a!!!!!!!!!"

Số gì mà đen thế không biết, đi chơi thôi mà sao lắm chuyện ập lên đầu vậy?

"Lão thiên cũng không cứu được ngươi đâu, kêu la cái gì!" Trịnh Nhật Tư chán chường nắm tay hắn kéo đi, chạy không lo chạy ở đó mà gọi trời gọi đất, dở hơi thật sự.

Dường như động tĩnh quá lớn đã thu hút sự chú ý của mãnh hổ, hai người càng chạy càng nghe tiếng nó đuổi đến gần, tình hình này chính là đã xác định con mồi rồi.

Sức mạnh của mãnh hổ gần như có thể so ngang với thần long trong truyền thuyết, cho dù võ công của Trịnh Nhật Tư có cao cường đến mấy cũng không thể cùng nó dai dẳng rượt đuổi như vậy, huống hồ bây giờ còn có thêm một thân vương phi dở hơi này bên cạnh, đích thị là đấu không lại.

Phía trước là đầm lầy sâu thẳm, rơi xuống chỉ có chìm đến chết mà thôi. Trịnh Nhật Tư cứ vừa chạy vừa vung kiếm cản đường mãnh hổ đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, không đủ sức bay qua đầm lầy rộng lớn kia nữa.

Trương Ngọc Song Tử đã thấm mệt từ lâu, bất quá nhìn thấy con hổ đang hung hăng tấn công Trịnh Nhật Tư cũng không thể trơ mắt đứng yên, nhân lúc nó đang nhảy lên về tới y liền dồn hết sức lao về phía nó, một chân đạp mạnh xuống đất phi lên cao rồi theo đà đạp mạnh vào thân hổ.

Mãnh hổ bị hắn đạp văng ra xa, lăn liên tục mấy vòng mới có thể đứng dậy trở lại, bắt đầu gầm lên giận dữ, đôi mắt hướng về phía này càng thêm dữ tợn. Trương Ngọc Song Tử thở hổn hển đỡ lấy Trịnh Nhật Tư đang dần kiệt sức, trong đầu cấp tốc tính toán con đường thoát thân.

Không thể bỏ mạng ở đây được, hắn còn chưa có chơi đã đâu.

Thân vương phi liều mạng giương cung, lần này nâng cấp cao hơn lần trước, dùng hẳn năm mũi tên bắn tới. Bất quá bắn bao nhiêu cũng vô dụng, gần như tất cả đều không xuyên qua được da của nó.

"Da trâu hay sao mà dày quá vậy?" khoé môi hắn giật giật liên hồi, cảm thấy nhân sinh này có quá nhiều chuyện ngang ngược mà hắn không thể hiểu nổi.

Mà Trịnh Nhật Tư đứng sau lưng hẳn cũng sốt ruột không thôi, bắn bao nhiêu tên mà mãnh hổ vẫn cứ sừng sững không hề hấn gì, ngược lại càng tiến gần về phía mình hơn. Y vô thức lùi bước, bỗng nhiên 'rắc' một cái liền sảy chân lọt xuống hố sâu được ngụy trang dưới đống lá khô.

"Tư Tư!!"

Trương Ngọc Song Tử hốt hoảng quay đầu, không nghĩ ngợi gì cũng nhảy theo y, cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy chính là móng vuốt sắc bén của mãnh hổ đang cận kề trước mắt mình, ngay sau đó mọi thứ trở nên tối om quay cuồng.

Con hổ không bắt được mồi liền hậm hực quay đi, phát ra vài tiếng gầm gừ khó chịu rồi biến mất.

Chẳng biết qua bao lâu, Trịnh Nhật Tư lờ mờ mở mắt, toàn thân đau nhức không chịu được. Y cố sức chống tay ngồi dậy nhìn một vòng xung quanh, đoán chắc mình đã lọt xuống đáy một hang động nào đó rồi. Có điều khung cảnh nơi này có điểm kì lạ, bốn bề đều là vách đá lạnh lẽo thế nhưng lại xuất hiện một cái hồ rộng lớn ngay trước mắt, ở giữa lại có một căn nhà rơm nhỏ, hơn nữa từ bờ bên này nhìn sang chẳng có chiếc cầu nào bắt qua cả, dây leo cũng không có dù chỉ một sợi. Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

"Đây là đâu chứ?"

Y nghi hoặc lẩm bẩm, phải một lúc lâu sau mới nhớ đi chung với mình còn có một thân vương phi đang lạc đâu mất.

"Trương Ngọc Song Tử!" Trịnh Nhật Tư cất giọng gọi, âm thanh phát ra bị vách đá vọng ngược trở về vang ù cả tai. Chẳng có ai hồi đáp.

"Trương Ngọc Song Tử! Ngươi đang ở đâu?" y lo lắng gọi thêm lần nữa.

"... Ngươi đè ta sắp chết rồi..."

Chất giọng trầm thấp yếu ớt khẽ vang lên, Trịnh Nhật Tư giật mình quay đầu nhìn người nọ đang bị mình đè dưới mông, hơi thở mỏng manh cứ như hấp hối sắp lìa đời rồi.

"Ngươi... Ngươi không sao chứ?" Bối thân vương lật đật đứng dậy, hoảng hốt dìu hẳn lên.

"Ngươi để ta đè thử xem có sao không?" thân vương phi mặt mày đỏ ửng, hai tay ôm ngực hít lấy hít để không khí mà thở.

"Xin lỗi, có bị thương chỗ nào hay không?"

"Đau đau đau!" Trương Ngọc Song Tử bị y sờ mó khắp người, lúc đụng đến vai phải liền í ới la to.

Trịnh Nhật Tư lập tức rút tay ra, trên tay thấm đỏ màu máu, nhìn lại y phục của hắn cũng cùng chung số phận.

"Bị thương lúc nào?"

"Chắc là lúc nhảy theo ngươi xuống đây bị con hổ kia cào trúng." Trương Ngọc Song Tử rít một hơi tái cả mặt, đau kinh khủng.

Lời nói như có như không của hắn lại khiến cho Trịnh Nhật Tư đơ người, y không ngờ đến hắn vậy mà lại liều mạng dám nhảy cùng mình. Hắn có thể lựa chọn bỏ đi kia mà, dù sao hắn nhiều trò như vậy, muốn thoát khỏi con hổ kia cũng không phải không có khả năng.
"Sao lại nhảy xuống? Ở trên đó tự tìm đường thoát không phải tốt hơn sao?" "Cho dù thoát được con hổ đó thì sao, chắc gì thoát được đám người bao vây bên ngoài chứ, hơn nữa..." Trương Ngọc Song Tử nói đến đây chợt ngừng lại, đôi môi mấp máy một lúc rồi lại thôi. "Hơn nữa thế nào?" Trịnh Nhật Tư tò mò hỏi lại.

"Không có gì, nói chung một mình ta ở trên đó cũng không thể sống nổi, nhảy theo ngươi nếu may mắn thì sống tiếp, còn xui xẻo mất mạng cũng có ngươi đi cùng, đỡ phải cô đơn trở thành hồn ma vất vưởng ở nơi này."

Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Ngọc Song Tử quyết định nhịn đau cười cười trả lời. Hắn không dám nói mình là lo lắng cho Trịnh Nhật Tư, sợ y xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới bất chấp mọi thứ nhảy theo.

Mà Trịnh Nhật Tư nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, yên lặng giúp hắn cầm máu ở vai lại. Bởi vì rơi xuống hang sâu nên không khí ẩm thấp hơn rất nhiều so với mặt đất, lại không có vải sạch, Bối thân vương chỉ đành đem lý y của mình xé rách rồi cẩn thận băng bó.

"Nhẹ nhẹ một chút, đau!" Trương Ngọc Song Tử tuy rất muốn giữ lại chút hình tượng mỹ nam cao lãnh trước mặt Bối thân vương nhưng khổ nỗi vết thương đau quá, rát không chịu nổi.

"Nhỏ tiếng một chút, ai không biết còn tưởng ta cưỡng hiếp ngươi." Trịnh Nhật Tư chán nản đánh vào vai còn lại của hắn, người gì chỉ được mỗi cái mồm là giỏi, còn lại chẳng có cái gì ra hồn.

"Lão nương đã cố tình mai danh ẩn tích rồi mà sao các ngươi còn mò đến tận đây làm phiền ta vậy?" giọng nữ nhân chanh chua lanh lảnh bất chợt vang lên từ căn nhà giữa hồ, doạ hai người họ sợ chết khiếp.

Trịnh Nhật Tư đang giúp hắn mặc lại y phục, nghe được giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu kinh hoảng "Vân tiền bối?"
_______________

Thân Vương Phi chắc cầm tinh con báo =)))

@btit_nt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net