Chương 16: Xuống Núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng ban đầu của Vân tiền bối đối với Trương Ngọc Song Tử chỉ là một tên công tử bột không làm nên tích sự gì, hơn nữa trông hẳn y hệt một con lợn con được nuôi lớn chỉ chờ xẻ thịt mà thôi, nhưng năm ngày trôi qua, hình tượng của hắn đã được nâng lên một tầm cao mới - một con lợn con biết bay, biết bắt cá, hoạt bát chịu khó học hỏi, đặc biệt còn rất có thiên bẩm trong võ học, đánh đấm cũng khá lắm chứ. Đúng là một con lợn thần kì độc nhất vô nhị trên đời.

"Tiểu Tư, tối nay phải cẩn thận, không được nôn nóng có biết không?"

"Con biết rồi, Song Tử xin nhờ người chiếu cố, con nhất định sẽ nhanh đón hắn, không phiền người lâu đâu."

"Không sao, Trư Trư khiến ta rất hài lòng, không phiền không phiền." cứ hễ nhắc đến tiểu đệ tử này là Vân Diệp đều tỏ ra cao hứng vô cùng, đôi khi chẳng biết nàng hài lòng về thiên bẩm của hắn hay hài lòng về mức độ chọc cười người khác nữa.

Trương Ngọc Song Tử vừa luyện xong bộ chiêu thức mới mà Vân tiền bối đã dạy, bây giờ đang thở hồng hộc tu liền mấy ngụm nước, bỗng nhiên nghe đến hai tiếng 'Trư Trư' liền phun hết nước trong miệng ra, ôm ngực ho sặc sụa bán sống bán chết.

"Ngươi không sao chứ?" Trịnh Nhật Tư buồn cười chết đi được, bất quá thấy hẳn ho mãi không ngừng liền nhịn xuống đi đến giúp người vuốt lưng.

"Ta... khụ khụ... Ta nói này.." Trương Ngọc Song Tử khó khăn lắm mới nói được một câu đầy ủy khuất "Ta không phải lợn mà, khụ khụ khụ... Hai người đừng có lợn con rồi Trư Trư gì đó nữa được không?"

Hôm nay còn gọi thêm một cái danh khác hoa mỹ hơn cơ đấy, nhưng gọi kiểu nào thì cũng đều là heo thôi, chẳng có ý gì tốt hết!

"Ta thích như vậy, Trư Trư." Vân Diệp vui vẻ đáp lại hắn, vẻ mặt còn cực kì thoả mãn.

Trương Ngọc Song Tử khóc ròng bất lực "Sư phụ, người..."

"Thế nào? Muốn cãi lại sư phụ đúng không? Ta nói cho con biết, nam nhi đại trượng phu phải biết nhường nhịn nữ nhân, không thể chấp nhất những chuyện nhỏ thế này được."

"... Con biết rồi." Trương Ngọc Song Tử hết đường nói lại, đành quay sang nhìn người bên cạnh "Nhưng còn ngươi, lý ra ngươi phải nhường nhịn ta mới đúng."

"Tại sao?" Vân Diệp khó hiểu hỏi chen vào. Rõ ràng là hai đại nam nhân, sao phải nhường nhịn nhau?

"Bởi vì Bối thân vương là phu..." Trương Ngọc Song Tử nói một nửa lại thôi, đảo mắt mấy vòng liền đổi sang câu trả lời khác "Vì huynh ấy lớn tuổi hơn ta."

Trịnh Nhật Tư suýt nữa thì cười thành tiếng, bàn tay vô thức chạm vào má hắn một cái rồi căn dặn "Được rồi, đừng nháo nữa. Ngươi ở đây tập trung luyện công cho tốt, đợi ngoài kia ổn thoả ta sẽ quay lại đón ngươi."

"Bao lâu?"

"Không chắc, nhanh thì vài ngày, không thì vài tháng."

"..." Lâu như vậy sao?

Vân Diệp vừa nhìn liền biết hai đứa trẻ này lại có chuyện muốn nói rồi, nàng vén váy đứng dậy rồi quay vào trong nhà, trả lại không gian yên tĩnh cho bọn họ.

Ấy vậy mà hai người họ lại không nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau, mỗi người đều ôm cho mình một suy nghĩ riêng, thế nhưng lại không dám nói ra.

Mãi đến khi Trịnh Nhật Tư thở dài chống tay đứng dậy, đem trường kiếm nắm chặt trong tay chuẩn bị rời đi thì Trương Ngọc Song Tử mới vội vã nắm tay y lại, đôi mắt chất chứa bao nhiêu lo lắng sầu muộn cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Trịnh Nhật Tư ngượng ngùng nhìn tay mình lọt tõm giữa lòng bàn tay của hắn, cứng nhắc hỏi "Chuyện gì?" Trương Ngọc Song Tử không trả lời, nhưng bàn tay lại bỗng nhiên siết chặt hơn một chút, dứt khoát đem người kéo về phía mình.

Ôm chặt không buông.

Ở một góc tối trong căn nhà tranh thơ mộng đối diện, Vân Diệp khẽ mỉm cười, quả nhiên nàng đoán không sai, huynh đệ kết nghĩa gì chứ? Rõ ràng là tình lữ thối.

Nhìn khung cảnh ngọt ngào trước mặt, bất giác nàng lại nhớ đến sư tỷ của mình. Hai mươi lăm năm trước, nàng cũng từng ôm sư tỷ như vậy, cũng từng dùng ánh mắt tha thiết hy vọng người ấy đừng đi như vậy, thế nhưng cuối cùng sư tỷ vẫn bỏ lại nàng một mình, sải bước theo người mà tỷ ấy chọn làm phu quân.
Lúc ấy mọi thứ dường như sụp đổ, nàng nhìn theo bóng dáng kiều diễm kiêu kỳ của người nọ xa dần mà trái tim vỡ nát. Người đã chọn được bến đỗ, nàng biết phải làm sao đây? Nước mắt cứ liên tục lăn dài trên gò má, mọi thứ ngay tức khắc trở nên mờ nhạt ảm đạm, giống như cách mà sư tỷ bỏ rơi mình vậy.

Ngày hôm ấy, nàng chỉ biết chôn chân tại chỗ, bất lực nở ra một nụ cười... chua chát bi thương.

Nàng thật sự rất muốn hận chết sư tỷ, hận tỷ ấy vô tình không nhận ra tâm ý của mình, hận cả Trịnh Vĩnh Khang ngang nhiên cướp đi người mà nàng đã trao gửi trái tim, muốn phá hủy mọi thứ khiến cho hai người họ không thể nào có được hạnh phúc, thế nhưng nàng lại không làm được.

Nàng không nỡ nhìn sư tỷ đau khổ tuyệt vọng, càng không muốn cướp đi niềm vui duy nhất của tỷ ấy. Thế nên cuối cùng nàng vẫn chọn cho mình một vị trí xa khuất chân trời, lặng lẽ nhìn về tia sáng mong manh của đời mình.

Tức giận là thật, nhưng lại không buông bỏ được. Lúc nghe tin Liêu Vũ Đồng hạ sinh một tiểu hài tử, nàng tức tốc lẻn vào cung tìm gặp tỷ ấy, vì nàng biết, chốn hậu cung thâm độc này chẳng có ai thật lòng đối đãi với ai bao giờ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có họ Trịnh kia là tia hy vọng duy nhất mà thôi. Chỉ tiếc rằng, hắn lại là thiên chi kiều tử, tam cung lục diện đầy ắp phi tần, lý nào lại chỉ để tâm đến mình sư tỷ được.

Ngày mà tỷ ấy gửi gắm Tiểu Tư cho nàng để theo hoàng thượng dẫn binh xuất trận, trái tim khó khăn lắm mới chắp vá lại được một chút của nàng lần nữa lại vỡ vụn, tan nát đến mức chẳng còn nhìn ra một mảnh nào có thể cầm lên được, giống như tro bụi vậy, nắm trong lòng bàn tay thì dễ, nhưng chỉ cần mở ra lập tức sẽ theo gió mà bay mất, vĩnh viễn cũng không thể nhặt lại.

Sẽ chẳng ai cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khốn cùng của nàng khi biết tin người kia đã tử trận. Hôm đó trời mưa rất to, to đến nỗi mọi thứ đều trắng xoá một mảng chẳng nhìn rõ được cái gì, vậy mà Vân Diệp lại điên cuồng chạy về phía trước, chạy về nơi chiến trường thảm khốc tang thương lục tìm từng cái xác bất động ở đó, nàng không tin thứ mà Trịnh Vĩnh Khang ôm về lại chính là tro cốt của sư tỷ.

Liên tục ba ngày ba đêm ôm trong mình tia hy vọng nhỏ bé mỏng manh nhưng kết quả nhận được lại chẳng có gì bất ngờ, sư tỷ mất rồi. Nàng không nhớ nổi mình đã khóc bao lâu, cũng không nhớ nổi đôi chân gầy gò của mình đã chạy bao xa, nàng chỉ nhớ thời điểm ấy, tâm lạnh như tro tàn, nước mắt cũng đã cạn...

Thoái ẩn giang hồ hơn hai mươi năm, không một đêm nào nàng không nhớ đến sư tỷ cả, yêu một người không khó, nhưng để quên đi một người lại chẳng dễ chút nào. Có lẽ cả đời này, Vân Diệp nàng đây đến chết cũng không thể nào thoát khỏi vũng bùn sâu thẳm ấy đâu.

Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn sẽ vấn vương mãi một bóng hình.

Ôm theo chấp niệm tương tư mà rời khỏi thế gian.

Hiện tại nhìn thấy hai đứa nhỏ luyến lưu ngọt ngào như thế, nàng cũng chỉ biết cười nhạt mà thôi, thâm tâm thật sự hy vọng chúng sẽ có được một kết cục viên mãn chứ không phải đau khổ cả đời như mình.

Trương Ngọc Song Tử ôm lấy người nọ hồi lâu, sau đó chậm rãi buông tay. Càng nghĩ càng lo lắng không chịu được, cuối cùng đem cái thân lợn của mình cược một ván, thắng thì vui vẻ, thua thì nhiều lắm ăn một chưởng mà thôi.

Hắn không nói không rằng vươn tay đến nâng cằm Trịnh Nhật Tư lên cao một chút, hung hăng ấn xuống một nụ hôn cuồng bạo, tay còn lại siết lấy eo nhỏ của Bối thân vương kéo sát về phía mình.

Hành động thì nhanh lắm, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương, hắn đang nghĩ xem nên xoay lưng về hướng nào thì ăn chưởng không bị va đập mạnh. Cuối cùng quyết định ôm người đưa lưng về phía hồ cá.

Chỗ này chắc sẽ không đau đâu, uống vài ngụm nước bắt vài con cá là xong ấy mà.

Có điều Trương Ngọc Song Tử nghĩ nhiều rồi, Trịnh Nhật Tư không có hung dữ như những lần trước, ngược lại còn cực kì phối hợp cùng hắn hôn môi, hai cánh tay thon dài còn chủ động vòng qua ôm lấy cổ hắn âu yếm vô cùng.

Khoan miệng lập tức ngập tràn vị ngọt của tình yêu, ngon lắm.

Vân Diệp lắc đầu cười, thầm nghĩ nếu ngày xưa mình có gan làm thế với sư tỷ chắc sẽ bị đánh vài roi vào mông mất.

"Ngoài thân phận ra, ta còn một chuyện khác muốn đích thân nói với ngươi." Trương Ngọc Song Tử tiếc nuối rời khỏi môi y, sau đó trầm giọng thủ thỉ bên tai "Đừng để bị thương, đợi giải quyết xong tất cả ta sẽ nói rõ từng chuyện cho ngươi biết."

Gương mặt Trịnh Nhật Tư đỏ ửng, không biết bởi vì thiếu dưỡng khí hay vì ngại mà cả người nóng hổi, đôi môi sưng hồng khẽ mấp máy "Được."

Đó là lời hứa giữa hai người bọn họ, trong lòng còn nhiều khúc mắc sẽ không cam tâm để mình xảy ra chuyện đâu.

Nửa đêm canh ba, Trịnh Nhật Tư không một tiếng động rời khỏi hang đá, men theo con đường nhỏ mà Vân di đã nói đi thẳng xuống núi. Một đường này xem như thuận lợi, thế nhưng vừa vào đến cổng thành đã nhìn thấy không ít kẻ nguỵ trang thành canh phu đi lại khắp nơi, mục đích chẳng có gì khác ngoài việc giám sát xem y có lẻn về hay không.

Sự việc Bối thân vương cùng thân vương phi mất tích năm ngày đã kinh động đến hoàng thượng, vừa nhận được tin liền phái người lùng sục khắp khu rừng nơi hai người mất tích, đồng thời cũng cho người đến canh phòng nghiêm ngặt trước thân vương phủ tránh cho người khác giở trò sau lưng. Thế nên hiện tại trong thành được chia thành ba nhóm người, một là binh lính hộ vệ túc trực ngày đêm truy tìm Bối thân vương, một là dân thường không liên can sự việc, còn lại là đám người nguỵ trang thăm dò tin tức chờ ngày Trịnh Nhật Tư trở về liền ra tay.

Địch ta lẫn lộn, rất khó để phân biệt. Chính vì thế y phải nhất mực cẩn trọng, từng đường đi nước bước phải tính toán kĩ càng, nếu không nhất định sẽ rơi vào bẫy của kẻ xấu.

Ấn mình suốt ba ngày, rốt cuộc Trịnh Nhật Tư cũng đã tìm ra được nơi giam giữ đám người Tiểu Tam, đó là ám cách phía sau hậu viện của Vương viên ngoại. Quả nhiên, dám cấu kết với người khác âm thầm hãm hại bổn vương, gan to đấy, nhưng phải xem ngươi có thực lực không đã. Mọi chuyện đều không ngoài dự tính của Bối thân vương, chỉ là bây giờ muốn cứu người lại có chút khó khăn, y không biết tình hình bọn họ thế nào, đường đột xông vào lỡ như có chuyện không hay xảy ra chẳng phải sẽ hại chết mọi người sao?

Không được, phải nghĩ kĩ đã, bứt dây động rừng chẳng có lợi ích gì hết.
"Án binh bất động ba ngày rồi, có phải đang cần người giúp đỡ không?" ngay lúc y lui bước định rời khỏi liền đụng phải một nam tử bạch y, cả người toát lên vẻ thư sinh nho nhã đang cầm quạt phe phẩy nhìn mình.

"Mã Bá Kiên?" Trịnh Nhật Tư cau mày có chút ngoài ý muốn, người này sao lại xuất hiện ở đây?

"Còn tưởng ngươi quên ta rồi, may mà vẫn nhớ." người nọ bật cười vui vẻ, đem chiếc quạt trong tay khép lại "Có nhã hứng cùng ta tìm một nơi hàn huyên tâm sự không?"

Trịnh Nhật Tư chần chừ một lúc, cuối cùng đáp ứng theo nam tử kia rời khỏi chỗ này.

Hai người đi vào một tiệm ngân hiệu nổi tiếng nhất nhì kinh thành, lão bản vừa nhìn thấy Mã Bá Kiên liền chạy ra tiếp đón "Mã công tử, ngài lại đến gửi ngân lượng sao?"

"Đúng vậy, dạo này sinh ý khá thuận lợi nên phải nhờ đến Châu bá bá giữ hộ ta rồi." Mã Bá Kiên tươi cười rạng rỡ, thái độ đặc biệt khiêm nhường.

"Được thôi được thôi, Mã công tử đừng khách khí, nhưng còn vị đây là...?" lão bản nói xong liền nhìn về phía Trịnh Nhật Tư đang đứng tỏ vẻ thắc mắc.

Mã Bá Kiên cười cười nhướng mày với lão bản "Ta mang khách mới đến cho bá bá đấy, thế nào? Tiếp không?"

"Tiếp! Tiếp chứ, thật sự đa tạ công tử rất nhiều, mời hai vị vào trong, sau đó chúng ta nói rõ hơn nhá." lão bản cười ngoạc cả mồm, có khách mới ai lại không thích chứ, hai tay ông cung kính hướng về phía trước mời họ.

Đi thẳng đến cuối dãy phòng, ba người cẩn trọng nhìn trước ngó sau rồi khởi động mật thất, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Dẫn người vào trong, Châu bá bá rất thức thời liền rời khỏi, trở ra ngoài tiếp đón khách quan khác.

"Đã lâu không gặp, Bối thân vương vẫn anh tuấn lãnh đạm như ngày nào." Mã Bá Kiên ngồi vào bàn trà, chủ động rót cho y một chum trà nóng thơm lừng.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Trịnh Nhật Tư nâng mắt nhìn người nọ, giọng điệu lạnh nhạt vô cùng.

"Vẫn còn trách ta năm đó không lời từ biệt sao?" Mã Bá Kiên không để tâm thái độ của y, ngược lại còn thanh âm còn dịu đi vài phần.

"Mã công tử muốn đi đâu làm gì ta làm sao dám quản?" sắc mặt Trịnh Nhật Tư không đổi, nghe xong lời vừa rồi lại càng trở nên vô cảm "Đừng dài dòng nữa, nếu công tử không muốn nói thì bổn vương đi trước."

Dứt lời liền đứng dậy muốn rời khỏi. Mã Bá Kiên gấp gáp nắm lấy tay Bối thân vương, không giữ được bình tĩnh nói vội "Tư nhi, đừng như vậy mà, đệ cho ta một cơ hội giải thích có được không?"
Trịnh Nhật Tư rất nhanh đã thu tay lại, nhưng cũng không có rời khỏi, cả người đứng yên một chỗ như thể đang đợi người kia nói tiếp vậy.
_______________

rồi luôn, dằm trong tim của Thân Vương Phi=))))

@btit_nt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net