03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gemini và Fourth gặp nhau năm 18 tuổi, là bạn đại học cùng ngành quản trị kinh doanh. Ngay từ lần đầu gặp mặt Fourth đã có thiện cảm với Gemini, cậu cũng không ngại tấn công người ta dữ dội, nhưng chỉ nhận lại được sự lạnh nhạt cùng câu nói

"Tao chỉ xem Fourth là bạn, đừng yêu tao nữa."

Nhưng Fourth Nattawat là ai chứ? Nếu sự lỳ của cậu xếp thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất.

Kể cả khi ánh mắt và trái tim Gemini chỉ mãi dõi theo người tên Ford kia thôi

Ford là bạn tiểu học của Satang, năm mười một tuổi Satang phải đi du học nên gửi Ford cho anh chăm sóc với lời đe dọa:

"Em dám làm cậu ấy sứt mẻ miếng nào anh xử đẹp em"

Từ đó cuộc sống của Gemini Norawit 10 tuổi luôn yên bình cùng tâm niệm phải chăm sóc tốt cho Ford.

Cuộc sống yên bình và tâm niệm kia có bị phá bỏ họa chăng cũng chỉ có mình Fourth Nattawat phá bỏ được mà thôi.

"Gem, đợi tao!"

Gemini đang chuẩn bị bước lên bậc thang lên lầu thì nghe thấy tiếng Fourth ở đầu kia giảng đường gọi lớn, rồi lý lắc chạy lách qua hàng người chạy về phía Gemini, dáng người nhỏ nhắn nhưng chạy nhanh đến lạ.

Gemini nghe gọi cũng chỉ khựng một chút rồi tiếp tục chậm rãi bước từng bậc thang lên lầu. Chắc không ai biết bình thường anh bước hai bậc một đâu nhỉ.

Lúc Fourth đuổi kịp cũng đã đến nửa phần cầu thang cần đi.

"Phù... tao... đã... bảo... đợi... tao..." Fourth vừa nói vừa hít lấy hít để không khí vào buồng phổi, chân vẫn bước song song với Gemini.

"Không nghe."

"Ơ vậy hả? Tao gọi to lắm mà." Fourth nghệch mặt hỏi.

"Đồ đần." Gemini cố sải bước dài đi vào phòng học.

Này này tên mặt gắt kia, dù anh chỉ cao hơn người ta 12 centimet nhưng anh cố sải chân thì người ta cũng theo không kịp đâu, mau chậm lại!

Fourth vẫn chẳng nói gì, cười hì hì cố chạy theo Gemini, lúc vào lớp đi qua các bạn cậu đều vui vẻ vẫy tay chào hỏi, rồi chạy vào chỗ cạnh hắn ngồi xuống, ổn định chỗ ngồi rồi lại quay xung quanh nói chuyện với mọi người, còn thuận tiện kéo Gemini vào cuộc nói chuyện, nhưng tên nào đấy chẳng quan tâm lắm, chỉ chăm chăm nhìn điện thoại mình rồi cười.

"Gem, hôm nay đi ăn với tao đi, tao mời." Tan lớp, Fourth kéo áo Gemini nói.

"Tao có hẹn với Ford rồi." Gemini không để ý, hất bàn tay đang nắm lấy áo mình rồi bỏ đi.

"Ừ, vậy thôi."

Hôm ấy sinh nhật 19 tuổi của Fourth Nattawat.
Sinh nhật 19 tuổi của Gemini, ngay trung tâm nơi tổ chức sinh nhật anh tỏ tình với Ford Allan

Ford chỉ cười ngại bảo: "Em muốn thi đậu đại học đã, anh đợi em một thời gian nữa nhé."

"Chỉ cần em thích là được."

Fourth đứng ở một góc, cổ họng nghẹn đắng, mắt mũi cay xè nhưng chẳng thể làm gì được. Quay lưng lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Cậu ngồi trong công viên với một túi đầy bia.

Cứ dốc hết lon này đến lon khác vào cổ họng trôi tuột xuống dạ dày, mắt mờ đi bởi lớp sương mỏng.

Điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn cái tên hiện trên màn hình, cậu lại thẳng thừng bấm nút tắt.

Chuông điện thoại liên tục vang lên, có lẽ đối phương sẽ không tha cho cậu nếu cậu không bắt máy.

"Alo." Giọng Fourth lè nhè.

"Fourth ở đâu?"

"Lo cho Ford đi, đừng để ý đến tao."

"Tao hỏi lại, ở đâu?" Dường như đầu bên kia đã mất kiên nhẫn.

"Để tao yên!" Fourth gào lên rồi ném điện thoại đi.

Cậu lắc lư đứng dậy rời đi.

Nên từ bỏ được rồi.

Cậu nghĩ vậy.

Chỉ là trái tim con người thật lạ, não bảo bỏ đi, nhưng tim lại chẳng nghe lời, để rồi bộ não cũng phải chịu thua mà tuân theo.

Những ngày sau đó, vẫn là Fourth theo sau Gemini, vẫn là Gemini "vô tình" làm đau Fourth vì một cái tên Ford Allan.

"Gem, Gem đang ở đâu?" Fourth nép trong mái che nhỏ xíu không che nổi một người để tránh mưa, tay cầm điện thoại nói với người đầu bên người.

"Xe Ford bị hư, tao qua đón em ấy, mày về đi, đừng đợi tao."

"Nhưng..." Gem đã hẹn với tao rồi mà.

Fourth chưa kịp nói đầu kia đã cúp máy, chỉ để lại cho cậu những tiếng tút dài.

Hôm ấy là sinh nhật 20 tuổi của Fourth Nattawat.

Đảo mắt một cái, lại đến sinh nhật 20 của Gemini.

Lần này còn tổ chức lớn hơn lần trước.

Ford cũng đến, chỉ là không đến một mình mà đưa theo bạn trai đến, nghe bảo người kia là quân nhân.

Đêm ấy Gemini uống rất nhiều, uống đến quên trời quên đất, uống đến nhìn đâu cũng thấy Ford, còn đè con người ta ra hôn, ừm... thậm chí còn hơn thế.

Gemini nghĩ vậy.

Chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, mặc dù ở một nơi xa lạ không phải phòng mình nhưng quần áo anh vẫn chỉnh tề, bên cạnh cũng không có ai, chắc là anh bị lậm người ta quá thôi.

Gemini quyết định đi du học, thật ra gia đình có ý định cho anh đi du học từ năm anh lên cấp ba, nhưng vì nơi này có người anh cần bảo vệ nên kéo dài không muốn đi, bây giờ người ấy không cần anh bảo vệ nữa. Vậy thì anh ở cũng vô ích.

Một tháng hoàn tất thủ tục, ngày anh báo mình đi du học ai cũng bất ngờ.

"Tự nhiên tụi tao về rồi mày đi là thế nào?" Joong nhíu mày nói.

"Thế sao anh không nghĩ thời gian anh bỏ tụi này đi đi."

"Anh còn tưởng em học xong đại học ở đây mới đi."

"Sang đó học tiếp vẫn được."

"Ừm... còn cậu nhóc kia thì sao?" Winny do dự hỏi.

"Em ấy có người chăm sóc rồi."

"Ý Winny là Fourth chứ không phải Ford." Satang nhíu mày nói, anh thật sự muốn đập cho tên đần này một trận.

".."

Nhắc đến Fourth làm Gemini cảm thấy tim thắt lại như bị ai đó bóp nghẹn, không rõ vì sao từ hôm sinh nhật anh xong anh không gặp được Fourth nữa, điện thoại cũng không nghe, lớp học cũng không đến, nhiều lần đến nhà do dự rồi lại đi về không dám gõ cửa.

Chẳng hiểu lấy động lực ở đâu, Gemini vùng mình chạy một mạch đến nhà Fourth

Đúng lúc Fourth đứng ở ban công chăm đám xương rồng của mình.

Cậu đứng chết trân một hồi rồi mới đi xuống mở cửa cho Gemini.

"Gem gặp tao có chuyện gì hả?"

"Fourth bệnh hả? Mặt mũi tái nhợt thế kia?" Gemini đưa tay toan chạm trán cậu kiểm tra nhiệt độ.

"Tao không sao, mấy bữa nay thời tiết thất thường nên ăn uống không ngon thôi. Gem đến chỉ có vậy thôi hả?" Fourth tránh đi không để Gemini chạm đến mình.

"Ờ, tao... đến để chào Fourth... tao... chuẩn bị đi du học." Gemini buông thỏng tay, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

"Ừ. Gemini đi bình an."

"Fourth không còn gì nói với tao nữa hả?"

"Nếu tao nói đừng đi thì Gemini có ở lại không?" Fourth nhìn thẳng vào mắt hắn

"Tao..."

"Sẽ không đâu, tao biết, tao không đủ sức giữ Gem, nên Gemini đi đi." Fourth quay người toan bước vào nhà

"Đừng yêu tao nữa, Fourth."

Gemini cũng không hiểu sao lại nói như vậy, chỉ là bộ não mách bảo anh nói như vậy, nhưng trái tim dường như đang phản đối kịch liệt, vì nó đang đau đến nghẹn thở.

"Đó là chuyện của tao, Gem không có quyền quyết định đâu."

Nói rồi Fourth bước vào nhà, sau khi xác định đã ngăn cách mình với Gemini bởi cánh cửa cậu mới từ từ trượt theo thành cửa ngồi thu mình lại, tay vỗ lên phần ngực trái đang đau tức, nước mắt lại không chút tiếng động rơi xuống.

Ngày Gemini đi, dù được ba mẹ, anh em thân thiết, thậm chí là người mình thích ra tiễn. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn chờ đợi con người có dáng người nhỏ nhắn, miệng lúc nào cũng cười mà theo anh nói là cười chúm chím xinh kia đến.

Chỉ là người ta đến cái bóng cũng không thèm xuất hiện.

Đến khi tiếp tân lên thông báo giục làm thủ tục thì anh mới do dự nhìn các anh em của mình như muốn nói gì đó nhưng lại bỏ ngỏ rồi miễn cưỡng xách balo lên đi đến cửa hải quan.


Fourth lững thững bước đi trên đường, tay cầm tờ giấy xét nghiệm viết rõ kết quả có thai ba tuần.

Hiện tại đến khóc cậu cũng không thể làm được. Nó đã cạn từ ngày Gemini đến gặp cậu lần cuối rồi.

Cậu cứ bước đi vô định cho đến khi nghe thấy tiếng hét "cẩn thận" xung quanh.

Fourth quay đầu thì thấy một chiếc xe ô tô mất lái đang lao về phía mình, cậu cũng chẳng hoảng hốt mà nhắm mắt đón chờ cái chết đến với mình.

Và điều gì đến cũng đến, cậu bị chiếc xe đâm trúng, văng đi vài mét rồi nằm đấy bất động.

Trước khi mất ý thức Fourth còn lẩm bẩm một câu

"Tao yêu Gem".


Sau một tuần hôn mê, rốt cuộc Fourth cũng tỉnh lại.

Bác sĩ chuyên khoa chấn thương chỉnh hình lúc bấy giờ chịu trách nhiệm Fourth là Mark Pakin cũng phải nói đó là kỳ tích.

Chỉ là cậu hết gào thét khóc lóc đánh mạnh vào bụng mình nói đứa bé là nghiệt chủng lại rấm rức ôm con sư tử bông coi nó như em bé mà ru ngủ.

Dường như chỉ có thuốc an thần mới làm cậu yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Dù biết thuốc có hại cho bé nhưng các bác sĩ cũng đành chịu không thể nào làm khác hơn. Chỉ là bé con như biết được những khó khăn mà ba nó phải gánh chịu nên phát triển rất khỏe mạnh. Thậm chí bác sĩ còn tiên đoán bé có khả năng bị tự kỷ cao nhưng thực tế thì ngược lại, bé rất nhanh nhẹn còn trưởng thành rất sớm.

Pond nhìn em trai mình hóa điên cũng chỉ biết bất lực hàng ngày cầu nguyện.

Quả nhiên ông trời không triệt đường sống của ai bao giờ, đồng hương của Phuwin - bạn trai Pond có quen một bác sĩ khoa tâm thần giỏi nên giới thiệu cho họ.

Hơn nữa, anh bác sĩ kia còn có vị hôn phu là bác sĩ tâm lý nên hai người kết hợp chữa trị cho Fourth.

Thay vì dùng thuốc an thần, họ dùng thôi miên để điều trị bệnh của Fourth. Từ trạng thái kích thích cậu chuyển sang trạng thái tự bế, sau khi sinh bé con cậu lại chuyển sang trạng thái trầm cảm.

Không ít lần cậu có ý định bóp chết đứa bé, may mắn mọi người luôn can thiệp kịp thời, hoặc có lẽ đứa bé có số cao đi, cũng vài lần xém chết rồi còn gì.

Cậu luôn miệng nói đứa nhỏ là nghiệt chủng, đến mức mọi người phải nghĩ cách hợp thức hóa không để cậu nghĩ xấu đứa nhỏ.

Cũng may bác sĩ chính của Fourth bên khoa chấn thương chỉnh hình thấy mọi người khó khăn nên ngỏ ý giúp đỡ.

Giấy tờ kết hôn hay giấy khai sinh của bé con đều do một tay anh làm hết.

Sau khi thấy giấy tờ, còn có câu khẳng định chắc nịch của anh bác sĩ kia Fourth mới không nghĩ xấu đứa nhỏ nữa, thậm chí cưng chiều bé con đến mức không cho ai động vào nó.

Fourth có tiến triển tốt là từ khi bé con lên ba tuổi, nhóc là đứa trẻ hiếu động, nó liên tục quấn quít lấy ba nó làm Fourth cũng hoạt bát hơn, chỉ là trí tuệ như bạn cùng lứa của bé con. Cuối cùng nhà có đến tận hai đứa trẻ.

Satang là đồng hương của Phuwin nên thân thiết từ lâu, cũng có quen biết Pond Naravit, sau này Joong Archen và Dunk Natachai vì là bác sĩ riêng của Fourth nên thân thiết, lại biết đều ngang ngửa tuổi nhau nên trở nên thân thiết hơn, Winny là bạn trai Satang nên cũng tự nhiên mà làm thân, về sau mọi người cũng không câu nệ mà xem như bạn bè giúp đỡ nhà PondPhuwin chăm sóc ba con Fourth khi họ bận rộn.

Love cũng chỉ biết chuyện thông qua các anh, lại là người yêu trẻ con nên rất tự nhiên làm thân rồi cứ vậy chung tay với các anh chăm sóc hai đưa trẻ một lớn một nhỏ kia khi mọi người đều bận rộn.





"Sao mọi người biết Fourth bị tai nạn mà giúp?" Gemini mất lực ngồi dựa lưng hẳn ra sau ghế.

"Bọn tao điều tra, dù mày không nói nhưng lúc mày đi rõ ràng muốn gửi gắm người ta cho bọn tao còn gì." Joong tặc lưỡi nói.

"Sao biết đứa nhỏ là con tao, lỡ..."

"Mày nói Fourth ăn nằm với thằng khác tao đấm tương mồm." Satang giơ nắm đấm về phía Gemini.

".."

"Lúc em ở nhà bọn anh có dùng bàn chải mà, bọn anh còn chưa vứt nên lấy kiểm tra ADN."

"Kết quả 99,99 phần trăm. Còn giữ kết quả, muốn thì tao đưa cho xem."

"Không cần."

"Chuyện kết hôn giả..."

"Mày muốn ai đứng ra thay mày làm bố thằng bé? Lúc đó Joong với Dunk đính hôn rồi, mày nghĩ ba mẹ tao biết chuyện còn không cạo trọc cái đầu tao nuôi bấy lâu nay đi, mà bọn tao có giúp thì cũng không qua mắt được bô lão, đến lúc nói toẹt ra hết mày nghĩ mày sống yên ổn sáu năm ở bên ấy à? Thậm chí tệ nhất mày không nhận vợ nhưng mày nghĩ nhà mày sẽ để yên cho con mày sống với một người bị tâm thần? Hơn nữa mày lo cái ải anh trai của Fourth đi, nó không hiền như cái mặt nó đâu." - Winny

"Người đàn ông kia thì sao."

"Lâu lâu vẫn đến thăm Fourth và đứa bé."

"Vậy sao sáu năm qua không nói với tôi."

"Cho mày nằm gai nếm mật. Nhưng tao nghĩ bọn tao làm đúng."

"Đúng?"

"Mới thấy mặt mày trong ảnh thôi nó đã phát rồ rồi, gặp trực tiếp chắc nó đi tự tử."

"Ảnh gì cơ?"

"Ảnh mày đưa cho Love để điều tra Fourth, vô tình Fourth thấy được, trở về trạng thái tự bế rồi. Lần này không biết làm sao đây." Joong day trán thở dài.

Gemini bật dậy toan bỏ đi.

"Mày đi đâu?" Winny gần Gemini nhất nhanh tay túm anh kéo lại.

"Đến xem Fourth thế nào, sẵn nhận lỗi với anh trai Fourth, em bị ông ấy đánh chết cũng được."

"Mày bị đánh chết tao cũng không cản, nhưng giờ không biết Fourth tỉnh hay chưa, nếu chưa thì tốt, còn tỉnh rồi thấy mày tao sợ sẽ kích động Fourth, lúc mới thấy ảnh đã lập tức rơi vào trạng thái tự bế, nếu gặp trực tiếp tao không biết phải làm sao. Tao có giỏi mấy cũng là người chứ đếch phải thánh."

"Mượn câu dành cho mấy anh lính để nói với mày, nhà đang yên ổn anh đừng về." Satang đứng dậy vỗ vai Gemini rồi bỏ đi.

Dù không quen biết Fourth trước đó, nhưng nghe qua lòi chồng mình kể anh hiểu được Fourth đã yêu Gemini đến mức nào, thêm thời gian qua tiếp xúc với cậu, anh xem cậu như em trai mình mà đối xử, đã là em trai anh thì dù có là ai đi chẳng nữa cũng không có quyền tổn thương cậu.

Winny cùng Dunk và Joong cũng lần lượt bỏ đi, để lại một mình Gemini đứng như trời trồng, chỉ là không ai thấy vành mắt hắn đã đỏ lên tự lúc nào...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net