09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                  
Fourth có một giấc mơ.
                             
Cậu lạc vào một đường hầm tối đen không chút ánh sáng.
                             
Ban đầu cậu còn cố gắng lần theo vách đá lạnh lẽo tìm đường ra, nhưng càng đi càng sâu, càng đi càng lạnh.
                             
Cậu kiệt sực, cậu bỏ cuộc, cậu run rẩy thu mình trong góc tối run rẩy.
                             
"Anh hai cứu em..."
                             
"Anh Phuwin..."
                             
"Ba mẹ ơi..."
                             
"Bà nội..."

                             
"Có ai không? Fourth sợ..."
                             
"Làm ơn đi, có ai không?"
                             
Không ai cả, không một ai đáp lại cậu...
                             
Cậu không biết mình ngồi đó bao lâu, cậu chỉ biết cậu mệt mỏi đến mức muốn gục ngã, cậu ngã người nằm trên nền đất lạnh băng, mặc kệ sau đó có bị bệnh hay không, cậu muốn ngủ, ngủ một giấc không tỉnh lại cũng được.
                             
"Fourth..."
                             
Bỗng nhiên có ánh sáng nhỏ le lói ở góc xa cùng giọng nói quen thuộc.
                             
Fourth cố gượng dậy, mở to đôi mắt cay xè tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
                             
"Con không cần tìm."
                             
"Bà... bà nội... bà đừng bỏ Fourth... bà cho Fourth đi với." Trong giọng nói của cậu mang chút nghèn nghẹn.
                             
"Đồ ngốc nhà con, con đi theo bà rồi anh con chỉ còn một mình thôi, con nỡ sao?"
                             
"Anh hai có anh Phuwin rồi, anh không có một mình." Cậu lắc đầu nguầy nguậy.
                             
"Vậy con nỡ để con trai con một mình trên thế gian này sao? Fotfot, con mất ba mẹ từ nhỏ, con phải hiểu đứa nhỏ sẽ như thế nào nếu mất đi người thân chứ?"
                             
"Con trai?" Cậu kinh ngạc hỏi lại, bàn tay vô thức đặt lên bụng mình.
                             
"Đúng vậy, con trai con, nó đã lớn rồi, liệu Fotfot nhà chúng ta có nhớ tên con trai mình không nhỉ?" Trong giọng nói của bà mang chút ý cười.
                             
"Con trai... Heart... Heart Norawin..." Cậu cảm thấy đầu mình đau nhức, vài hình ảnh của cậu cùng một cậu nhóc xa lạ như một cuốn phim xuất hiện trước mắt cậu.
                             
"Fotfot, con và người ta chưa hết nợ, duyên nợ các con còn nhiều như vậy, con chưa thể đi. Nghe bà, về đi con."
                             
"Người đó..." Cậu không hiểu người mà bà nội mình nhắc đến là ai.
                             
"Ba ruột của bé con đáng yêu nhà chúng ta."
                             
"Ba ruột của bé con? Gemini Norawit?" Cậu chìm vào những ký ức xa xăm của mình.

"Không, bà ơi, con và cậu ấy..."
                             
"Bà biết, cái gì bà cũng biết. Fotfot bé ngoan của bà đâu rồi nhỉ. Nghe bà, về nhà đi con."
                             
"Nhưng bà ơi, con... con không tìm được đường, con... con mệt rồi."
                             
Khi nhớ ra cậu còn đứa nhỏ đang chờ thì ý chí muốn sống của cậu như được nạp đầy, nhưng nhìn không gian tối đen xung quanh khiến cậu run sợ.
                             
"Không sao, ba mẹ giúp con." Tiếng nói của người đàn ông sau lưng làm cậu giật mình quay lại phía sau.
                             
"Ba... mẹ..." Cậu ngỡ ngàng khi thấy ba mẹ mình vận một bộ đồ truyền thống trắng đứng ngay sau mình.                                                       
                   
"Đi thôi, con trai." Mẹ cậu dịu dàng nắm lấy tay cậu.

Tay còn lại cũng được ba cậu nắm lấy.

Họ dắt cậu đi về phía ánh sáng nhỏ kia như những ngày bé nắm tay cậu tập đi.

Mắt cậu ngập nước làm nhòe đi hình ảnh phía trước.

Khi đến được nơi ngập ánh sáng kia cũng là một chân núi treo leo.

Ba mẹ cậu cũng buông tay làm cậu hoảng.

"Ba... mẹ..."

"Sống tốt con nhé!" Chỉ một câu như vậy rồi họ lùi lại một bước, đưa tay đẩy cậu xuống vách núi.

"Không!!!!!!" Cậu hoảng sợ vùng vẫy giữa không trung.

Sau một hồi cậu có cảm giác một luồn điện xẹt qua người mình. Cậu cảm nhận được có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay mình, đồng thời cậu nghe bên tai mình có một giọng nói non nớt.

"Ba Fot, ba Fot mau dậy chơi với Heart đi, sao ba Fot ngủ hoài vậy, Heart ngoan mà, Heart không quậy nữa, ba Fot mau dậy chơi với Heart, Heart kể cho ba nghe chuyện ở lớp nè, Heart muốn ngủ với ba, Heart không ngủ với bác Satang, bác Winny nữa đâu, bác Satang ngủ xấu lắm, cứ đè tay lên người Heart làm con khó thở. Heart quen được một bé lớp bên cạnh dễ thương lắm, bé ấy hay khóc nhè lắm, ngày nào đi học cũng khóc, phải cho kẹo dỗ mới nín đó, ba mau dậy không là Heart cho em ấy hết đấy. Ba Fot..."

Không còn tiếng nói nào nữa, chỉ còn tiếng nức nở của bé con mà thôi, tim cậu cũng thắt lại, đau nhức.

"Heart ngoan, ba mệt nên nghỉ ngơi xíu thôi, ba sẽ dậy chơi với con mà. Đừng khóc, con trai..."

Giọng nói này... cái giọng nói cậu khắc sâu vào tâm can... cái giọng nói dù cho có chết đi sống lại ngàn lần cậu vẫn nhớ... giọng nói trầm ấm đúng chất làm cậu ngập sâu không thoát ra được... giọng nói của người cậu thương... giọng nói của... Gemini Norawit.

"Con ra ngoài chơi với các bác nhé, chú nói chuyện với ba con một chút."

"Vâng ạ."

Sau tiếng cửa đóng mở liên tục căn phòng rơi vào im lặng.

"Fourth..."

Một lúc lâu sau Gemini mới lên tiếng. Bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm lấy bàn tay gầy gò xương xương lạnh băng của cậu.

"Gem xin lỗi. Gem biết, dù xin lỗi nhiều cỡ mấy cũng không bù lại được những gì Fourth đã chịu, nhưng Fourth tin Gem, ở quãng đời còn lại Gem sẽ chuộc lỗi của mình, nhưng trước hết Fourth hãy cho Gem cơ hội làm lại được không? Fourth tỉnh lại được không? Fourth không thương Gem nữa cũng được, không muốn thấy mặt Gem cũng được, Gem sẽ không xuất hiện trước mặt Fourth nữa, nhưng bé con của chúng ta cần Fourth. Nó đã thiếu tình thương của Gem rồi, Fourth đừng để nó thiếu tình thương của Fourth nữa. Làm ơn..."

Fourth cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng rơi trên tay mình. Nước mắt cậu cũng theo mi mắt tuôn ra, chảy dài ra phía sau.

Gemini có cảm giác bàn tay nhỏ trong tay mình động đậy thì đưa mắt nhìn ông William đứng ở phía đối diện.

Ông mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng, nói, "Có hy vọng rồi", sau đó chậm rãi ra ngoài nói với Joong, "Bệnh nhân muốn tỉnh lại rồi, phần còn lại là của bác sĩ các cậu". Nói xong ông rời đi không một tiếng động.

Joong nhanh chóng gọi điều dưỡng vào giúp mình, mọi người ở ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.

Sau một tiếng kiểm tra tổng quát, Joong bước ra vui vẻ nói

"Fourth hoàn toàn khỏe mạnh rồi, chỉ cần ở lại thêm hai ngày theo dõi tình hình là có thể về."

Mọi người nghe xong thở phào nhẹ nhõm, người khóc kẻ cười ôm chặt lấy nhau.

"Chú ơi, chú không vào thăm ba ạ?"

Mọi người đang lần lượt vào trong thăm Fourth thì bị giọng nói non nớt của Heart làm cho khựng lại hết.

"Sao cậu ta lại ở đây?" Pond lạnh mặt hỏi.

"Là em, em gọi cậu ấy đến." Phuwin nhỏ giọng nói.

"Em..."

"Thôi thôi, mau vào với Fourth đi, ai quan tâm nó ở đây thế nào chứ." Joong đẩy mọi người vào trong hết rồi mới quay sang nói với Gemini

"Mày về trước đi, khi nào không có Pond ở đây tao sẽ báo" sau đó bước vào phòng đóng cửa lại.

Gemini nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu, thở dài rồi rời đi. Dù sao anh cũng chưa sẵn sàng cho cuộc gặp mặt bất ngờ này.

"Nhóc con, cảm ơn vì em đã tỉnh lại." Pond ôm siết em trai mình, giọng nghèn nghẹn nói.

"Anh hai... khó thở..." Fourth nũng nịu nói.

"Anh xin lỗi." Pond mau chóng buông cậu ra.

"Anh không nói anh chờ chú tỉnh để cãi nhau với anh đâu." Phuwin nước mắt lưng tròng tiến đến ôm lấy Fourth.

"Cỏ lúa bằng nhau, anh hai sẽ đập em chết." Fourth bật cười vỗ lưng an ủi anh dâu cùng tuổi của mình.

"Chào anh Fourth." Love vẫy tay chào cậu.

"Mọi người..." Fourt ngỡ ngàng nhìn năm người lạ mà quen.

"Chúng ta gặp nhau vài lần rồi, không cần giới thiệu nhỉ. Em cứ xem tụi anh là bạn anh trai em thôi." Winny cười dịu dàng nói.

"Bạn anh trai em?" Hồn Fourth kinh ngạc hỏi lại.

"Thời gian em bị bệnh là họ giúp đỡ, cũng nhờ Dunk em mới được như thế này đấy." Pond giải thích.

"À..."

"Ba Fot hết thương Heart rồi." Đứa nhỏ nào đó đứng bám bên thành giường gần Fourth nhất phụng phịu nói.

"Đâu mà, bảo bối của ba, sao ba hết thương được." Fourth đưa tay bế sốc cậu nhóc lên, để bé ngồi trong lòng mình, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của bé. "Nào, ở lớp mấy ngày qua có gì vui nhỉ, Heart kể cho ba nghe nhé."

"Ba Fot không gọi Heart là Hớt nữa, ba cũng không xưng Fot với Heart, ba không thương con nữa..."

Cậu nhóc mếu máo toan khóc ầm lên thì Fourth mau chóng sửa sai.

"Không mà, Fot thương Hớt mà, Hớt đừng khóc, Fot khóc theo bây giờ."

"Không, ba Fourth đừng khóc, Heart không khóc nữa, ba đừng khóc." Cậu nhóc mau chóng khịt mũi, chớp mắt mấy cái, xoay người ôm cổ Fourth nói.

"Rồi, rồi, rồi, Fot không khóc, Hớt ngoan." Anh xoa lưng an ủi cậu nhóc, đưa mắt cầu cứu mọi người.

Mọi người nhún vai tỏ ý bó tay.

Được rồi, làm tiểu tổ tông nhà cậu trở nên nhạy cảm như vậy là do cậu không tốt.

"Hớt mau ngồi ngay ngắn kể Fot nghe chuyện ở lớp nào." Fourth nhẹ giọng nói.

"Dạ." Bé gật đầu, trở lại ngồi vào lòng Fourth.

Hai ba con bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện ở lớp. Nào là bạn Tiwson ăn hiếp các bạn thế nào, lớp bên có bạn nhỏ mít ướt đáng yêu ra sao, và vô số chuyện trên trời dưới biển.

Những người còn lại biết mình dư thừa nên cũng lặng lẽ rời khỏi căn phòng đang ngập tràn ánh nắng ấm áp kia.

"Giờ thì nói được chưa nhỉ?" Sau một hồi im lặng Pond lên tiếng.

"Em nghĩ gọi Gemini đến sẽ tốt hơn nên nhân lúc anh đi đón Heno đã nhờ mọi người gọi Gemini đến." Phuwin nói.

"Em chưa từng làm trái ý anh, Phuwin!" Pond gằn giọng.

"Em biết, vì anh luôn nghĩ rất thấu đáo, nhưng lần này em thấy anh sai rồi."

"Em biết cậu ta muốn gì nhưng lại gọi cậu ta đến, may là trong đó còn ông William nếu không cậu ta làm gì Fourth em có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Pond, dù ông có ác cảm với Gemini, nhưng ông nghĩ Gemini như vậy tôi không đồng ý đâu. Nó không phải đứa tiểu tâm như vậy." Joong nhíu mày nói.

"Hừ!" Biết mình nói quá Pond chỉ hầm hừ cho qua.

"Nhưng mà không phải bây giờ tốt rồi sao, anh Fourth tỉnh rồi, sức khỏe cũng không bị ảnh hưởng gì, anh Gemini muốn giành quyền nuôi con cũng khó rồi." Love trầm tư suy nghĩ gì đó rồi đập tay một cái nói.

Hội Winny nhìn nhau lắc đầu.

Gemini Norawit, out!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net