Chương 1 - Celestia Clarke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 - Celestia Clarke 

Cuộc sống của một anh hùng được xếp hạng top 1 có gì ?

Sáng 4 giờ dậy, sửa soạn các thức rồi đi đánh nhau

Rồi buổi trưa đánh nhau tiếp

Buổi chiều gặp fan rồi tối đi đánh nhau, tham gia dungeon , blah blah blah ....

Ít nhất thì đó là cuộc sống của tôi.

Nó nhàm chán kinh khủng khiếp. Thế giới vài chục năm trước bị cách chiều không gian khác xâm lấn và từ đó mở ra những cánh cổng , v.v...

Và nó nghề nghiệp được gọi là 'anh hùng'.

Tôi - người đứng đầu thế giới về sức mạnh, thực chất chỉ là do tôi sinh ra, bẩm sinh đã có luồng mana dày đặc hơn người bình thường thôi. Thế mà giờ nó thành thế này đây.

Tôi đã nghĩ đến ý định tự sát không biết nao nhiêu lần nhưng rồi lại thôi.

Không phải do tôi không đủ dũng cảm. Tự giết bản thân còn lâu mới đáng sợ bằng việc đi chinh phục dungeon nhé.

Tôi bỏ ý định tự sát là do tôi không tìm được thứ gì giết được chính mình cả.

Tuy nhiên ... sống lâu hơn lại có một cái hay của nó. Nhờ thế mà tôi tìm đến được bộ novel yêu quý của tôi.

"Mystery"

Phải, tên của nó chỉ là mystery mà thôi.

Nội dung chính chủ yếu về cuốc sống học đường của nữ chính, bạn biết đấy, nhưng những bộ novel bình thường khác.

Tuy nhiên, cái kết của nó lại khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế giới đó như thể giới trái đất hiện tại vậy, nhưng thay vì công nghệ khoa học tiên tiến thì nó lại đi theo công nghệ pháp thuật. Nó nhưn những thế giới fantasy thông thường ấy.

Và cái kết của nó là mổ Bad End !

Với một con dân nghiện light novel như tôi, nó là một thứ mà tôi không thể cũng như là không bảo giờ chấp nhận cái kết như vậy.

Những gì cuối cùng tôi nhớ chỉ còn là việc tôi dành hẳn 2 tiếng quý giá cuộc đời tôi để comment chửi tác giả ... Rồi tôi xuyên không (: .

.

Trở lại với hiện tại nào.

Đây là đế quốc Herith - cũng là tên của nơi diễn ra các sự kiên chính trong 'mystery'

Và tôi - đang trong hình hài của một cô gái đang đưng giữa một nơi hẻo lánh kinh khủng khiếp ...

Nói đúng hơn thì nơi này như một thành phố ma vậy, ngoại trừ tôi ra thì có lẽ có lóc cóc được thêm có 8 người trong thị trấn này.

Tại sao tôi lại ở đây ?

Tôi không biết

Hỏi tôi làm mẹ gì tôi mới đến đây được có 15 phút thôi.

Thôi được, tạm bỏ qua việc tôi là một cô gái, thứ trên gười tôi đang mặc là một chiếc váy dài, theo kiểu hầu gái mà tôi hay nhìn thấy trên TV ở kiếp trước.

Tuy đúng là khi tôi hỏi người dân vùng này về tên vương quốc, nó giống y hệt với cái tên của vương quốc trong game, nhưng chấp nhận việc mình xuyên khôngđã khó, không có gì chắc chắn nơi này là thế giới của mystery cả. Mà nếu đúng là nó, thì hiện tại cũng không biết được liệu hiện tại có phải thời điểm diễn ra các event trong truyện không.

Và lý do tại sao tôi lại đứng đây, mặc độc một bộ hầu gái này ?

-Krgk Krgk

Tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa.

Tuy tôi đã nhìn về chỗ hướng tiếng động nhưng vẫn chả nhìn thấy cái gì cả, do tuyết rơi quá dày.

Thế giới này có mana như thế giới trước, nên nãy giờ tôi có thể đứng đây mà không chết cóng là do tôi khiến mạch mana của tôi chuyển động xung quanh người mình nhanh hơn, khiến cơ thể tôi ấm lên.

Dần dần, cỗ xe ngựa đã ngày càng lại gần hơn, tôi có thể thấy được hai chú bạch mã khỏe nhưu vâm đang phi nước đại tới chỗ tôi, kéo theo nó là cả một cỗ xe to phải bằng cả một căn phòng, được tragn trí một cách vô cùng sang trọng .

-KRITGHHH !

Cỗ xe ngựa dừng ngay trước tôi. Người đánh xe mặc một chiếc áo khoác nhìn dày kinh khủng, ông ta nhìn như một ông lão đã bước qua tuổi 60 là ít nhất.

" Amber, ứng tuyển người hầu cá nhân cho Celestia Clarke , phải chứ ?"

Cái tên thứ hai phát ra từ miệng ông ta đã khiến tôi lập tức đứng hình.

Gia tộc Clarke ... trong truyện chính là nơi sinh ra phản diện của câu truyện này - Celestia Clarke .

Và cũng là người sẽ đem đến sự hủy diệt cho thế giới này.

'Đùa nhau à ...'

Đây thực sự là thế giới của mystery ... nhưng vẫn còn thời gian ? Tôi không hề biết liệu đây có phải là lúc mà cốt truyện của game bắt đầu không, hay là trước nó ? Cũng có thể là sau nó nữa.

"Này cô gái ?"

"A! À, dạ !"

Tên tôi là Amber ở thế giới này à ... ?

Đó cũng là cái tên tôi nhìn thấy trên một chiếc thẻ, được đeo như vòng cổ mà tôi đang đeo trên mình.

Mặt ông lão đó biến sắc ngay lập tức khi nghe thấy tôi trả lời.

"Haaaaa.... Cô hẳn là có hoàn cảnh riêng của mình nhỉ ? Thôi được rồi, lên xe đi"

"Huh?"

Sắc mặt của ông ta xịu xuống, nhưu thể vừa nghe một tin xấu, thậm chí tôi còn có thể cảm thấy một chút sự xót xa từ ánh mắt của ông ta dành cho tôi nữa.

"Có chuyện gì sao ạ ?"

"Không đâu ... cô cứ lên xe ngựa đi"

"Vẻ mặt của bác đang phản bội bác đấy ?"

"..."

"..."

"Thôi được rồi cô gái trẻ ... cô biết thừa số phận của cô rồi mà ?"

"Tôi không hề"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước đôi mắt của ông lão

"Trời ... một con người ngây thơ... số phận phải tàn nhẫn thế nào để một cô gái trẻ như cô tự đẩy mình vào chỗ chết vậy chứ ?"

"Bác nói rõ hơn coi nào ?"

"Cô biết mà ? Tất cả mọi nơi ở lãnh thổ này đều thừa biết số phận của những người hầu khi phục vụ tiểu thư"

"??"

"Tôi đã mong rằng cô không phải người hầu gái mà tôi cần đón ... cô còn quá trẻ!"

'Huh ?'

Không cần phải nói cũng biết, đầu tôi hiện tại đang tràn ngập những câu hỏi không có câu trả lời.

Tôi - tự hào là fan của mystery và tôi thề là tôi chưa hề biết được bất cứ thứ gì về những thứ ông lão đang nói tới.

Thực chất, thông tin về Celestia Clarke là vô cùng ít ỏi, ngay cả trong chuyện. Tất cả những gì tên tác giả đó cho là cô ta đột nhiên xuất hiện, với ý đồ hãm hại nữ chính cao đến tận mây xanh, bị giết, rồi chàn ngập trong sự hận thù rồi sau đó hồi sinh nhờ lập khế ước với một con quỷ dưới địa ngục, và rồi giết cả thế giới lẫn nữ chính.

Chuẩn rồi đây, lão tác giả còn không cho biết cả back ground của cô, thế mới đáng chửi chứ...

"Bác cứ nói thẳng ra đi ạ"

"... Chúng ta đang ở trên lãnh thổ nhà Clarke ... Có thể cô đã không còn hi vọng sống sau khi nhận chức làm hầu gái cho cô tiểu thư đó ... nhưng xin hãy tha cho ta, cái mạng già này còn muốn sống lắm "

"..."

"Thôi... Lên xe đi, chúng ta sẽ phải tới dinh thự sớm thôi"

.

Công tước Clarke, biểu tượng cho sức mạnh của phía bắc vương quốc Herith, có thể nói, ông ta là một thế lực cho dù có so sánh với hoàng tộc. Là người duy nhất đặt chân vào được bí cảnh của những thanh kiếm, và cũng đạt được danh hiệu Kiếm thánh sau 130 năm của vương quốc. Lãnh thổ của ông ta là một vùng núi tuyết rộng lớn, quanh năm bao phủ bởi tuyết.

Tuy thời tiết khắc nhiệt, nhưng đây lại là nơi có những mỏ quặng chất lượng nhất vương quốc, cung câp hơn 60 % tổng khối lượng kim loại được sử dụng hàng ngày của người dân. Và gần đây thậm chí còn có nhiều mỏ mới được tìm thấy.

Tuy nhiên, vị công tước này lại vô cùng sùng bái sức mạnh, vì thế mà Celestia Clarke đã luôn bị đặt dưới áp lực từ cha, cộng thêm cả tính tình quá nghiêm khắc của ông ta, ông ta liên tục yêu cầu con gái của mình - một cô bé 8 tuổi - đánh bại được một vị tướng dưới trướng của ông ta.

Cũng vì cái chức cấp công tước đó, vô số thế lực nhắm tới ông ta, nhưng vì ông ta quá mạnh để một con người có thể đối đầu, nên thành ra lũ sát thủ và các ý đồ xấu lại hường về phía con gái của ông ta.

Cũng vì vậy, mà những người hầu và quản gia riêng cho tiểu thư, không chết bất đắc kỳ tử vì một lý do bí ẩn nào đó, thì cũng chết vì lịch trình ám sát dày đặc của những tay sát thủ...

"Thế mà ong ta vẫn tuyển những người hầu vào mà không bảo vệ con gái mình sao ?"

"Shhh ... cô gái, cô biết quý cái mạng của ta một chút"

"..."

Đó là những thông tin tôi moi móc được từ ông lão đánh xe.

Nghe xong tôi cũng có thể hiểu được tại sao Celestia lại trở thành một phản diện.

Tuy nhiên... với kiếp trước là một anh hùng, điều Celestia làm vẫn là không thể tha thứ. Tôi hoàn toàn không có ý định sẽ đồng cảm với cô ta. Tôi đã gặp qua quá nhiều tội phạm với quá khứ kinh khủng rồi ... và cả bản thân tôi cũng từng trải qua nó... nên vấn đề ở đây vẫn nằm ở quyết định của người trong cuốc !

Phải !

Đó vẫn là lỗi của cô ta !

Và với suy nghĩ đó, chúng tôi đã tới được dinh thự của công tước Clarke

___________________________________________

Chap 2


Đi vào phía bên trong sân vườn của dinh thự, qua cánh cửa sắt khổng lồ ở bên ngoài, chiếc xe ngựa dừng cách cửa nhà khoảng 20 m.

Phía trước cửa nhà cũng là một dàn những người hầu, quản gia xếp thành hai hàng dài trước cửa, cả hai bên đều giữ một vẻ mặt bình tĩnh và đầu hơi cúi xuống, như thể đang chào đón tôi vậy. Ngay phái cổng dinh thự đứng đó là một người đàn ông sừng sững, có khi phải cao đến 2 mét, ở trong bộ áo choàng với phần cổ là lông thú.

Với bộ tóc bạc đặc chưng... đó rõ ràng là công tước Clarke

Nhưng tại sao tên khốn đó lại đứng đó như thể đón tôi vậy chứ ?

Theo những gì ông lão đánh xe nói, đúng là tỷ lệ tử vong khi ở gần Celestia là cao, nhưng đến mức chính công tước cũng phải ra nghênh đón sao ?

-Koong

Chiếc chuông trong xe ngựa rung lên, khiến tôi hướng sự chsu ý về ông lão đánh xe, ổng ra hiệu cho tôi đi xuống.

Tôi cũng ngoan ngoãn mà làm theo.

Nếu tôi còn sức mạnh của bản thân như ở kiếp trước, tôi khá tự tin rằng mình có thể đánh bại công tước Clarke, nhưng giờ sự thật đã vả một cú phũ phàng vào mặt tôi rồi. Mana của tôi giờ chỉ còn bằng một người bình thường, sức mạnh và các trang bị cũng mất hết, lại còn là cơ thể nữ giới, cách hoạt động của các cơ khác với nam, nên tôi chẳng có một chút tự tin nào sẽ đánh thắng cả.

Và tôi thì ít nhất là hiện tại chưa có ý định chết đâu.

-Lọc cọc

Ngay sau khi tôi bước xuống khỏi xe , ông lão kia vội vã đánh xe đi ngay lập tức.

"..."

Chậc

Giờ tôi phải làm gì đây ?

Sao tên Clarke kia nhìn mình với ánh mắt hung dữ vậy ?

Bên cạnh hắn, một bóng người phụ nữ khá cao cũng nhìn về phía tôi, có vẻ là phu nhân của công tước .

'Luồng mana của bà ta mạnh thật'

Có khi phải gấp 3 lần người thường chứ không ít.

Chả bù cho tên Clarke khốn nạn kia, trữ lượng mana trong người hắn còn chả bằng một đứa trẻ ... nhưng kiếm khí của hắn thì dày kinh khủng khiếp.

"Ngươi"

Một thứ giọng lạnh như băng vang tới chỗ tôi.

"Theo ta"

"..."

Và rồi hắn quay lưng lại, bức vào bên trong dinh thự.

Mày bị hãm à ?

Nào, bình tĩnh lại tôi ơi, mày không còn sức mạnh nữa đâu.

Để chắc chắn là hắn gọi tôi, tôi nhìn xung quanh, thấy những tay quản gia và người hầu, họ cũng nhìn lại tôi, tuy không nói gì nhưng họ đưua mắt về phía công tước, rồi lại đưa mắt về phía tôi.

Welp.

Thế là tôi nhỉ ?

Tôi nhanh chân chạy đuổi theo công tước.

.

'thể lực cơ thể này ... Yếu quá'

Ahhh ... tôi cần thêm thời gian để làm quen với cơ thể này rồi. Bình thường tôi có chạy 7 tiếng cũng không thở dốc đâu... nhưng giờ mới có 5 phút hơn mà đã mệt rồi. Hơn nữa, Công tước và Phu nhân Clarke đều di chuyển vô cùng nhanh, một người thì là do cơ thể to lớn, một người là do dùng ma thuật.

Tuy nhiên, nhịp bước đi của họ thực sự nhanh hơn hẳn đi bộ bình thường.

Còn tôi thì không có đủ mana và cũng không cao.

Người cao làm ơn hãy nhận thức bản thân tốt hơn với ạ.

"Phù .... Hít ... phùuuuu"

Cuối cùng họ cũng dừng lại ở trước cửa một căn phòng.

Nhìn từ bê ngoài, cánh cửa trông khá mới, chắc hẳn là do việc lau chùi khá cẩn thận.

Mà khoan... dù bố mẹ có vô tâm đến mức nào thì sao họ lại đưa tôi thẳng vào bên trong dinh thự này chứ ?

"C- cho hỏi, đây là ?"

Tôi cất tiếng, vẫn ngắc ngứ vì bận thở.

Đá lại câu hỏi của tôi, công tước Clarke nhìn tôi lạnh lùng, còn phu nhân thì đỡ hơn một chút.

"Của con gái bọn ta"

"Hn ? C- các vị không sợ tôi ..."

Tôi ra hiệu để họ hiểu.

Đây là một bộ truyện được xây dựng giựa trên châu âu trung cổ, nên tôi không thể nào cứ nói toạch ra được, họ giết tôi như chơi luôn đấy.

"Ngươi ?"

Lần này lại là công tước Clarke lên tiếng

Ông ta nói với điệu cười khẩy

"Ta sẽ khen ngươi nếu ngươi làm được điều đó"

"..."

Cha mẹ kiểu đ*** thế này con cái lớn lên không thành phản diện tôi mới lạ đó.

Mà nếu cô tiểu thư hiện tại 8 tuổi, tức là hiện tại còn 8 năm nữa sự kiện chính của game sẽ xảy ra, cũng là lúc phản diện cùng nữ chính vào cái học viện đó.

'Để xem nào ... ?'

Tôi khá tò mò phản diện nhìn như thế nào lúc này đấy.

-Cạch cạch ...

Bỗng nhiên, phu nhân Clarke rời đi mà không nói thêm lời nào, thậm chí cửa phòng còn chưa được mở nữa.

"..."

Clarke cũng không quan tâm tới điều này, như thể hắn đã quá quen với nó rồi vậy.

Hắn rờ tay lên cánh cửa, rồi đẩy cửa ra.

"ẶC !"

-Rầm !

Cơ thể tôi theo phản xạ mà lùi lại, mất cân bằng rồi đâm sầm vào bức tường phía sau.

Nó liên tục run lên, mất kiểm soát và rơi vào trạng thái gần như co giật.

Máu mũi tôi chảy xuống liên tục, gần như không có điểm dừng.

Phổi tôi như thể bị bóp nghẹt.

"..."

Clarke nhìn tôi một cách thất vọng.

"Qủa nhiên ... ngươi cũng vậy"

"Cái quái gì vậy ... ?"

Hắn ta đóng cửa căn phòng đó lại.

Tôi chưa thể nhìn thấy hình hài đứa bé ... nhưng tôi thề.

'Lượng mana quái vật gì vậy !?'

Tôi đã gần như hét lên.

Bể mana của cá nhân nằm trong căn phòng dó chắc chắn đã vượt xa tôi của kiếp trước, chất lượng mana tinh khiết đến điên người.

Nó nhiều và đặc tới mức lượng mana sộc thẳng vào bộ tuần hoàn mana của tôi, và nếu không phải do cánh cửa đó được đóng kịp thời, luông mana của tôi có lẽ đã bị vỡ do quá tải.

'Bể mana của Celestia ... chắc chắn đã bị rò rỉ rồi'

Bị rò rỉ nặng là đằng khác, mana của con người thường sẽ không tràn ra vô tội vạ đến thế.

"Một con quái vật ..."

Đó là những từ thốt ra từ miệng tôi ngay trước mắt cha của cá nahan bên trong căn phòng đó.

Hắn ta gườm tôi sau khi nghe thấy câu nói đó ... nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm đến hắn.

Gọi tôi là một kẻ tham lam thì tùy, nhưng tôi - đang vô cùng hứng thú với cô bé này.

Thật nực cười.

Một thiên tài ma thuật được sinh ra ở vùng đất kiếm thuật.

"... Hãy chăm sóc cho con gái ta lâu nhất có thể, toàn bộ nhu yếu phẩm sẽ được cung cấp, ta sẽ giữ lời hứa của ta"

"..."

Và rồi hắn rời đi

Còn tôi, tôi đã quá bị choáng ngợp để nói bất cứ thứ gì.

"Này cô kia"

Một người phụ nữ khác, cũng mặc mộ bồ đồ hầu gái chạy tới chỗ tôi.

"Dạ ... ?"

Tôi còn chưa hết bần thần

"..."

Mặt cô dường như co lại, những nếp nhăn xuất hiện trên trán.

" Đi theo tôi nào, tôi sẽ dẫn cô tới nơi ở của cô và các đồng nghiệp và sẽ cho cô một bộ đồ khác"

"Ah ... cảm ơn nhiều"

Tôi đứng dậy, chân vẫn run lên vì sự phấn khích và mana.

.

So với những chuyện tôi đọc được, thì người hầu ở dinh thự được đối đãi khá tốt, gần như là bằng một quý tộc nhỏ.

Người phụ nữ vừa đưa tôi xuống nơi tôi ở là hầu gái trưởng của nơi này. Bà đối đãi với tôi rất tốt, đã cho tôi một bộ đồng phục khác thay vì bộ đồ đãn huốm máu trước của tôi.

Và sau khi làm quen được với một số người, tôi hiện tại đang ngồi ở bàn ăn, với những người hầu khác trong nhà

Hầu hết bọn họ đều tỏ ra thương cảm với tôi.

Tôi cũng hiểu một chút... với lượng mana bị rò rỉ đó, những người không biết kiểm soát mana sẽ sớm bị ngộ độc mana và lăn đùng ra chết. ĐCòn chưa kể tới những tên sát thủ nhắm tới cái đầu của tiểu thư nữa... có lẽ tất cả bọn chúng đều biết kiểm soát mana nên có thể tiếp cận cô.

Tuy nhiên, theo những lời đồn trong dinh thự, kiếm thuật của tiểu thư đủ để ngăn được đa số những tên sát thủ. Bởi lâu lâu có một người hầu mới (như tôi) vào dọn phòng sẽ lại thấy vài cái xác của những người đàn ông mặc áo đen.

Vấn đề là cô có thể giết được đa số chứ không phải hoàn toàn. Đó cũng là lý do tại sao khi xuất hiện trong game lần đầu, cô ta mất một mắt và có một vết sẹo lớn ở giữa ngực.

Còn về phần cảm xúc của tôi dành cho Celestia ... nói sao nhỉ ? Tôi muốn biến cô thành đệ của mình. Tôi đúng là đã mất đi lượng mana, nhưng kinh nghiệm của tôi vẫn còn y nguyên ở đó, chờ để được sử dụng.

Kiếp trước tôi cũng từng đi kiếm đồ đệ, nhưng chẳng ai đủ tài năng cả. Nên gặp được Celestia không khác gì một cơ hội nghìn năm có một. Hơn nữa, tôi cũng muốn thế giới này lên được tới Happy Ending... nên nếu nuôi dưỡng Celestia đúng cách, nó sẽ là một mũi tên chúng hai con nhạn.

...

Nhưng vẫn có thú gì đó lạ lắm...

Những người hầu quả thực không biết gì về mana đó là một điều dễ hiểu

Clarke không hề cảm nhận được mana vì mạch mana và bể mana của ông ta quá mỏng...

Nhưng còn phu nhân Clarke ?

Bà ta chắc chắn là một pháp sư với bể mana khủng khiếp như thế ... và tình trạng rò rỉ mana này cũng không quá khó để chữa cơ mà ?

Nếu nó được coi là một căn bệnh và thế giới này có pháp sư trị liệu ... thì chắc cũng phải có một người đủ thông minh để nhận ra vấn đề chứ ?

Các cụ có câu :' không biết phải hỏi'

Và vì tôi là cháu ngoan nên tôi sẽ áp dụng.

Nhân tiện , người trưởng hầu tên là Lilith

"Chị này, bộ chưa có ai đến để chữa bệnh cho tiểu thư ạ ?"

Tôi vừa nói, vừa nhai nôt miếng bánh mì cuối cùng.

Nhưng có vẻ tôi đã không trọn khoảng thời gian đúng để hỏi, tất cả những người còn lại đều im lặng ngay sau câu hỏi của tôi.

Trên nét mặt họ có chút sợ hãi, xen lẫn với lo lắng.

"Lần này là lần đầu tiên, nhưng đừng hỏi về tiểu thư ở ngoài như thê nhé"

Nghe như một lời khuyên, nhưng giọng điệu lại khiến tôi cảm thấy như một lời đe dọa

"Các người nữa, cứ tiếp tục ăn đi, cẩn thận kẻo chết cả lũ bây giờ"

Ngay sau câu nói của Lilith, tất cả lại cúi đầu, tiếp tục ăn nốt bữa trưa của mình trong im lặng.

Lilith nắm lấy tay tôi, rồi đưa ra phòng bếp.

"Tại sa- ?"

-Chát !

Không để tôi nói xong câu, cô ta tát tôi một phát đau điếng.

"Tôi nhắc lại lần nữa, đừng nói về tiểu thư một cách dễ dàng như vậy, bay đầu như chơi đấy"

"Huh ??"

"Tò mò giết con mèo, cô chưa nghe câu đó bao giờ hả ?"

"..."

"Và một lần nữa, vì đây là lần đầu cô tới làm việc, lại còn là người hầu riêng cho tiểu thư, tôi sẽ giải thích cho cô chỉ một lần thôi"

"Dạ ..."

.

"Đến giờ ăn trưa của tiểu thư rồi đấy, cô nhanh đưa đồ ăn lên đi"

sau khoảng 30 phút, vùa nghe chửi vừa hóng chuyện, tôi cầm khay đồ ăn lên và chuẩn bị đi tới phòng tiểu thư.

"Này"

Lilith đưa tôi vài của khoai tây sống cùng một quả táo

"Huh ?"

Tôi nghiêng đầu

"Tiểu thư thường không ăn đồ được người khác đưa cho đâu... vì thường nó có độc"

"Hả ?"

Tôi nhìn lại vào dĩa thức ăn tôi đang cầm

"Nếu cô muốn thử trước mắt tiểu thư thì tôi cũng khuyên cô là không nên đâu, 9/10 lần nó có độc thật đấy"

Nghe xong câu nói đó, tôi câm lặng ngay lập tức.

Cái quái gì cơ ?

Một đứa trẻ 8 tuổi mà bị ám sát nhiều tới mức này sao ?

"Vậy tôi có thể nấu ở trong phòng đó trước mặt tiểu thư không ?"

Tôi đề nghị

Tôi đúng là không thể nấu những món ăn 5 * các thứ, nhưng hồi làm anh hùng cấp C tôi cũng làm đủ thứu việc hco hiệp hội, thức ăn tôi nấu cũng được cho là ngon đấy chứ . CHẮC CHẮN LÀ NGON HƠN KHOAI TÂY SỐNG

"Cô có chắc là cô có thể nấu khi vừa mới mở cánh cửa đó ra cô đã chảy máu tùm lum rồi chứ ?"

Lần đó là bất ngờ thôi ...

Anh hùng hạng nhất bị thế tôi công nhận tôi cảm thấy hơi quê ... tôi công nhận

Quê điên

"Được mà ạ"

Lilith lại ném về phía tôi một ánh mắt của sự nghi ngờ, nhưng rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net