10: Cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 năm sau khi vụ án kết thúc, Norman sang nước ngoài để học đại học. Anh không nói việc này với bất kì ai, và cứ thế mà đi, không liên lạc với ai cả. Thực chất là do gia đình anh có việc ở bên đó, và việc này không được để người ngoài biết. Đó cũng là lý do mọi liên lạc với L, Ray và Emma bị cắt đứt.

L cũng đã buông bỏ đề phòng. Việc cô từng suýt vào tù oan vì thủ phạm có cùng tên với cô đã khiến cô chọn nhiều cái tên giả khác nhau. Nhưng sau khi học đại học, tiếp xúc xã hội nhiều hơn, cô cũng đã chịu dùng tên thật của mình: Rachel.

Nói là tiếp xúc xã hội, nhưng sau khi được tốt nghiệp sớm vì đạt học bổng cao và thành tích tốt, Rachel trở lại là một kẻ chống đối xã hội.

Giờ thì không ai gọi cô với cái tên L nữa. Cô kiếm được một căn hộ cho thuê khá rẻ. Rachel tốt nghiệp đại học nghệ thuật, nhưng giờ vẽ tranh trở thành nghề tay trái và sở thích của cô. Sau thành công vụ án năm 16 tuổi, Rachel có dự định kiếm sống bằng cái đầu.

Ray là một đầu bếp, còn Emma là một nhà khảo cổ học. Khá là khó tin khi Emma chịu dành hàng giờ chỉ để tìm một vật gì đó có từ thời xưa.

22 tuổi, Ray và Emma tốt nghiệp. Anna ở chung với Rachel vì Ray đã nài nỉ cô làm vậy. Rachel là một thám tử tư, cô có thể làm những gì mình thích một cách khá tự do, tất nhiên là dẫn tới những vết thương không đáng có. Anna học đại học y, căn hộ mà Rachel thuê ở gần trường. Do đó cuộc sống của hai cô gái không quá khó khăn.

"Cậu ổn không? Nghe nói dạo gần đây không có việc làm hả?"

Anna lo ngại hỏi. Rachel nhận được khá nhiều yêu cầu giúp đỡ khi cô mới bắt đầu. Bây giờ cô đã 22 tuổi, và cô bắt đầu trở nên kén chọn. Nếu vụ án không đủ sức hấp dẫn, cô sẽ không nhận nó. Không có yêu cầu giúp đỡ, Rachel vẫn có thể kiếm tiền bằng cách vẽ tranh. Và như vậy, cô cứ ở lì trong căn hộ, chẳng đi đâu cả.

"Rachel, một cái vòng kim cương đắt giá vừa bị đánh cắp khỏi bảo tàng-"

"Chẳng thú vị chút nào cả."

"Cậu sẽ có tiếng nói với cảnh sát nếu tham gia vào vụ này, cậu biết rõ điều đó!"

Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Anna chạy ra mở cửa.

"Chị Emma?"

"Yo! Mọi việc dạo này thế nào rồi?"

"Rachel kén chọn. Nhưng cậu ấy vẫn kiếm được tiền bằng kiến thức về mỹ thuật."

Anna nói nhỏ:

"Chị ở với cậu ấy hôm nay được không? Em sắp thi rồi, cậu ấy cứ tạo ra mấy tiếng động khá khó chịu!"

"Ừ, thôi được. Em có thể về trại trẻ trong hôm nay. Chị có thể lôi Rachel ra khỏi nhà."

Anna cười, cảm ơn Emma và chạy ra khỏi cửa. Rachel vẫn nằm ườn trên sofa, lơ đễnh đọc báo.

"Em có nghe về vụ viên kim cương bị đánh cắp-"

"Có, nhưng em không có hứng thú."

Emma nhướn một bên lông mày lên, thở dài. Cô bắt đầu kể lể:

"Chị đã tốn rất nhiều công sức để kiếm được viên kim cương đó!"

"Chị là nhà khảo cổ học mà lại đi đào kim cương à?"

"Em nên tiếp xúc xã hội nhiều hơn, Rachel à. Còn bây giờ, điều tra vụ này đi nhé? Vì chị?"

Rachel thở dài. Cô biếng nhác trườn xuống khỏi ghế sofa và cầm lấy cái áo khoác trên móc.

"Tuyệt! Có thế chứ! Chị sẽ chở em đến đó, đi thôi."

--------

"Mà này! Em đã bao giờ thích ai chưa?"

"Chị hỏi làm gì?"

"Tò mò thôi."

"Em cũng chẳng rõ nữa."

"Norman thì sao? Em đã từng thích Norman chưa?"

Thích Norman? Điều Emma nói không phải là không có lý. Những cô gái xung quanh anh, chưa tiếp xúc nhiều với anh đã mê mẩn anh rồi, huống hồ là những cô gái tiếp xúc gần và lâu với anh. Rachel nghĩ lại khoảng thời gian đó, và mặt cô bất giác đỏ lên.

"À há! Em từng thích Norman!"

Emma khoái chí cười khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Rachel qua gương chiếu hậu. Rachel cau mày. Cô bấu vào lưng của cô gái tóc cam trước mặt.

"Chị đi không cẩn thận gây tai nạn là tại chị đấy!"

"Rồi rồi, xin lỗi được chưa?"

Emma cười, và cô dừng xe lại trước một viện bảo tàng lớn. Bên ngoài bị bao vây bởi những người hiếu kì và phóng viên. Cảnh sát có vẻ đang khá khó khăn trong việc kiểm soát họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net