19: Liam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào, tôi ngồi đây được chứ?"

Rachel tháo tai nghe ra, một chàng trai trạc tuổi cô đang tươi cười, chỉ vào cái ghế trống bên cạnh. Cô trả lời:

"Được."

Chàng trai ngồi xuống bên cạnh, im lặng. Nhưng rồi anh ta nói tiếp:

"Chúng ta làm quen được không?"

"Tại sao?"

"Tôi....chỉ đơn giản là muốn làm quen thôi."

Rachel nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh ta có vẻ thành thật. Cô quan sát gương mặt của anh ta, không có dấu hiệu lo lắng, hoặc là anh ta che giấu quá giỏi.

"Tôi từ chối được không?"

"Vậy nếu mạng sống của Anna phụ thuộc vào điều này?"

Chàng trai giơ điện thoại lên. Video trực tiếp. Anna đang bị trói vào một cái ghế, đó chắc chắn là Anna. Cô có vẻ bị đánh ngất, dựa vào vết thương trên người Anna, cô đã chống cự quyết liệt.

"Tôi tự hỏi mình có nên đồng ý không khi mà anh đối xử với bạn tôi như vậy."

"Anna sẽ được thả tự do nếu cô làm theo những gì tôi nói. Chúng ta làm quen nhé?"

Rachel miễn cưỡng gật đầu. Tiếng loa trên xe buýt thông báo điểm dừng tiếp theo. Giọng của chàng trai không còn đe dọa nữa mà trở lại như ban đầu.

"Tôi mời cô một cốc cà phê được không?"

"Được."

Rachel đang muốn quay lại căn hộ sau khi đến sở cảnh sát, nhưng việc chúng đang giữ Anna khiến cô buộc phải làm những gì kẻ trước mặt muốn.

"Tên tôi là Liam, còn cô hẳn là Rachel."

"Anh đã biết được tên của Anna rồi thì chẳng việc gì tôi phải giới thiệu bản thân cả. Chắc hẳn anh cũng biết hết tất cả các mối quan hệ của tôi."

"Phải, tôi chỉ tò mò về việc Norman Remington và cô có mối quan hệ như thế nào. Quá rắc rối."

"Tôi đang dành thời gian điều tra anh ta."

Rachel đi theo Liam, mắt cô quan sát anh ta. Vẻ thư sinh, gọn gàng, nhưng nếu để ý kĩ thì anh ta không chăm chút vẻ ngoài dựa vào việc áo sơ mi bên trong thò ra, có vẻ nhàu. Mắt anh ta mệt mỏi vì phải thức đêm, có vẻ là ở bar dựa theo mùi rượu thoang thoảng trên người anh ta, bị át bởi mùi nước hoa.

"Cô còn nhìn tôi như vậy? Vào đi."

Quán cà phê lớn, đông người. Liam tìm một cái bàn trong góc và bắt đầu gọi đồ.

"Cảm ơn, tôi chỉ uống trà thôi, tiện cho tôi một cái bánh ngọt."

Khi người phục vụ rời đi, Liam bắt đầu hỏi:

"Chính xác mối quan hệ của cô và Norman Remington?"

"Anh quen anh ta, tại sao thay vì hỏi anh ta thì lại hỏi tôi?"

"Tôi có thể coi đây là một cách né tránh không? Cô và anh ta có mối quan hệ mập mờ?"

"Không, chúng tôi từng là đồng nghiệp của nhau, giờ thì tôi là người điều tra anh ta, nhưng tôi biết chắc anh ta là thủ phạm."

Liam mỉm cười và lôi điện thoại ra, đưa cho Rachel xem. Anna đã tỉnh lại, và đang giãy giụa trên ghế. Một khẩu súng dí vào đầu khiến cô ngừng hành động của mình lại. Người đó nói:

"Thủ lĩnh? Ngài đã tiếp cận được cô ta?"

"Đối xử với con nhỏ tóc vàng hoe đó tử tế hơn đi, nó đang rất hữu dụng đấy."

Liam dập máy. Anh ta huơ huơ cái điện thoại trước mặt Rachel, cười. Rachel không biểu hiện gì, cô giữ được bình tĩnh. Liam nói:

"Tôi có một yêu cầu, để giữ Anna an toàn."

"Nói đi."

"Cô phải hẹn hò với tôi."

"Tôi phải...cái gì?"

Rachel quan sát mặt của Liam. Anh ta quen biết Norman, nhưng hai người có vẻ không ưa nhau. Cả hai đều là tội phạm, cô sẽ là vật cản lớn, muốn giết cô thì phải kì công nếu muốn tránh được vụ um xùm từ báo chí. Vả lại, hắn cũng có thể sử dụng cô.

"Nếu hẹn hò với tôi, anh sẽ có lợi thế lớn, anh có thể kiểm soát tôi, đảm bảo tôi không lôi anh vào diện nghi phạm cho một vụ nào đó mà anh sắp làm?"

"Norman Remington. Cô sẽ không nói với ai rằng cô đang hẹn hò với tôi. Tôi cần cô để đối đầu với hắn."

"Chết tiệt! Tôi chỉ làm việc này vì Anna!"

Liam chìa tay ra, và Rachel miễn cưỡng đưa điện thoại cho anh ta. Anh ta nhập số điện thoại của mình vào.

"Bất cứ khi nào tôi nhắn, cô phải trả lời như thể chúng ta đang hẹn hò thực sự. Anna sẽ được thả ra, nhưng bất kì nỗ lực nào cố gắng báo cảnh sát, cô ta sẽ mất mạng."

"Còn bây giờ, hành động như thể cô đang ở trong một buổi hẹn hò đi."

Rachel xoay xoay cốc trà trong tay, nói:

"Anh đã uống khá nhiều rượu đấy, các cô gái không thích những kẻ nghiện rượu, nhưng có tiền là được."

"Em là đang cố mỉa mai anh?"

"Có thể."

Rachel mỉm cười, nhưng là nụ cười thách thức. Liam cau mày. Anh ta phải thật cẩn thận. Cho dù có Anna làm con tin, cô gái này có thể đưa anh vào tù với bất kì sai lầm nào. Anh ta nói:

"Em cũng phải đổi cách xưng hô với anh đấy. Và, thông minh là một điểm quyến rũ của em đấy."

Liam đứng dậy, thanh toán tiền và bước ra khỏi quán. Rachel nắm chặt tay vào cốc trà, nhìn theo anh ta.

[ Au rút lại câu nói kia, giờ đăng truyện hằng ngày :') ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net