36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chủ không về nhà tối nay."

Người hầu gái nói với Rachel khi thấy cô xuất hiện ở cổng. Tất nhiên đó là điều khó tránh khỏi. Norman là CEO của một tập đoàn nổi tiếng, anh sẽ phải tham gia nhiều các buổi tiệc giao hữu với đối tác hoặc sự kiện nào đó. Việc anh không về nhà cũng có khả năng, vì phải uống rượu bia nhiều ở những buổi tiệc, hoặc không thì anh chỉ đơn giản là ở lại công ty, vì cái phòng làm việc của anh có một phòng ngủ.

"Cảm ơn đã nói cho cháu."

Rachel tới công ty con mà Norman làm việc. Người nhân viên ở lễ tân hôm trước nhận ra cô, và cái scandal kia thì lại nổi quá.

"Anh ta còn làm vậy với nhiều cô gái khác, đâu phải chỉ mình tôi."

Rachel nói, trước khi người nhân viên kịp hỏi. Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, và nói:

"Ngài Remington không có ở đây."

"Cho tôi địa chỉ của buổi tiệc đi."

"Xin lỗi, nhưng nếu cô không có hẹn trước thì không thể đến đó được."

"À...không hẳn là có hẹn...."

Rachel không báo trước cho Norman việc cô sẽ đến tối nay. Dù sao thì Norman cũng không thể ở nhà suốt ngày được. Cô có thể gặp anh vào ngày khác, nhưng cô chợt nhận ra đây là cơ hội tốt.

Nếu Norman uống say, có thể anh sẽ nói ra điều gì đó. Cũng có xác suất anh sẽ nói ra mật khẩu.

Người nhân viên kiên quyết không nói cho Rachel địa chỉ của buổi tiệc. Không thể đôi co lâu được, Rachel bèn đi ra ngoài, tự tìm cách lấy được địa chỉ.

"Cô...?"

Rachel quay đầu lại. Thư kí của Norman đang ngạc nhiên nhìn cô. Bây giờ là 9 giờ tối, cũng hết giờ làm rồi, trừ khi phải trực. Tại sao thư kí của Norman lại ở đây?

"À tôi-"

"Cô là bạn gái của ngài ấy, phải không? Nghe này, tôi cần giúp đỡ."

Không để Rachel giải thích, cô gái kéo Rachel lên xe taxi, và đưa cô đến buổi tiệc.

"Ơ này....sao cô lại?"

"Tôi có việc bận, định về công ty để tìm người tham dự thay cho tôi."

"Vậy sao lại là tôi?"

"Ngoài người nhân viên kia ra thì không ai ở lại trực tối nay."

Chiếc taxi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Cô gái nói với Rachel trước khi yêu cầu cô xuống xe:

"Bữa tiệc ở tầng 2 nhé. Nếu có gì thì phiền cô đưa ngài ấy về giùm tôi. Chắc cũng tầm 15 phút nữa là kết thúc."

"À...ừ...."

Theo chỉ dẫn của người thư kí, Rachel đi vào trong nhà hàng. Lên đến tầng 2, cô nghe thấy tiếng ồn từ một hội trường lớn, cánh cửa bước vào hội trường khép hờ.

"Cô là người thay thế cho thư kí của ngài Remington?"

"Phải."

"Mời vào. Ngài ấy đang ở bên đó."

Rachel nhìn theo hướng chỉ của người bồi bàn, và cô thấy hình dáng quen thuộc của Norman. Anh đang ngồi trên ghế, ngửa đầu về sau. Trên cái bàn trước mặt anh là một cốc rượu đã uống hết.

Rachel lại gần Norman. Vừa lúc đó, người dẫn chương trình thông báo rằng buổi tiệc đã kết thúc. Mọi người đều ngà ngà say. Norman ngồi yên, nhắm mắt, mặt anh đỏ lên.

"Mất hình tượng quá đấy, Norman Remington."

Rachel cúi xuống, đặt tay của Norman quàng qua vai cô và dìu anh dậy. Norman chợt tỉnh, anh đưa mắt nhìn người bên cạnh. Nhưng anh lại không đủ tỉnh táo để nhận ra cô.

Rachel im lặng dìu Norman ra khỏi nhà hàng và gọi taxi. Sau khi yêu cầu người tài xế lái xe về căn biệt thự của Norman, Rachel ngả ra ghế, thở dài. Điện thoại cô rung lên, Ray gọi.

"Alo?"

"Em có về tối nay không? Gilda bảo em chưa về nhà."

"Em sẽ về muộn. Đang có đống rắc rối ở đây này."

"Cẩn thận đó."

"Em biết rồi, anh cũng đi ngủ đi, 10 giờ tối rồi đấy."

Norman đang ngủ, đầu anh ngả về phía cửa sổ. Rachel cúp máy và tắt điện thoại. Chút nữa, lúc về tới căn biệt thự, cô sẽ thử hỏi anh về mật khẩu của cái thẻ nhớ.

"Cậu chủ?"

Người hầu gái chạy ra mở cổng khi thấy Rachel đỡ Norman đứng bên ngoài. Bà sốt sắng giúp đỡ cô đưa anh lên phòng.

Norman tỏ ra khá nghiêm. Anh không khóa cửa phòng, nhưng người làm không ai dám vi phạm yêu cầu của anh. Rachel dìu Norman vào trong phòng ngủ của anh và đặt anh xuống giường một cách khó nhọc.

"Này, anh biết mật khẩu của cái thẻ nhớ không?"

"Rachel."

"Hả?"

"Rachel."

Norman nói. Có khi đó thực sự là câu trả lời. Rachel cảm thấy kì lạ. Tại sao lại dùng tên cô để làm mật khẩu của một cái thẻ nhớ quan trọng như thế?

Cô thở dài, kéo chăn cho Norman và rời khỏi phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net