46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leo Jones trạc tuổi James Remington, nhưng ông ta không mang một vẻ hiền lành như James. Thay vào đó, ông ta trông như một người có nguyên tắc. Rachel không thể đọc được gì hơn từ ngoại hình của ông ta.

"Ta nghĩ là cháu hẹn gặp ta có chuyện gì, và, bạn gái của Liam đang ở đây?"

"Cháu không ở đây chỉ để ngồi nghe hai người nói chuyện."

Rachel không nhấn mạnh từ nào trong câu, nhưng giọng điệu của cô có phần gay gắt. Leo không nói gì, chỉ nhướn mày lên trước thái độ của cô.

"Ngài Jones, Rachel muốn gặp ngài vì một chút việc."

"À, phải, vậy, cháu muốn nói gì?"

"Cháu...có thể biết mối quan hệ giữa ngài và James Remington không?"

"Tại sao ta nên cho cháu biết?"

"Vì cháu là bạn gái của con trai ngài."

"Vậy...tại sao cháu lại muốn biết?"

Rachel nhìn sang Norman. Anh thở dài, và bước ra khỏi phòng làm việc của chính mình. Cô cau mày lại, ý yêu cầu anh không được phép nghe lén.

"Cháu bắt đầu tự hỏi, liệu James Remington có thật là người đứng sau các vụ phạm tội hay không."

"Ồ, và ta thì liên quan gì đây?"

"Nếu cháu mò ra được James Remington liên quan tới các vụ phạm tội, tại sao cháu không mò ra được ngài cũng vậy?"

Leo nhìn cô gái trước mặt, và ông ta quan sát cô, ngầm đánh giá. Rachel im lặng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Leo Jones. Cô không thể bộc phát tính dễ nổi nóng của mình tại đây được.

"Ta...và James...từng là bạn thân của nhau."

Rachel không ngắt lời Leo, nhưng ông ta không nói gì nữa. Leo nhìn cô, mỉm cười.

"Cháu cũng đâu có chắc đó là sự thật phải không?"

Mắt Rachel liếc về phía Leo, nhưng trở lại trạng thái bình thường một cách nhanh chóng. Cô chớp chớp mắt, và cầm cái balo, đặt lên đùi mình. Leo nhìn cử chỉ của cô, nhíu mày lại. Rachel lấy một mảnh giấy ra, ghi những kí tự vào và đặt xuống bàn.

"Ngài có thể giải mật mã này không?"

Chúng có thể được tìm thấy ở trang trước đống trang đã bị xé ra. Rachel ghi nhớ chúng, và cô đã giải được. Để chắc chắn thông điệp mình có là đúng, Rachel đã tạo ra một thông điệp khác, không liên quan tới những gì cô đã giải được, cũng sử dụng loại mật mã đó.

"Ồ...? Cháu lấy chúng ở đâu?"

"Anh Liam đố cháu giải, cháu giải được rồi, cháu chỉ muốn hỏi ngài liệu có chính xác không."

Một lời nói dối. Dù sao thì nếu có gì xảy ra, Liam sẽ gánh chịu hậu quả, hoặc ít nhất, Rachel sẽ có đủ thời gian để bịa ra một lời nói dối nào đó và đạt được mục đích của mình.

Leo Jones không đọc được những ý nghĩ trong đầu Rachel, nhưng ông ta cũng biết Rachel và Liam không yêu nhau. Thực tế, hai người hành động như thể một cặp đôi, nên có lẽ đây cũng là một cách khiến người khác thực sự nghĩ thế, do vậy Leo không quá nghi ngờ. Ông ta vươn tay ra cầm lấy mảnh giấy.

"Tên của cháu."

Rachel tỏ vẻ vui mừng. Cũng không hẳn là diễn, vì điều đó chứng tỏ suy luận của cô là chính xác. Cô đứng dậy, ngập ngừng một chút và đưa cho Leo một hộp chứa các lá trà.

"Cảm ơn đã cho cháu biết, cháu cũng chỉ cần có thế. Thứ này là cho ngài. Tạm biệt ngài."

"Chào cháu."

Leo Jones thoải mái ngả người ra đằng sau. Rachel đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc của Norman. Cô nắm chặt tay vào quai balo. Barbara thấy Rachel ở sảnh liền chặn cô lại.

"Nor...ngài Remington nói rằng em sẽ đưa cho ngài ấy một cuốn sổ, không phải bản sao."

Rachel nhìn Barbara, và cô lấy cuốn sổ trong túi ra, nhét vào tay Barbara rồi rời đi, không nói một lời nào. Barbara tỏ vẻ ngơ ngác. Cô cầm cuốn sổ, tò mò nhìn theo Rachel.

----------------

"Rachel? Ổn không?"

Anna ngập ngừng hỏi khi thấy Rachel lật đi lật lại cái bản sao chép tay của mình. Cô xoay xoay cây bút chì trong tay, tỏ vẻ bực bội. Máy tính của cô đang mở, và lịch trình của các chuyến tàu hỏa tới khắp nơi trong đất nước đang hiện lên trên màn hình.

"Hết vé nhanh vậy sao..."

"Cậu định đi theo anh Ray và chị Emma?"

Ray và Emma sẽ đi du lịch với nhau vào tuần tới. Emma không thích đi máy bay, do vậy hai người họ đi bằng tàu hỏa. Rachel đập đập cây bút xuống bàn và vò đầu bứt tai.

"Có lẽ thế."

"Sao lại thế?"

"Vì có kẻ đòi giết chị Emma."

"Cái gì?"

Anna nhảy dựng lên, và Rachel cau mày lại. Thực tế, phản ứng của Anna là hoàn toàn bình thường. Rachel tỏ vẻ bực bội vì nhà ga đã bán hết vé đi Liverpool, và giờ chỉ còn vé hạng thương gia.

"Ray và Emma đi chuyến tàu này, vé hạng thương gia...."

Rachel mở tài khoản ngân hàng của mình, rồi tới số tiền mặt mà cô có trong ví ngay bây giờ. Đủ để mua vé hạng thương gia, nhưng có lẽ sẽ không đủ để cô kiếm một nơi ở tạm tại Liverpool và chi phí cho việc ăn uống nữa.

"Tớ có thể kiếm thêm một chút...tiền tiết kiệm cũng kha khá..."

"Sao cậu không nhờ Norman?"

"Norman?"

"Tớ tưởng hai người đang hẹn hò?"

"Không, tớ không thể ở trong cả hai mối quan hệ cùng lúc được."

"Cậu từng làm thế."

"Với danh nghĩa hai người khác nhau."

Anna nghe thấy tiếng loạt soạt của bút chì cọ xát vào giấy vẽ, và cô thở dài. Rachel thích vẽ, nhưng cô thường chỉ lấy điều đó ra làm một thứ để giải tỏa khi khó chịu.

"Và, tớ không thể để Norman biết tớ định làm gì."

Toi sẽ sủi khá lâu sau chap này vì bí ý tưởng :')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net