Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế kỉ hiện đại 21, Ở Việt Nam tp. Cà Mau ngày 11/04/2023 . Trong một căn phòng trọ ở phường 8 nọ, có một cậu thiếu niên chừng khoảng 18 tóc đen mắt đỏ như hỏa diễm đang vừa nằm trên nệm giường vừa bầm điện thoại, miệng thì mắng chửi không ngừng:

- "Cmn boss nhà mi ta***!!!, chết này!, chết mịa ngươi này!!...ơ...chết bà điện thoại sao lại lag vào lúc này?!..Cái ***!!!".

       Đúng vậy, cậu thiếu niên hiện tại đang mắng chửi này đây chính là Chu Tước đã chuyển thế phàm nhân có tên là Chu Hữu Khanh. Còn game hiện tại cậu đang chơi chính là Genshin Impact, trò chơi đã nổi như vũ bão mấy năm gần đây với cốt truyện dark ngầm cùng dàn waifu và idol đẹp ngất ngây.

     Lý do tại sao cậu không ngừng mắng chửi là bởi vì boss cậu đang đánh chính là boss cuối tầng 12 của La Hoàng Thâm Cảnh, là con boss của cái tầng mà cậu khiêu chiến cả 100 lần vẫn đéo qua nổi, đến cuối cùng hôm nay, sau bao lần bị hành ngập mồm cùng coi hàng tá kiến thức và mẹo trên mạng khiêu chiến tầng 12 thì cậu cũng đã sẵn sàng tinh thần khiêu chiến lại lần thứ 101.

    Nhưng rất tiếc, vận may nó đã SAY ĐÉO:) với cậu khi mà giây phút cuối cùng nhân vật cậu điều khiển và boss có thanh máu sắp hết ngang nhau, cậu chuẩn bị phang 1 skill cuối kết liễu thì cái điện thoại cậu bị lagggg, điều đó khiến cho boss có cơ hội tung skill giết cậu. Kết cuộc, cậu Lại Thua==*, thua một cách chỉ muốn đập nát cái điện thoại bãi công và tạm biệt game, trời biết cậu đã cất công cực khổ bao ngày quên ăn quên ngủ nhưng vận mệnh nó lại bất công với cậu thế này, chẳng lẽ do kiếp trước cậu vô tình đắc tội với nó? Hay vẫn là do cậu bảo hộ thế gian chưa đủ nên bị nó chướng mắt??. Bất quá hiện tại dù thế nào vẫn không thể thay đổi kết cuộc rằng cậu lại thua, thua 101 lần;-;....

      Aaaaa vẫn là muốn ra ngoài ban công chỉ tay lên trời mắng lão thiên gia ghê, nhưng nếu làm thế cậu sẽ bị người ta tưởng là điên mà còng xác cậu đến trại tâm thần mất.

     Nằm chù u trên giường, cậu gắt gao che mền lại mắt nhìn điện thoại bị quăng sang 1 bên thẫn thờ, sau một lúc thì cơn buồn ngủ sâu đậm bỗng ập đến. Cũng phải, mấy ngày nay đa phần toàn thức từ 9h đến 3 - 4h sáng để cày game, bị bạn cùng phòng chửi suốt, chưa bị quýnh đến nhập viện là may.

     Nói đến bạn cùng phòng, thực ra phòng trọ cậu ở này có 2 người, 1 người là cậu còn người còn lại là bạn rất thân trúc mã đến thân sinh còn không hiểu bản thân bằng cả 2 quen nhau hồi nhỏ của cậu. Lúc nhỏ vô tình gặp nhau ở trường năm cấp 1 rồi kết giao quen thân chơi với nhau, sau khi lên cấp 2 thì do không học cùng trường mà nhà lại cách quá xa nhau nên tạm không gặp mặt, đến năm cấp 3 cả 2 vô tình cùng học một trường, thế là lại chơi thân với nhau như hồi cấp 1 và cùng mướn phòng trọ ở chung với nhau.

Theo cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt không chống lại được mà dần nhắm chặt lại, bản thân cậu dần chìm vào giấc mộng vô biên.

      Trong khi ngủ, cậu lại nằm mơ thấy một giấc mơ quen thuộc. Trong mơ cậu thấy bản thân mình trong thân xác Chu Tước kiếp trước, lặng ngắm thế gian trải qua bao chu kì, từ thời khai sơ đến thời hiện đại, tâm thái cậu vẫn bình lặng, lại pha thêm chút ôn nhu nhìn thế gian biến hóa không ngừng. Nhưng kì lạ là hôm nay giấc mơ của cậu bỗng nhiên khác với bình thường có thêm vài thứ, từ những giọng nói kì lạ bằng ngôn ngữ cậu không biết đến những khung cảnh xa lạ lại quen thuộc, nó cứ xáo trộn lại với nhau khiến cậu vô cùng đau đầu với khó hiểu.

      Sau một hồi trong khi cậu đang ngơ ngác trong mộng cảnh của mình thì bất ngờ lại có 1 giọng nói nổi bật, rõ ràng, lại kiên định nói bằng thứ tiếng cậu hiểu được duy nhất truyền đến:" Nhân quả chưa định, cố sự chưa đến hồi kết....Đi đi, Chu Tước, hãy giang rộng đôi cánh bay đi tìm những thứ thuộc về mình.".

       Sau khi giọng nói kết thúc bỗng nhiên cậu cảm thấy thân thể khác lạ, nó nóng lên dữ dội lại nhẹ nhàng khó tả, lúc này khung cảnh xung quanh cậu bỗng trở nên thay đổi, nó cứ không ngừng biến dạng mà thân thể cậu cứ nóng ra khó chịu mãi. Nhận thấy không ổn cậu có vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ này, sau nhiều lần cố gắng dẫy dụa cậu cuối cùng đã tỉnh giấc.

       Bật dậy, mắt trợn to, miệng thở hổn hển, thân thể đầy mồ hôi. Cậu nắm chặt mền, cố ổn định hơi thở cùng tâm trí, một lúc sau tâm trí bớt hốt hoảng cậu đặt tay lên trán suy nghĩ về giấc mộng hồi nãy, nhưng kì lạ thay cậu lại chẳng nhớ một chút gì về nó cả, lại còn càng suy nghĩ càng khiến cho đầu cậu đau dữ dội. Biết bản thân không thể nhớ lại gì từ giấc mơ đó, cậu bỏ cuộc, đồng thời định xuống tủ lạnh tìm chút thức ăn lót dạ đỡ đói thì cậu lại nhận ra. Căn phòng trọ cậu quen thuộc bỗng nhiên thay đổi đến không nhận ra, cái giường tầng bằng sắt của cậu chuyển thành giường đơn bằng gỗ, bàn học của cậu thay vì đựng bút sách và đồ dùng học tập thì nó lại chỉ có 1 cái túi da hơi cỡ vừa màu nâu, còn trên tường thì vẫn là màu trắng nhưng thay vì trống không nó lại treo một vài bức tranh phong cảnh kì lạ. Còn cậu, cúi xuống nhìn lại thì thấy thay vì mặc bộ đồ hoodi xám bình thường hiện tại cậu đang mặc là một bộ cổ phục màu đỏ đơn giản như của mấy nhân vật hiệp khách trong phim kiếm hiệp.

       Thấy vậy cậu hốt hoảng mở cửa phòng chạy ra ngoài thì vô tình đụng trúng 1 người, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đó là nam, thân hình bình thường nhưng quần áo mặt trên người lại có phong cách kị sĩ quen thuộc, bên hông còn đem theo một quyển sách dầy và một thanh kiếm dài. Định hình lại cậu rối rít xin lỗi người trước mắt:

-" Xin..Xin lỗi vì đã đụng trúng anh, mong anh bỏ qua cho!.."

     Hên là người đó dễ tính nên đã bỏ qua sự thất lễ của cậu, " Sao vậy thiếu niên? tự nhiên lại hoảng hốt như vậy?? Bộ gặp chuyện gì khó khăn lắm sao???" người đó hỏi cậu với ánh mắt kì lạ, cậu do dự một hồi lại hỏi hắn:

" À xin lỗi, chỉ là gặp chút chuyện, sẵn tiện tôi có thể hỏi đây là đâu không vậy ạ?"

    Nghe cậu hỏi vậy vẻ mặt hắn càng khó hiểu " Đây là khách điếm Lemind nằm ở gần trung tâm thành Mondstadt, mà sao cậu lại hỏi điều này? Hay đừng nói cậu uống lộn thuốc hoặc bị bắt cóc đến đây đấy nhé?? Nếu vậy có cần tôi giúp gì không???", người đó suy nghĩ một hồi thì mặt nhăn lại, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng như nhìn nạn nhân bị bọn buôn người bắt cóc.

Cậu vội vàng lắc đầu giải thích: "Không không! Ngài hiểu lầm rồi!!, cảm ơn đã cho tôi biết đây là đâu, còn nữa tôi không phải uống lộn thuốc hay bị bắt cóc gì cả, chỉ là đôi lúc hay quên thôi!, dù gì thì cũng cảm ơn ngài đã giải thích, cáo từ!!!", tuôn ra một tràn dài giải thích cậu vội vàng chạy vào cửa phòng cầm lấy cái túi trên bàn, lục soát kĩ thì thấy có 50 vạn mora, cậu sáng mắt nhanh ra khỏi khu phòng trọ đó xuống quầy lễ tân bỏ mặc cho tiếng nói ngăn cản của người đó.

Sau khi thanh toán tiền phòng đầy đủ cậu bước ra khỏi khách điếm. Cảnh tượng trước mắt cậu chính những kiểu khu nhà đúng chuẩn Tây Âu thế kỉ 19 đổ lại, những tiếng nói chuyện và tiếng cười rộn ràng khắp phố của người dân cùng với những làn gió mát lành dịu nhẹ không ngừng thổi ngang qua kết hợp với lời nói hồi nãy của người kị sĩ lạ mặt trước đó, cậu cuối cùng đã xác định được bản thân cậu đã xuyên qua game Genshin Impact và chỗ của cậu hiện tại chính là thành Monstadt được bảo hộ bởi Phong thần Barbatos, cũng chính là phó bản đầu tiên phải trải qua của hầu hết những người chơi game.

Ảnh minh họa Chu Tước:

Ảnh minh họa Chu Hữu Khanh khi xuyên qua:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net