Diluc x Lumine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chết tiệt..." Diluc thầm chửi thề. 

 Hiện giờ, anh đang ở trong trạng thái vô cùng khó chịu. Cơ thể nóng như lửa đốt, mọi giác quan dường như chậm lại, một cảm giác mà anh chưa bao giờ trải qua trước đây đột nhiên lại trỗi dậy. Thái dương căng cứng, Diluc cố hết sức để giữ cho bản thân bình tĩnh. 

 "Ô? Lão gia Diluc làm sao thế kia?" Kaeya từ xa bước tới, trên tay cầm ly rượu, nở một nụ cười như có như không. 

 Diluc khó khăn ngước nhìn tên trước mặt: "Chuyện gì?" 

 Kaeya cười cười: "Thật là, tôi chỉ đến để chào hỏi thôi, nhưng có vẻ trông anh không có tâm trạng để giao lưu nhỉ?" Dứt lời, anh đưa ly rượu lên môi. 

 "Tôi không rảnh để... chào hỏi cậu đâu..." Diluc khó khăn cất tiếng. 

 Kaeya nhướng mày nhìn anh, trên gương mặt lại bày ra nụ cười giễu cợt hằng ngày. 

 "Sao anh lại nói không ra hơi thế kia? Có chuyện gì đang xảy ra với ngài Diluc sao?" 

 Diluc khó chịu nhìn anh: "Tôi không.. biết..." 

Đúng là ngay cả chính anh cũng không biết, tại sao mình lại trở nên như thế này. 

Vào lúc buổi tiệc hằng năm của Monstadt bắt đầu, Diluc đã cố tránh đi những nơi đông người vì anh không mấy hứng thú với việc xã giao. Anh tìm một chỗ kín đáo để ngồi, một lúc sau, vì thấy khá khát nên anh đã đến quầy đồ uống và dùng nước nho có sẵn đặt trên bàn, sau đó thì anh lại quay trở lại chỗ ngồi của mình. Rồi khoảng ba phút sau, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể có dấu hiệu vô cùng kỳ lạ.

Vậy.. Không lẽ là do phải vấn đề nằm ở nước nho? Sau khi Diluc uống thứ nước đó, một vài phút sau cơ thể anh đột nhiên xuất hiện một tượng lạ. Nhiệt độ cơ thể tăng lên đột ngột, cổ họng khô khốc, cảm thấy rất khát nhưng có uống bao nhiêu nước cũng không đỡ, quan trọng là.. nơi nào đó từ lâu không động đậy lại bắt đầu.. Hừm... 

Tóm lại là, bây giờ Diluc đang rất khó chịu, anh chỉ muốn tìm một cái hồ nước nào đó rồi nhảy vào luôn thôi. Đây là lần đầu tiên anh không thể làm chủ được cơ thể mình như bây giờ. 

 Kaeya đứng nhìn bộ dạng như sắp ngã lăn ra đất của Diluc thì có chút buồn cười. 

"Anh có cần nghỉ ngơi không vậy? Vừa hay tôi có đặt một phòng nghỉ ở tầng hai, coi như vì chút tình nghĩa mà nhường cho anh đấy." 

 Dứt lời, một chiếc chìa khoá đột nhiên bay về phía Diluc. Anh đưa tay bắt lấy, khó khăn ngẩng đầu: "Cảm ơn..." 

 Kaeya cười cười: "Không cần khách sáo. Vậy.. tạm biệt nhé!" Anh xoay lưng, đưa tay lên vẫy vẫy.

 Diluc nhìn theo bóng dáng phía trước đang dần khuất xa, chợt có cảm giác kỳ lạ. Nhưng hiện giờ không còn thời gian để suy nghĩ nữa, anh phải nhanh chóng tìm một nơi nghỉ ngơi đã.

 ----------- 

 "Phòng 6996, phòng 6996.." 

Lumine bước đi trên hành lang tầng hai, vừa lắc lắc chiếc chìa khoá trong tay vừa nhìn từng cánh cửa trên dãy hành lang. 

 "Thiệt tình, tên Kaeya này lại sai vặt mình nữa rồi!" 

 Nhớ lúc nãy...

 "Lumine!" Kaeya từ xa tiến tới. 

Lumine quay đầu, nhìn người đàn ông đang bước về phía mình. 

 "Kaeya? Có việc gì sao?" 

 Kaeya gãi gãi đầu. 

"Thật ra.."  

"Tôi có thể nhờ cậu một chút được không?" 

 "Hở? Nhờ tôi chuyện gì cơ?" Cô chỉ vừa mới tới bữa tiệc thôi mà, sao còn chưa kịp hưởng thụ khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm có đã bị sai vặt nữa rồi?

 "Tôi có lỡ bỏ quên một cuốn sổ ghi chép kịch bản của buổi biểu diễn cho chương trình ở trong phòng nghỉ, nhưng bây giờ tôi lại là người mở màn buổi tiệc chào mừng, sợ là không thể vắng mặt, liệu bạn có thể..." 

 "Hừm.. Được rồi, tôi sẽ giúp anh." Lumine hết cách gật đầu. 

 Kaeya vui vẻ cười: "Thật tốt quá! Đây là chìa khoá, số phòng là 6996 ở tầng hai, khi nào tìm được rồi hẵng xuống nhé, nó rất quan trọng đó." 

 "Ừm ừm, tôi đã nhớ rồi." Lumine gật đầu. 

 "À còn nữa, để trả công vì đã giúp đỡ, lát nữa tôi sẽ có một món quà dành cho cậu." Kaeya vui vẻ nói, trên gương mặt là nụ cười có chút không bình thường. 

 "Được thôi, tôi chờ quà của anh đó." Lumine không nghĩ gì nhiều liền quay người đi lên cầu thang. 

Kaeya dõi theo bóng dáng của cô, nụ cười trên gương mặt lại sâu thêm, anh cầm lấy một ly rượu vang, sải bước tiến về phía góc khuất của hội trường. 

 "Món quà sẽ rất đặc biệt đó, Lumine. Còn giờ thì, đi bẫy "món quà" thôi nào..." 

----------

"A! Đây rồi!" Lumine đứng trước cánh cửa gỗ với tấm bảng màu vàng và số 6996 được tô đen. Cô dùng chìa khoá mở cửa phòng rồi tiến vào bên trong. 

 "Woa.. Phòng rộng quá..." Lumine há hốc nhìn xung quanh. Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, tông màu chủ đạo là màu trắng kem, mang lại cảm giác vô cùng sang trọng. Ở đây có đầy đủ nhà vệ sinh, phòng ngủ, phòng khách, riêng phòng ngủ là vô cùng rộng rãi với chiếc giường cỡ lớn, Lumine chưa bao giờ nhìn thấy loại giường nào to đến như vậy. Nếu như được nằm ngủ trên đó sau một ngày chiến đấu mệt mỏi thì... 

 "A! Khoan đã!" Lumine vỗ bốp bốp vào má mình. 

"Nhiệm vụ của mình là tìm quyển sổ, là tìm quyển sổ.." 

 Lumine nhanh chóng chạy đi lục lọi hết các tủ của phòng khách rồi đến phòng ngủ nhưng tìm hết mười phút rồi vẫn chưa thấy quyển sổ đâu. 

 "Hay là đi xuống nói cho Kaeya nhỉ? Nhưng không được, anh ấy bảo là khi nào tìm được mới được xuống, quyển sổ này rất quan trọng." 

Nói rồi, Lumine lại sắn tay tiếp tục lục lọi những nơi cô cho là có thể quyển sổ được cất ở đó.

 Lumin tiến vào nhà vệ sinh, cô thử mở tủ đựng áo choàng tắm ra, rồi lại lục sang tủ đựng xà phòng dự trữ. 

 "A!" Lumine khẽ thốt lên, cô vừa làm rơi một hộp đựng xà phòng xuống đất. 

 Lumine nhanh chóng cúi xuống nhặt hết chúng lên, nhưng xui xẻo thay, khi cô chuẩn bị đứng lên để cất xà phòng vào lại trong tủ, cô đã lỡ giẫm vào một cục xà phòng mình nhặt sót ngay phía sau, và thế là.. cô ngã uỵch vào bồn tắm bên cạnh. 

 "Aa..." Lumine xoa xoa đầu. 

"Sao mình lại bất cẩn thế nhỉ? Ơ.. khoan đã?" 

Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, cả bộ váy dính chặt vào cơ thể, mái tóc cũng ướt sũng không chừa một cọng. 

 Khoan đã? Bồn tắm có nước ư!? 

 "Thôi xong!" Lumine vội vàng lao ra khỏi bồn, cô bàng hoàng nhìn vào bên trong, bồn tắm được xả đầy nước, không những vậy còn được rải những cánh hoa hồng xung quanh, mùi hương nhẹ nhàng lan toả khắp căn phòng. 

 "Trời ạ.. Kaeya... anh có sở thích tắm rửa như vậy sao!?" 

 "Làm sao bây giờ, váy của mình ướt hết rồi.." Lumine thở dài, thất thểu bước ra ngoài nhà vệ sinh. 

 Bây giờ bộ dạng cô thành ra nông nỗi này, làm sao mà dự tiệc được nữa đây? Cô cũng không thể không mang quyển sổ xuống dưới cho Kaeya, lỡ như anh ấy không thuộc lời để dẫn chương trình thì làm thế nào bây giờ??

 Lumine đi đi lại lại trong phòng khách, tâm trạng vô cùng lo lắng. 

 "Lạch cạch.." 

Đột nhiên, một âm thanh như tiếng mở khoá từ bên ngoài vang lên, Lumine giật mình, cô chạy lạch bạch ra ngoài cửa. 

 Là Kaeya sao? 

 Lumine mừng rỡ nhìn cánh cửa đang chuẩn bị mở ra.

Vậy là cô sắp được cứu rồi! 

 Và rồi, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một thân hình cao lớn từ ngoài cửa tiến vào. 

 Ơ?

 Lumine bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mắt, không phải Kaeya!?

 ----------- 

 "Lumine...?" Diluc kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, cứ ngỡ là mình đang nhìn nhầm. 

Tại sao Lumine lại xuất hiện ở đây? Là anh nhầm phòng sao? Nhưng rõ ràng chìa khoá của tên Kaeya vẫn mở được mà? 

 "Sao ngài lại ở đây?" Lumine to mắt nhìn anh. 

 "Tôi.." Diluc cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình. 

"Tôi cần tìm phòng nghỉ.." 

 Lumine có chút lo lắng nhìn Diluc, mồ hôi trên trán anh túa ra như mưa, gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt có chút mơ màng, khác xa với vẻ mặt nghiêm túc thương ngày của anh. 

 "Anh không sao đó chứ? Tôi đưa anh vào phòng nhé?" Lumine tiến lên một bước, đưa tay chạm vào người anh. 

 "A.. tôi..." 

Diluc theo bản năng định từ chối, nhưng khi nhận ra bàn tay đang chạm vào người mình có chút lạnh lẽo, cơ thể anh lại đột nhiên cảm thấy dễ chịu đến lạ thường. 

Anh muốn.. được cô chạm vào người thêm chút nữa... 

Khoan đã.. Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ? 

 Diluc hít thở thật sâu, anh đưa tay đẩy nhẹ vai cô. 

"Tôi.. tự đi được..." 

 "Nhưng.." Trông anh như sắp ngất đến nơi rồi... 

 Lumine thở dài, cô bước sang bên cạnh, nhường đường cho Diluc tiến vào. 

Anh chậm rãi đi vào phòng, nhưng còn chưa đi chưa được hai bước, Diluc đột nhiên lại lao người về phía trước-

 "Diluc!" Lumine theo phản xạ nhanh chóng ôm lấy cơ thể Diluc, nhưng vì anh quá cao nên cô không thể giữ được thăng bằng liền ngã theo anh. 

 "A!" 

 Tình thế bây giờ chính là: Lumine ngã sõng soài ra sàn, làm đệm cho Diluc đè lên người mình.

"Đau quá..." Lumine đưa tay xoa xoa trán. 

 Ơ- Hình như gì đó không ổn... 

"Diluc.. Tại sao ngài lại nóng quá vậy!?" Cơ thể đang đè lên Lumine nóng như lửa đốt, tựa như có một cục than cháy đang nằm trên người cô. 

 "Ngài.. ngài có sao không!?" Lumine ra sức lay lay vai Diluc, nhưng dù có lay cách mấy anh vẫn không có bất kì động tĩnh nào. 

 A.. Chết tiệt... 

 Diluc thầm chửi thề trong đầu. 

Cơ thể anh lại bắt đầu nóng rực lên, cổ họng khô khốc như đang bốc cháy, thật sự hiện giờ anh đang cảm thấy khó chịu muốn chết. 

Nhưng.. cơ thể của Lumine lại rất mát, rất dễ chịu. Thật muốn giữ chặt trong lòng mãi mãi... Làm sao đây, anh đột nhiên không muốn buông cô gái đang bị mình đè dưới sàn ra. 

 "Diluc.. Lão gia... Ngài Diluc.. Anh có nghe tôi nói không?" Lumine có chút sợ hãi kêu tên anh. Cơ thể của anh rất nóng, nóng đến mức làm cô khó chịu. Chẳng lẽ anh bị sốt rồi ư? Tại sao lại không lên tiếng thế này? Nặng quá.. cô chịu không nổi mất... 

 Bỗng dưng, Diluc đang vùi đầu vào ngực cô lại đột ngột ngẩng đầu lên. 

Anh nhìn cô, đôi mắt đỏ rực tựa hồng ngọc dường như đang phát sáng, lại ẩn ẩn hơi nước mơ màng, trông có chút.. quyến rũ...Quyến rũ!?

 Không! Không! Không! 

 Lumine vội lắc đầu, ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác. 

 "Ngài Diluc.. Anh ổn chứ, anh có thể tránh khỏi người tôi một chút được không, tôi sắp thở không nổi rồi.." 

 "Xin lỗi.." Diluc mơ màng nhìn cô, anh cố gắng khống chế lại xúc cảm đang trỗi dậy trong người, lúng túng chống tay lên sàn định đứng dậy. 

 Nhưng đến khi anh đang chuẩn bị tránh sang một bên, đập vào mắt anh lại là.. bộ ngực nhỏ nhắn mờ mờ ảo ảo đằng sau lớp vải trắng mỏng manh. Nhìn mới để ý, hình như cô đang bị ướt nên cả bộ váy trắng trên người đều dính sát vào cơ thể cô, phác hoạ một đường cong đầy quyến rũ và một nơi nhạy cảm nào đó đã bị lộ ra rõ ràng. 

Yết hầu chậm rãi lăn lộn, anh cố gắng hít thở thật sâu, nhưng dường như nhiệt độ trong cơ thể lại càng tăng lên, nơi nào đó của anh cũng đang dần dần trỗi dậy. 

 Làn da trắng nõn, mềm mại làm người ta ngứa ngáy, đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ, đường cong hoàn hảo cùng bộ ngực xinh xắn trắng hồng, làm anh rất muốn... 

 "Chết tiệt.." Diluc khẽ thì thầm. 

 Lumine vội lên tiếng: "Ngài Diluc..?" 

 Tại sao Diluc vẫn chưa tránh khỏi người cô? Tại sao nhìn gương mặt của ngài ấy lại có chút...

 "Lumine.." 

Diluc khẽ lên tiếng, giọng nói trầm khàn truyền vào đôi tai mẫn cảm của cô, làm cho gương mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên. 

 "V-vâng..." Lumine mơ màng trả lời. 

 Diluc lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén mơ hồ phản chiếu một sự ham muốn đã kìm nén từ lâu. Anh thở hắt ra, hơi ấm len lỏi bên tai, yết hầu trượt lên xuống đầy quyến rũ. Diluc đưa tay vuốt nhẹ cần cổ trắng nõn của Lumine, trong lúc cô còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Diluc đã đột ngột cúi xuống rồi cắn nhẹ vào cổ cô một cái. 

 "A! N-ngài Diluc!?" Lumine giật bắn mình. Cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cô càng cố chuyển động bao nhiêu thì càng bị anh ghì chặt lại dưới thân mình. Lumine đỏ bừng mặt, đầu như muốn bốc khói. 

 Ngài Diluc.. đang làm cái gì vậy!?

 Mặc kệ sự giãy giụa kịch liệt của Lumine, anh tiếp tục liếm nhẹ vào vết cắn nhỏ, sau đó chậm rãi hôn lên mặt của cô. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đang mềm oặt dưới thân mình, có lẽ là do quá hoảng sợ nên cô đã không còn sức để vùng vẫy nữa, bây giờ cô trông giống như một chú thỏ trắng yếu ớt nằm dưới cơ thể anh. Điều này lại càng làm cho ham muốn của Diluc trỗi dậy, anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: 

"Lumine.. Xin lỗi... nhưng tôi không nhịn được nữa..." 

 Lumine mơ màng nhìn anh: "Nhịn được.. gì cơ..." 

 Diluc khẽ cười, anh nhẹ giọng: "Tôi muốn em.. " 

 "Muốn tôi? Là s-" 

 Chưa kịp nói dứt câu, Diluc đã chặn môi Lumine bằng một nụ hôn bất ngờ. Anh dần đưa lưỡi vào sâu hơn, môi lưỡi hoà quyện, bây giờ Lumine đã không còn nghĩ ra được điều gì nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng lại cháy bỏng, đâu đó còn thoang thoảng mùi nước nho ngọt ngào đến xao xuyến. 

Cho đến khi cô đã dần hít thở không thông, Diluc mới chịu rời khỏi đôi môi mềm mại của cô. Anh cũng không ngờ rằng, mùi vị của nụ hôn lại có thể ngọt ngào đến vậy. Từ lúc bắt đầu nhận thức được cho tới bây giờ, anh chưa một lần nghĩ mình sẽ làm những chuyện này với một cô gái, ý anh là, anh không nghĩ bản thân có thể yêu một cô gái nào đó cho đến cuối đời. 

Nhưng Lumine.. có lẽ là một trường hợp mà anh không thể lường trước được. 

Cô rất đặc biệt, khiến anh muốn đến gần hơn, gần hơn, rồi lại gần hơn, để từ lúc nào không hề hay biết, anh đã bị cô thu hút đến nỗi, chỉ muốn giữ cô là của riêng mình, muốn bản thân trở thành một vị trí đặc biệt nhất trong lòng cô. 

 Diluc nhìn vào đôi môi bị hôn đến sưng tấy, tựa như mật ngọt ướt át. Ánh mắt mơ màng ngập tràn hơi nước của cô trong suốt đến mê hoặc, gương mặt nhỏ giờ đây đã đỏ ửng, trông vừa đáng yêu lại có chút quyến rũ. Bên dưới của anh lại càng lớn thêm, nhiệt độ cơ thể tăng lên rõ rệt, nhưng cảm giác khó chịu ban nãy đã biến đâu mất, giờ đây chỉ còn là ham muốn bấy lâu nay anh đã kìm nén. 

 "Lumine.." Diluc thấp giọng, âm thanh trầm khàn truyền vào đôi tai mẫn cảm của cô. 

 Lumine bị hôn đến đầu óc quay cuồng, mơ màng trả lời: "Vâng..." 

 "Chúng ta lên giường được không?" Làm ở đây không thuận tiện lắm, anh sợ cô sẽ thấy khó chịu. Dù gì cũng là anh xuống tay trước, biết là không nên nhưng anh không thể chịu nổi nữa rồi. Dẫu sao.. đây cũng là một cơ hội để biết được cô gái này có tình cảm với anh hay không. 

 "Lên giường sao?" Lumine nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng ngập tràn hơi nước. 

"Là để..." 

 Diluc khẽ cười: "Làm chuyện người lớn.." 

Dứt lời, anh quay người tránh khỏi người cô, ôm cô gái đang nằm rũ rượi trên sàn vào lòng, sau đó chậm rãi tiến vào căn phòng ngủ phía trước. 

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn, đưa tay cởi bỏ lớp áo sơ mi vướng víu, tiếp đến là thắt lưng, anh ngồi lên trên giường, hai tay chống hai bên Lumine. 

 Diluc đưa tay sờ vào má của cô, cất giọng thì thầm: "Lumine, cho tôi đêm nay của em.. được không?" 

 Lumine ngẩn ngơ nhìn anh, trong đầu cô hiện giờ cứ như một mớ hỗn độn. Sống đến ngần này tuổi, cô cũng có thể dần nhận ra  "chuyện" mà anh sắp làm là... 

Nhưng điều cô không ngờ đến chính là, lão gia Diluc lạnh lùng thường ngày vẫn có một mặt "cuồng nhiệt" như thế này!? Rõ ràng.. rõ ràng là đêm nay anh rất khác, nhưng sự khác biệt này.. cô cũng không phải là không chấp nhận được.

Lumine biết, bản thân cô cũng đã bị thu hút bởi Diluc từ lâu, thật sự mà nói thì, có lẽ cô đã có một chút gì đó với anh rồi. Cô chỉ là không thể tin được rằng, ngài Diluc cũng có cảm giác đó với mình, và anh còn muốn làm "chuyện đó" với cô nữa... 

Mặc dù cô chưa trải qua loại chuyện đó bao giờ, nhưng nếu như đó là với người mình yêu thì.. không hẳn là không được, nhỉ? 

 "Ừm.. Em nghĩ là.. có thể..." Lumine ngại ngùng che mặt lại. 

 Diluc có chút vui mừng, vậy có nghĩa là cô cũng thích anh sao? 

 "Vậy.. tôi cởi ra nhé?" 

 "Vâng.." 

 Sau khi được chấp thuần, Diluc từ tốn cởi bỏ bộ váy ướt nhẹp đang dính chặt trên người cô, để lộ ra bên trong là một cơ thể mảnh khảnh nhỏ nhắn, từng đường cong đều hoàn hảo đến kiều diễm, cả nơi nào đó của cô cũng xinh xắn đến lạ thường. 

Yết hầu anh khẽ trượt xuống. Cô gái này.. quả thật là xinh đẹp đến mức làm anh say đắm. 

 "Đây là lần đầu tiên của tôi.. Nếu như có khó chịu thì hãy nói ra nhé?" 

 Lumine gật gật đầu, cố gắng che dấu vẻ mặt ngượng ngùng sắp bốc khói của mình. Đây cũng là lần đầu tiên của cô, thật lo lắng quá đi... 

 Và sau đó, hai người họ đã quấn quít cùng nhau đến tận khuya, hai cơ thể triền miên không thể tách rời, cứ như là họ sinh ra vốn dĩ là để dành cho nhau... 

---------- 

 Bảy giờ sáng, Diluc tỉnh dậy khỏi giấc mộng tuyệt đẹp của mình. Anh chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ nhìn xung quanh căn phòng, rồi lại nhìn cô gái đang nằm co lại bên cạnh mình, anh khẽ cười, đưa tay kéo chăn lên tới vai của cô. 

 Diluc có mơ cũng không dám nghĩ rằng, anh và Lumine có thể cùng nhau trải qua loại chuyện này, anh thật sự không thể tin được rằng cô cũng có tình cảm với anh. Điều đó đã làm anh vui vẻ từ hôm qua đến tận bây giờ. Thì ra.. tình yêu cũng có thể làm con người hạnh phúc đến vậy sao?

 Diluc cười nhẹ, anh chợt nhận ra, đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy vui vẻ như thế này. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc vàng đang rơi lả tả trên gương mặt của Lumine. 

 Từ bây giờ, em đã là của tôi rồi. 

 "Ưm.." Lumine chợt ngọ nguậy người, cô đưa tay dụi dụi mắt, chậm rãi mở mắt ra. 

Cô mơ màng nhìn xung quanh, đập thẳng vào mắt cô là một gương mặt điển trai ngời ngời đang đắm đuối nhìn mình. Lumine giật mình mở to mắt, sau đó lại vội vàng kéo chăn lên che kín mặt.

 "Em dậy rồi sao." Diluc mỉm cười. 

 "A- Chào buổi sáng.. Ngài Diluc..." Lumine ngượng ngùng trả lời. 

 Bây giờ cô đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, hôm qua anh và cô đã làm chuyện đó! Chính là chuyện đó! Trên người cô hiện giờ còn không có một mảnh vải che thân, ngài Diluc lại còn nhìn cô bằng vẻ mặt đó nữa, thật ngại quá đi... 

 Diluc phì cười trước dáng vẻ bối rối vô cùng đáng yêu của Lumine, anh bước xuống giường, mặc áo sơ mi vào, sau đó xếp gọn gàng đồ của cô rồi đặt lên giường. 

 "Em có tự mặc được quần áo không, nếu không được thì tôi sẽ giúp." Dù gì hôm qua họ cũng làm liên tục mấy tiếng liền, chắc có lẽ cô đã mệt mỏi lắm rồi. 

 "A không cần không cần! Em tự mặc được mà.." Lumine vội vàng lắc đầu, cô nhanh chóng mặc lại quần áo rồi đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng vững trên sàn thì hai chân cô đã run rẩy sắp ngã.

 "Cẩn thận!" Diluc nhanh chóng đỡ lấy cô. 

 "U oa!" Lumine ôm chầm lấy người anh. 

 Diluc từ tốn đặt Lumine ngồi lên giường, lo lắng nhìn vào hai chân cô. 

"Em không sao chứ?" 

 Lumine lắc đầu: "Không có.. Có lẽ là chân em hơi yếu đi một chút." Cũng là do hôm qua Diluc quá "sung sức"...  

"Vậy tôi bế em ra ngoài nhé? Dù gì chúng ta cũng phải đi ăn sáng đã." 

 Lumine vội xua tay: "Không cần đâu! Em tự đi được mà, làm vậy có chút ngại..."

 "Ngại? Tại sao phải ngại?" Diluc nhăn mày. 

 Không lẽ.. cô cảm thấy xấu hổ khi đi cùng anh sao? 

 Nhìn thấy nét thoáng buồn trên gương mặt Diluc, Lumine nhanh chóng giải thích: "Thật ra.. Ừm... Làm vậy thì mọi người sẽ hiểu lầm mất.." 

 Diluc nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Hiểu lầm điều gì?" 

 "Là..." Lumine đỏ mặt. 

"Hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta.." 

 "Mối quan hệ của chúng ta?" Diluc lặp lại. 

 Lumine ngượng ngùng trả lời: "Chúng ta.. chưa là gì mà đã đi cùng nhau như vậy... Không phải mọi người sẽ hiểu lầm sao?" 

 "Em nói cái gì vậy?" Diluc nhăn mặt. 

Lumine giật mình: "Em nói gì sai sao..." Đúng là hôm qua bọn họ đã làm "chuyện đó", nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là họ đã hẹn hò, phải không? Cô cũng không chắc nữa, nhưng có lẽ điều cô vừa nói đã làm Diluc tức giận rồi... 

 Phải, Diluc đúng là đang rất giận. Rõ ràng là đêm hôm qua, bọn họ đã ăn ý như vậy, làm đến tận khuya,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net