Chương 82 - Hiện tượng tự nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là nơi ăn khớp nhất rồi."

Ayaka hít sâu một hơi, lau mồ hôi đang chảy trên trán. Cô nhét điện thoại vào túi, mặc kệ tin nhắn đang đến liên tục mà bước vào trong.

Trước cổng chào có một tấm bảng lớn, có chút không ăn khớp với nơi sang trọng thế này. Nhưng Ayaka không để tâm, nhanh chóng bước vào trong.

Có thể là do khí chất của Ayaka, hoặc chỉ gương mặt thôi đã đủ để các nhân viên tiếp tân thấy cô là một đứa trẻ "giàu có". Chẳng ai buồn hỏi thăm cô nàng có cần gì không, Ayaka cũng chẳng để họ vào mắt, chỉ nhanh chóng bước vào thang máy.

Chờ đến khi nó đóng lại cô mới thở phào một hơi, dựa lưng vào cánh cửa kính.

Sau khi đầu óc được buông lỏng, Ayaka chợt nhớ ra một việc..

Ayaka : Tôi phải đi đâu?

Albedo : ha.

Phải mất khoảng mười lăm phút sau Ayaka mới thấy một chiếc xe hơi di chuyển đến gần bãi đỗ, vài giây nữa thì thấy một chàng trai thảnh thơi đi ra.

"Anh được phép lái xe?"

"Được phép ở đây là bao gồm những gì?"

Được rồi. Ayaka không thua, cô không cãi. Cô còn việc quan trọng hơn phải làm.

"Đi tìm từng phòng là việc bất khả thi. Nên cứ ở đây chờ đi."

"Chờ?!"

Ayaka giật giật đôi mắt, thiếu chút nữa là há hốc mồm ra cạp đầu tên kia.

Bắt cô chờ đợi hơn mười mấy phút để anh ta lái chiếc xe hơi đen kia đến, rồi bây giờ bắt cô chờ?

"Chờ cái gì chứ! Họ biến mất hơn mấy ngày rồi?"

"Hai ngày rưỡi."

Albedo bình tĩnh lướt điện thoại, ngoắc ngoắc ngón tay kêu cô đến ghế sofa ngồi đối diện mình, còn tỏ ra kiểu "anh em thân thiết".

"Đợi, đến bao giờ?" Ayaka nhắc lại lần nữa, cũng nhẹ nhàng hất cái điện thoại kia đi.

Đối phương chậm rãi xoa xoa cái tay vừa bị quạt đập trúng, thở hắt một hơi rồi nhìn xung quanh.

"Kiên nhẫn đi. Đến khi triển lãm đóng cổng."

[…]

Hutao : "Làm hay là thôi.."

Mona : "Đừng có hỏi kiểu đó chứ.."

Cả hai nhìn nhau vô cùng sầu não, người muốn làm nhưng không can đảm người can đảm lại không muốn làm.

"Thường thì một bức tranh..ý tôi là một tác phẩm nghệ thuật thì đáng giá bao nhiêu?"

"Cái này còn tùy." Mona nhún vai, "Phải hỏi nhà bình phẩm tranh ấy, cá nhân tôi nghĩ..nó ít nhất phải được ba con số.."

"Được rồi."

Hutao đứng dậy khỏi giường, bước ra cửa chính đứng một lát rồi đi vào trong. Lấy từ túi áo trong ra một chiếc điện thoại đã cũ mèm.

"Điện thoại!" Mona thốt lên theo bản năng.

"Không gọi được đâu. Nó chỉ hoạt động để mở lên và tắt nguồn thôi."

Hutao thuận miệng dập tắt hi vọng đó của cô gái tội nghiệp trong khi tay vẫn đang bận rộn tháo mặt sau của chiếc điện thoại ra.

"Quý cô. Kéo thùng nước ra đây, xé vài tờ giấy và tìm một vật cứng nữa."

Có thể là do Mona tưởng tượng, nhưng cách ăn nói này thật giống với người ông của mình. Cô không rảnh để hoài niệm hay nghĩ quá nhiều, chỉ nhanh chóng làm theo lời Hutao bảo.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị, Mona nhanh chóng quan sát công việc của cô gái kia.

Chỉ thấy cô gái tóc nâu chậm rãi xê dịch cái bàn đến gần bức tranh, điện thoại ban nãy giờ đã được tháo ra vài công cụ dư thừa, còn mỗi dây mỏng nối với hai cục pin. Bên trên là một đoạn giấy mềm đặt gần gốc khung tranh.

"Tính làm thật hở?" Mona kinh ngạc hỏi.

Hutao không đáp, chỉ chậm rãi dùng một ít nước trong thùng cho vào lỗ hở của dây mỏng rồi nhanh chóng lùi về sau.

"Làm đi. Nếu ngọn lửa quá sức tưởng tượng thì nhớ chạy vào nhà vệ sinh đó." cô gái tóc nâu thúc giục.

Còn chưa kịp nghĩ được chuyện gì. Mona đã thấy tay mình ném cái cốc thủy tinh đang cầm nãy giờ về phía đó.

Vì làm bằng đồ dễ vỡ nên nó ngay lập tức bể ra, kính miễn văng khắp nơi, trúng cả vào tay Hutao. Nhưng kết quả cô đổi lại cũng có chút đáng "tiền".

Điện và nước vừa đủ, tạo nên một đám lửa nhỏ, cầu nối giấy dẫn đến khung tranh được làm bằng gỗ.

"Bảo cậu rồi."

Hutao híp mắt nhìn đám lửa đang thiêu chết một kiệt tác. Cũng may xung quanh bức tranh chẳng có gì làm nền cho nó, những vật dễ cháy cũng đã được vứt sang chỗ khác.

"Vật lý luôn đúng."

"Ừ, nhưng đây là hóa học và nó là hiện tượng chắc chắn sẽ xảy ra trong tự nhiên hay bất cứ nơi nào."

"Dừng huyên thuyên! "

Hutao đột nhiên lắc mạnh Mona một cái, chỉ tay vào bước tranh đã bị thiêu một góc.

"Một tấm lót?"

Mona nhanh chóng dập ngọn lửa kia bằng nước trong thùng.

Cô đến gần hơn chút, cẩn thận dùng lực đeo găng tay xé rách bức tranh theo đường lửa trước đó. Khiến nó hư hỏng một cách triệt để.

"Này Hu. Chỗ này." Mona ra hiệu.

Hutao nhanh chóng đi đến, giơ một chân đạp vào bức tường phía trước.

Chuyện này có chút ảo diệu. Bức tường ở những chỗ khác đều được làm rất chắc chắn, riêng khu vực này lại rất mềm, hệt như làm bằng xốp vậy. Chân Hutao không dùng quá nhiều lực do ăn trọn cú đau từ lần trước. Cô chỉ tính đạp thử, không ngờ nó thực sự sẽ nứt ra một mảng.

"Nếu như họ hỏi chuyện quái gì đã xảy ra thì mình nên nói thế nào?"

"Họ không có cơ hội để hỏi đâu."

Hutao nhanh chóng chui qua phía bên kia của bức tường, sau khi cảm nhận được mặt đất mới yên tâm kéo Mona sang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net