Chương 4:Tôi yêu họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aether trố mắt

Paimon kinh ngạc đến mức hét toáng lên

"Hả??!?!!"

Trông biểu cảm trời điên đất đảo của hai con người trước mặt Kotone cũng chẳng bối rối chút nào. Nụ cười trên môi càng toe toét, cô gái chậm rãi đứng dậy, cúi người lịch thiệp như một hiệp sĩ, cô nói

"Nhà lữ hành đến từ thế giới khác, có thể chấp nhận lời cầu hôn đường đột của tôi?"

Cái quái gì...

Ngay khi cụm từ "đến từ thế giới khác" thoát khỏi đôi môi đầy đặn kia, dòng cảm xúc hỗn loạn của Aether nãy giờ thoáng chốc bị cuốn bay, lồng ngực bất chợt siết chặt đến khó thở. 

Trước khi bản thân kịp nhận thức, một mũi kiếm sáng loáng đã chỉa ngay vào mặt Kotone

"Cô là ai?"

Trông quá trẻ, có vẻ chỉ trạc tuổi (bên ngoài) cậu.

Fatui? Đạo bảo đoàn?

Nhưng hiện giờ thế lực duy nhất biết thân phận thật của cậu...chỉ có...

Trước giọng điệu tràn đầy sự nghi ngờ không hề che giấu và thanh kiếm bén nhọn ở đằng trước, Kotone thở phù ra một hơi, bàn tay đút trong túi run lên bần bật

Đúng là chẳng dễ dàng chút nào.

Làm gì có chuyện một người lạ tự nhiên xông ra nói "Tôi biết thân phận thật của cậu" mà chấp nhận ngay chứ?

"Tôi không phải kẻ thù của cậu. Tôi cũng không thuộc về Vực Sâu"

Nhưng mà...cô thật sự muốn Aether mở lòng với mình hơn...

Aether nhướn mày, ra hiệu cho Paimon nấp sau lưng mình, tiếp tục hỏi

"Tại sao cô lại muốn tiếp cận chúng tôi?"

Lần này đến lượt Kotone trố mắt, xong bất ngờ một tràng cười to vang lên

"Khi nãy không đủ chứng minh sao?"

"Chứng minh cái gì?"

Gạt vũ khí của thiếu niên sang một bên, mặc cho lưỡi kiếm đâm sượt qua lòng bàn tay, bắt đầu rỉ máu. Không để Aether tránh đi, cô nắm lấy tay của cậu, tay còn lại vòng qua hông người đối diện kéo sát lại gần mình. Tư thế giống như đang chuẩn bị vào một điệu .khiêu vũ

"Tôi quý mến cậu"

Một người chơi nhỏ bé trong hàng chục triệu người khác, Kotone nghĩ mình đã may mắn đến nhường nào khi được đến đây.

Cô yêu họ. Và yêu tất cả những thứ mà họ yêu.

Việc dành tình cảm cho những nhân vật ảo có thể là ngu ngốc. Nhưng bây giờ thì sao?

Vài sợi tóc trắng quẹt lên khuôn mặt mang đầy vẻ ngạc nhiên của Aether, đôi đồng tử trong vắt như nước dưới ánh nắng của buổi chiều tà ngày càng lấp lánh đến xinh đẹp. Nụ cười trên miệng nở rộ, trông ngốc nghếch không tả được

Tất nhiên là vui chết đi được đấy chứ!!!

Aether chớp chớp mắt

Một cô nàng kì quặc.

Dù mới gặp đã xoay cậu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ban đầu gặp ma vật thì sợ đến tái mặt, thế mà chỉ vài phút sau đó đã hùng hổ xông ra đỡ cho cậu một mũi tên

Làm cậu bị cuốn vào lúc nào không hay

"À mà, lời cầu hôn của tôi đó, đừng trả lời sớm nha"

Kotone buông Aether ra, đặt một ngón trỏ lên môi cười tươi.

"Cho đến khi cậu hoàn toàn tin tưởng, tôi nhất định sẽ không để cậu nói từ chối đâu"

------------------------------------------------------------------

Góc tác giả: Chương này mị định tấu hài. Mà không biết sao lại bẻ lái sang thế này nữa :333


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net