| Chapter 2 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aether không nhớ rõ ngày hôm ấy cậu tỉnh dậy lúc nào nữa, cũng chẳng biết vì sao lúc mơ màng lại nghe tiếng chàng nhân ngư đã cứu mình lên gây lộn với Paimon bằng thứ ngôn ngữ kỳ quặc nào đó. Tất cả những gì còn đọng lại trong đầu cậu là ánh mắt sáng rực của Childe khi lần đầu ăn thử kẹo cứng hoa quả cùng vẻ mặt rạng rỡ khi hắn cầm trong tay toàn bộ đồ ăn vặt cậu tích trữ cho cả tuần.

Chỉ vậy là đủ để bắt đầu một tình bạn kỳ quặc.

Kỳ nghỉ hè với Aether vốn chỉ là chuỗi ngày tự cách ly mình với xã hội cùng Lumine và Paimon tại căn nhà nhỏ của họ hàng. Mặc dù ở đây, cậu có thể thoải mái dạo chơi quanh những đường mòn trải đầy lá, tự do ngao du khắp cánh rừng mà cậu sẽ chẳng thể nào nhìn thấy nơi thành phố đông đúc, nhưng rời xa tụi anh em chí cốt ồn ào lúc nào cũng hơi buồn. Thế nhưng chỉ sự xuất hiện của duy nhất Childe cũng đủ để lấp đầy khoảng trống ấy trong Aether.

Lúc đầu cậu còn nghĩ mình ăn nhầm nấm và gặp ảo giác, nhưng ngày hôm sau, khi cậu quay lại bờ hồ cùng với một đống bánh kẹo trong túi, nhân ngư với mái tóc màu đay ấy đã chờ sẵn bên bến thuyền cũ kĩ.

- Cộng sự!

Hắn hớn hở vẫy tay khi thấy đôi đồng tử ngọt như mật kia xuất hiện giữa cánh rừng ngập trong sắc xanh tươi mơn mởn. Aether suýt vấp phải một cành khô khi nghe thấy xưng hô kỳ lạ ấy, như thể cậu trở về thời chiến tranh quân sự vậy. Thế mà Childe lại chẳng thấy việc này có gì kỳ lạ, vẫn cứ hào hứng vẫy đuôi đập lên mặt hồ yên ả, khiến những bọt nước lành lạnh vương trên mái tóc tơ màu nắng của Aether.

- Chào...

Cậu cất lời, và hắn mỉm cười đáp lại. Những ngón tay dài với lớp màng mỏng vươn lên chạm khẽ vào gò má hơi ửng đỏ. Trong khi cậu còn chìm đắm vào suy nghĩ "đây không phải mơ", chàng nhân ngư kia đã rướn người hôn chóc cái lên khóe môi Aether.

Với hắn, đây là lần thứ hai họ trao nhau hơi ấm cùng dư vị ngọt ngào của bữa điểm tâm chiều, nhưng với Aether, nụ hôn đầu của cậu bị cướp lấy bởi một sinh vật phi nhân loại sở hữu vẻ ngoài điển trai nhất nhì trong tất cả những người đàn ông cậu từng gặp. Cậu vội đẩy Childe, khiến phần đuôi dính nước trơn tuột của hắn ùm một cái rơi từ trên bến thuyền xuống nước.

- Làm gì thế?

Aether hỏi, vừa giận vừa ngại. Đây có được tính là quấy rối trong văn hóa của người cá không, hay chỉ đơn giản một cách chào hỏi lạ lùng thôi?

Chàng nhân ngư trồi lên khỏi mặt nước, đôi mắt màu biển trời trong veo nhìn Aether vẻ tội nghiệp lắm. Như thể kẻ vừa quấy rối cậu (trong văn hóa con người) lúc nãy chẳng phải là hắn vậy. Điều này khiến cậu tội lỗi kinh khủng. Liệu hắn có nghĩ cậu đang phân biệt chủng tộc và tỏ ra kỳ thị với văn hóa người cá không nhỉ?

Cậu thở dài, cố chuyển qua một chủ đề khác.

- Anh tên gì vậy?

Thấy cậu nói chuyện với mình Childe vui lắm, hắn mở miệng ấp úng nói gì đó, nhưng mãi mới bật được mấy từ đơn giản:

- Chi-de

- Chide?

Phát âm chít như tiếng chuột kêu hay là hai âm tiết khác biệt nhỉ? Aether tự hỏi, cậu xếp những viên kẹo xuống bến thuyền thành dòng chữ "Chide" rồi hỏi hắn:

- Như này hở?

Cậu lo lắng không biết liệu nhân ngư có dùng chung một bảng chữ cái với con người không, nhưng xem cách Childe lắc đầu thì hẳn là vậy rồi. Hắn lục thêm một thanh granola trong túi đeo của Aether, xếp vào giữa chữ i và chữ d.

- Childe?

Hắn vui vẻ gật đầu, đôi mắt sáng như viên sapphire được trưng bày dưới ánh đèn của viện bảo tàng. Cậu vô thức đắm chìm trong đồng tử của hắn, dù nơi ấy trông giống những vùng nước sâu thẳm mà cậu sợ hãi nhất.

Nhưng ngạc nhiên thay, hôm nay cậu tới đây mà chẳng hoảng hốt tẹo nào. Dù là bây giờ khi ngồi trên bến thuyền hay lúc cậu nhìn xuống mặt hồ để tìm kiếm bóng dáng Childe, hơi thở Aether cũng không hề đứt đoạn. Phổi cậu vẫn hoạt động trơn tru, chẳng thấy đâu cái cảm giác nước biển lấp đầy khoang thở như hồi trước. Tay chân cậu không lạnh toát, và thậm chí cậu còn cảm nhận được làn da man mát của chàng nhân ngư. Giữa ba giờ chiều ngày hè nóng bức, sự lành lạnh ấy thoải mái như đắm mình trong tấm nệm cao su giữa phòng gió điều hòa vù vù vậy.

- Tôi là Aether.

Cậu nói tên mình, xếp lại thứ tự những viên kẹo cho Childe xem.

- Ae-ther. Anh nói được chứ?

Childe ra vẻ đăm chiêu lắm. Phải mất một lúc hắn mới ngọng nghịu nói tên cậu:

- Aethe.

- Là Aether.

- Aethel.

Aether bật cười. Chàng người cá còn sợ cậu giận, nhưng khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cậu, hắn cũng theo đó mà vui lây.

Kẹo trái cây

Khi những chiếc lá bắt đầu rụng xuống bậc thềm cửa sổ của Aether, cậu mới chợt nhận ra mùa hè đã qua gần hết.

Cậu đã xa thành phố tấp nập lâu tới mức bắt đầu quên mất biển quán cà phê nơi ngã ba gần đường đến trường mình rốt cục có màu hồng hay trắng, nhưng chẳng hề cảm thấy buồn chán như bao mùa hè trước, chỉ có ngồi trong nhà, dắt Paimon đi dạo và chơi uno cùng Lumine. Tất cả là nhờ Childe. Song tin xấu là chính bởi vậy nên cậu bắt đầu lưu luyến bến thuyền cũ kĩ và mặt hồ mà cậu luôn nghĩ là có chết mình cũng không đặt chân đến kia.

- Childe này.

Chàng nhân ngư tò mò ngoi đầu lên khỏi mặt nước khi nghe Aether gọi tên mình. Hắn thả những chai lọ nhựa chìm sâu dưới đáy hồ vào túi rác bên cạnh rồi mới lên tiếng hỏi:

- Sao thế cộng sự?

- Tôi sắp phải rời đi rồi.

Aether còn lo Childe không hiểu mình nói gì. Nhưng khi vẻ bàng hoàng và cô đơn hiện ra trong mắt hắn, cậu chuyển từ lo hắn không rõ sang sợ mình không nỡ.

- Em đi đâu vậy?

- Tới thành phố.

Cậu khua tay, cố thể hiện cho hắn biết thành phố là nơi nào.

- Cách rất xa, xa lắm.

- Xa chừng nào vậy?

Aether cố dang tay thật rộng.

- Xa gấp trăm trăm triệu lần chừng này.

Mặc dù biết tin cậu phải đi khiến Childe buồn tới mức ánh sáng trong đồng tử của hắn như nhạt đi, nhưng hắn vẫn phải bật cười khi thấy cậu pha trò.

- Em sẽ đi mãi sao?

Cậu vội vàng lắc đầu phủ nhận, sợ hắn sẽ khóc ra ngọc trai ngay tại chỗ nếu biết tin họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

- Không, tôi sẽ lại quay về đây.

- Đây là nhà của em đúng không? Vậy nên em sẽ quay về?

Trước ánh nhìn chờ mong của chàng nhân ngư, Aether không nỡ lắc đầu.

- Không phải, nhà của tôi ở thành phố cơ.

Cậu hoảng hồn khi thấy gương mặt luôn tươi cười kia lộ vẻ buồn bã, như thể điều cậu vừa tuyên bố chẳng phải cậu sẽ về nhà, mà là cậu sẽ chia tay với hắn, dù thậm chí hai người còn chẳng hề hẹn hò.

Cậu luống cuống đổi chủ đề:

- Vậy còn nhà của anh thì sao? Đây là nhà anh à?

Childe lắc đầu. Không hiểu sao hắn trông càng buồn hơn khi nói chuyện này.

- Nhà của tôi ở xa lắm.

Aether tò mò chuyện này đã lâu rồi. Hồ nước biệt lập này chẳng có người cá nào ngoài hắn, chỉ nối với một dòng thác duy nhất mà theo cậu nghĩ sẽ chẳng ai dám lại gần vì nước chảy xiết và đầy những mỏm đá nhọn. Cậu bỗng nhớ tới bộ phim về Công chúa nhân ngư với mái tóc màu hung nào đó tung tăng bơi lội giữa đại dương rộng lớn.

- Nhà của anh là ở biển sao?

Giữa nỗi buồn ngập tràn trong viên sapphire xanh biếc, Aether tìm được những nhớ thương và xót xa khiến trái tim cậu cũng theo đó mà thắt lại. Childe gật đầu, và hắn mỉm cười khi chạm phải ánh nhìn buồn bã của cậu. Cậu thừa biết hắn đang an ủi mình, nhưng tại sao một người tổn thương lại đi vỗ vể kẻ chẳng hề đau đớn cơ chứ. Nếu cậu trở về thành phố, hắn sẽ trở lại với thể giới cô độc dưới đáy hồ nước tối tăm.

Bỗng dưng một ý tưởng điên rồ lướt qua đầu Aether.

- Childe này.

- Ơi em?

- Biển của anh ở hướng nào vậy?

Lon coca rỗng

Childe không nhớ chuyện đó xảy ra từ khi nào, chỉ biết hồi ấy hắn vẫn còn hi vọng mình sẽ về nhà. Nhưng giờ, hắn buộc phải chấp nhận ngủ trong chiếc hang nhỏ dưới đáy hồ và làm bạn cùng chú cá già cỗi sắp chết.

Em trai hắn Teucer trồi lên mặt biển vào một đêm giông bão rồi vô tình bị mắc phải lưới của một tàu cá nhỏ đang lởn vởn gần bãi đá ngầm. Em khóc, những giọt nước mắt hóa thành ngọc trai khiến lũ con người khoái chí, song tiếng nức nở như đang rít gào ấy lại khiến Childe hoảng hốt.

Hắn như phát điên vậy, khiến mây đen ùn ùn kéo đến và mưa ngày càng nặng hạt. Mặt biển dậy lên từng cơn sóng, tựa chính cơn tức giận của Quan chấp chính thứ mười một của Đế chế dưới đáy biển, hỗn loạn tới mức chính hắn cũng bị cuốn theo cơn thịnh nộ của mình. Sự điên cuồng chiếm lấy tâm trí Childe, khiến hắn chẳng hề thấy đau đớn khi va phải những mỏm đá sắc nhọn, trôi theo dòng nước chảy xiết, để rồi rơi xuống từ một nơi rất cao.

Lúc tỉnh lại, hắn đã ở đây mất rồi.

Hắn nhớ gia đình tới đau đớn, và rất nhiều lần bơi xung quanh tìm kiếm đường về nhà. Nhưng hồ nước này gần như là biệt lập, và con suối nối nó với thác nước gần nhất lại quá nông, chỉ những cơn bão lớn khủng khiếp vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường mới đủ làm mực nước dâng lên. Người qua đây thì thưa thớt, và Childe lo rằng họ sẽ giống như những tên ngư dân trên con tàu đánh cá ấy nên chẳng dám mở lời giúp đỡ. Hắn tìm kiếm, suy nghĩ và chờ đợi trong vô vọng, cho tới ngày một ánh mặt trời tình cờ rơi xuống đánh thức mặt hồ đang say ngủ.

- Và thế là tôi gặp em, con người đầu tiên tôi nói chuyện cùng.

Aether chìm đắm trong câu chuyện của Childe tới mức quên mất rằng cậu đang giúp hắn tìm cách về nhà, chứ không phải là ngồi hóng hớt. Cậu giật mình, nhìn vào đôi mắt như chứa cả đáy đại dương rộng lớn. Cậu sợ những hơi sâu thẳm, nhưng đong đầy trong đồng tử hắn chẳng phải là nước, mà là xúc cảm hòa lẫn giữa rung cảm và thương yêu, khiến đầu cậu lâng lâng như say sóng.

Cậu chợt có cảm giác như deja vu.

- À, à ừ.

Cậu ngại ngần đáp lời, thầm cầu mong tai mình không ửng lên.

- Nếu tôi nhớ không lầm, lái xe vòng qua cánh rừng, ngược về phía thác nước ấy sẽ tới cửa biển, đổ ra đại dương Snezhnaya. Tôi từng đến đó hồi còn bé. Đấy có phải nhà anh không?

Aether chẳng cần Childe trả lời để biết đáp án, bởi gương mặt anh như bừng sáng khi nghe tới cụm từ Snezhnaya.

- Em có thể giúp tôi chứ?

Cậu trầm ngâm suy nghĩ. Cách thì chắc chắn có, mà kể cả không thì cậu cũng sẽ bới ra cho bằng được con đường về nhà của Childe. Vì ánh mắt cô đơn của hắn là thứ cậu không bao giờ muốn thấy lần hai.

- Tôi sẽ nghĩ cách.

Nói đoạn, cậu giơ ngón út ra trước mặt hắn, như thói quen khi cậu hẹn ước gì đó với Lumine.

- Tôi hứa đó.

Hắn thắc mắc nhìn ngón tay thon dài, rồi lại liếc về phía Aether.

- Này là gì thế?

Cậu quên mất hai người thuộc hai chủng tộc khác nhau, vội vàng giải thích:

- Móc ngoéo đó, để tôi dạy anh nhé.

Aether hơi vươn người, cầm lấy bàn tay người cá với những lớp màng mỏng của Childe và nắm bốn ngón lại, chỉ chừa ngón út đưa ra. Cậu quấn lấy lớp da ẩm ướt hơi lạnh ấy bằng nhiệt độ ấm áp của mình thật chặt rồi đọc bài đồng dao quen thuộc:

- Ngón út móc vào nhau, kẻ gian trước dối sau, sẽ chìm xuống vực sâu, không bao giờ nổi đầu.

Chàng nhân ngư ngơ ngác nhìn vào nơi hai người ngoắc lấy nhau, trái tim bỗng dưng đập rất nhanh.

- Em gái tôi dạy đó, em ấy học được từ đám bạn ở trường mầm non Vực Sâu.

Aether lo Childe sẽ thấy việc này hơi trẻ con, nhưng cũng đâu có sao. Dù hắn có buồn cười biết bao nhiêu hắn cũng sẽ không chê cậu. Biết là vậy mà cậu vẫn hơi ngại.

- Nếu trẻ con thì quên đi, coi như... Ối!

Chưa nói hết câu Aether đã bị ôm chặt lấy rồi kéo xuống nước. Cơ thể cậu run lên và lạnh toát khi chất lỏng hơi mùi rêu xanh tràn vào trong cuống họng, nhưng cánh tay ấm áp hơn so với bốn bề nước biếc xung quanh lại siết chặt khiến cậu chẳng còn thấy sợ hãi. Da Childe luôn hơi lạnh, song bây giờ cậu mới nhận ra nó thoải mái hơn nhiều so với nhiệt độ của nước. Rõ ràng đáy hồ sâu thẳm đen ngòm vẫn hiện hữu trong tầm mắt cậu, mà mấy xúc tua trồi lên từ nơi tối om ấy chẳng còn thấy xuất hiện nữa. Choán lấy sự chú ý của Aether là lồng ngực mờ vệt sẹo của chàng nhân ngư, cùng đôi mắt sapphire hút cả linh hồn cậu trong đó.

Hắn chớp thời cơ khi đồng tử màu mật ngọt kia ngẩn ngơ để nếm vị kẹo trên môi cậu, rồi nhanh chóng kéo cả hai lên trên mặt nước. Đầu Aether gối lên vai Childe, còn hơi thở run lên như đang cười của hắn lại ở sát bên tai cậu. Cậu hơi rùng mình khi nhận ra bàn tay có màng mỏng kia siết lấy eo mình, bao chặt cậu trong hơi ấm quen thuộc. Hắn ôm cậu bơi ngửa trên mặt hồ, dưới ánh tà dương nhàn nhạt của một buổi chập tối cuối tháng bảy.

- C-Childe?

- Ơi em?

Aether toan bảo hắn đưa mình về bờ, nhưng khi nghe tông giọng trầm ngập sự chiều chuộng ấy bên tai, cậu chỉ biết bất lực gục đầu vào vai hắn.

- Làm ơn đừng để tôi rơi xuống nhé.

Tiếng Childe cười khúc khích vang lên, và hắn nhẹ hôn lên tóc mai cậu như cái cách hắn luôn làm trước đây. Aether cứ ngỡ đó là kiểu thân thiết của nhân ngư, nhưng hắn thừa hiểu người cá chỉ hôn một người duy nhất, đó là người họ yêu.

Vớt ánh mặt trời

- Aether?

Lumine dời sự chú ý khỏi cuốn sách còn dang dở khi nghe tiếng ai đó mở cửa. Paimon nằm trên bụng em cũng mơ màng tỉnh ngủ, cái đuôi quẫy liên hồi vì âm thanh quen thuộc của ai kia. Cô nàng nhảy phốc cái xuống sàn, cùng Lumine chạy ra đón cậu anh trai đã đi quá giờ cơm tối.

- Anh làm gì mà về muộn th... Sao người anh ướt sũng thế kia?!

Chưa bước tới phòng khách Aether đã bị chất giọng cao vút của em làm giật cả mình. Cậu hắt xì một cái vì máy lạnh phòng khách vẫn đang mở, khiến Lumine cuống cả lên, chạy vội vào bật nước nóng và kiếm một chiếc khăn tắm.

- A-Anh rơi xuống nước à? Anh có sao không? Ai cứu hay anh tự bơi lên? Đ-Đi tắm nhé? Anh đừng lo, anh còn sống, anh không sao hết, em ở đây rồi.

Lumine thừa biết nỗi sợ hãi khi đối diện với đáy nước sâu thẳm của Aether. Cậu thậm chí còn miễn cưỡng lắm mới tham dự được tiết học bơi của họ ở trường cấp ba. Mỗi khi thấy cậu dính nước là em như chú mèo bị ai đó dẫm vào đuôi, nhảy cẫng lên và bối rối liếc khắp nơi, vội ôm lấy người anh trai song sinh của mình mặc cho việc chiếc áo phông màu xanh nhạt của em cũng sẽ ướt sũng.

Aether hơi buồn cười vì việc Lumine quýnh cả lên, nhưng cậu vui khi thấy em lo lắng cho mình như vậy. Cậu hơi đẩy em ra, tránh cho việc em cũng nhiễm ẩm theo mình rồi cảm lạnh.

- Anh không sao. Nhìn này, không sao hết.

Cậu nắm chặt lấy em, để em thấy những ngón tay của mình không hề run rẩy.

- Vậy tại sao anh ướt sũng thế này? Lau đầu trước đi.

Chiếc khăn bông màu vàng chanh của Aether được phủ lên mái tóc còn nhỏ nước của cậu, và Lumine nhẹ di nó thật nhẹ để thấm khô những sợi tơ màu nắng. Qua lớp vải mềm mịn, cậu thấy được đôi mắt màu ánh dương của em, một đôi mắt giống của cậu.

Không chỉ cặp đồng tử ấy, dù là mái tóc, dáng người hay tính cách, họ đều có phần giống nhau tới y hệt. Hai người ở bên nhau từ nhỏ, và Lumine là người duy nhất sẽ chiều theo mọi trò ngốc nghếch của Aether dù đó là cùng nhau sủa thi tìm cách giao tiếp với Paimon, hay thực hiện phi vụ đưa người cá về với biển.

Chờ đã. Biết đâu đây lại là một ý hay.

- Lumine này.

- Em đây.

- Anh có việc định kể với em.

"Anh đã gặp một người cá."

- Và thế là tôi kể cho em ấy.

Aether nhìn Childe, vẻ tội lỗi in đầy trên gương mặt nhỏ nhắn. Cậu lo hắn sẽ giận vì mình nói Lumine biết chuyện. Nào ngờ hắn chỉ nhìn em một lúc và hỏi:

- Cô ấy là em gái của em đúng không?

Cậu gật đầu, và vẻ mặt hắn bỗng dưng có gì đó hào hứng.

- Em ấy sẽ không nói cho ai đâu, em ấy kín miệng lắm.

- Tôi biết mà, em là cộng sự của tôi, nên cô ấy cũng là em v... em gái tôi. Tôi tin em mà.

Aether chẳng hề để ý đến đoạn nói vấp của Childe, nhưng em gái song sinh của cậu thì có. Lumine thề em nghe tên nhân ngư ấy vừa suýt bật ra từ "em vợ".

Giờ thì em hiểu tình hình ở đây rồi.

- Childe đúng không?

Em cất tiếng, thu hút sự chú ý của cậu anh song sinh ngốc nghếch và tên nhân ngư tinh ranh kia.

- Vào thẳng vấn đề luôn nhé, tôi sẽ giúp Aether đưa anh trở về biển Snezhnaya, ngay trong tối nay.

Childe tin vào lời hứa của Aether, và hắn không phủ nhận mình chờ mong, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần để thất vọng. Ấy thế mà khi nghe được lời khẳng định chắc nịch của Lumine cùng ánh nhìn lấp lánh hi vọng của anh trai em, lồng ngực hắn bỗng ấm sực lên.

Hắn sẽ được về nhà. Sau chừng ấy năm, hắn sẽ được gặp Teucer, gặp Tonia, gặp Anthon, gặp ba và mẹ. Hắn sẽ được thoải mái đắm mình trong làn nước xanh biếc, bơi giữa dòng hải lưu cùng đàn rùa biển di cư, nghe tiếng sóng rì rầm và bài ca du dương của cá voi xanh. Họ sẽ đưa hắn trở về Snezhnaya.

Đây là mơ sao?

- Cảm ơn em.

Childe nắm chặt lấy bàn tay nhỏ gầy của Aether. Nếu không có Lumine ở đây, hắn còn muôn hôn lên môi cậu một cái, trao cả linh hồn và đôi mắt màu sapphire này cho ánh dương rực rỡ kia.

- Vậy chốt thế nhé.

Lumine lên tiếng, xé tan bầu không khí cảm động. Em vốn không phải người quá ủy mị, huống chi là trước mặt một tên tinh ranh đã lừa anh trai em vào tròng gọn lỏn.

- Đêm nay chúng tôi sẽ đến đây. Cách thức lúc đó anh sẽ biết, nhớ thu hết hành lí đấy.

Cặp song sinh luôn rất đúng hẹn. Sau khi mặt trời hôm ấy lặn khoảng chừng vài tiếng, Childe đã nghe tiếng bin bin vang từ trên mặt nước. Đập vào mắt hắn khi lên bờ là thiết bị kỳ lạ trông giống chú cá nhà táng con cõng trên vai một thứ mà hắn tin con người gọi là chậu.

Thứ Childe nhìn thấy là chiếc xe ô tô nhỏ của gia đình Aether và Lumine, với thùng hàng lộ thiên đằng sau nơi đặt cái phao bơi quen thuộc của cặp song sinh hồi còn bé tí. Lumine ngồi ở ghế lái, với vẻ quen thuộc và tự tin hoàn toàn không thuộc về một thiếu nữ mười sáu mới lấy bằng lái. Trong lúc Childe còn ngẩn ngơ, họ đã tiến tới cùng nhau nâng anh về phía sau xe. Khác với vẻ ngoài mảnh mai của mình, cặp song sinh khỏe tới bất ngờ.

- Tôi sẽ ngồi ở đây với anh, đừng sợ.

Aether nói vậy rồi trùm một tấm khăn đen lên trên nắp phao bơi, hở ra một khoảng nho nhỏ để cậu có thể vươn tay vào nắm lấy Childe. Từ sáng tới giờ cậu luôn tỏ ra tự tin với kế hoạch này, nhưng Lumine thừa biết anh mình chỉ cố gồng mà thôi. Em đã phải ngồi xem lại sáu lần tập phim người cá của Gravity Falls cùng cậu, chỉ để "tập dượt trước".

Khi mặt đất dưới chân Childe bắt đầu chuyển động, tim hắn cũng theo đó mà đập nhanh. Hắn hồi hộp, nhưng không hề sợ hãi. Khi cảm nhận được hơi ấm của Aether nơi mười ngón tay giao nhau, hắn còn nghĩ nếu không về được cũng chẳng sao. Hắn đã quá may mắn khi tìm được cậu rồi.

Nếu Childe hiểu rõ hơn một chút về ngôn ngữ của loài người, hắn sẽ biết hắn là tuýp "miệng quạ" điển hình.

Khi đường quanh núi vừa xuất hiện trong tầm mắt Lumine, em đã thấy hơi căng thẳng. Em từng lái qua đây vài lần với Amber - cô "phượt thủ" dạy em thi bằng lái, thế nhưng đến tận lúc cầm tấm chứng nhận trên tay, em vẫn buồn bực vì bị trừ điểm mỗi khi đi tới đoạn này.

Em nhấn chân phanh, giảm nhẹ tốc độ, chạy băng băng trên con đường hơi xóc. Đêm khuya và ánh sáng thưa thớt khiến đèn pha ô tô cũng chẳng đủ để Lumine nhìn rõ đường. Trăng đêm nay rất sáng, nhưng chẳng đủ để em thấy được một chiếc ổ gà ở góc khuất.

Thân xe xóc một cái thật mạnh, đến cả Lumine cũng suýt chút nữa cụng đầu về phía sau. Tiếng thùng xe va vào bể phao vang lên phía sau, và bỗng em nghe âm thanh róc rách.

Em đột ngột có cảm giác không lành.

- A-Aether, anh có nghe tiếng nước không?

Aether nuốt nước miếng. Cậu có nghe, cậu còn cảm thấy chỗ mình ngồi bắt đầu hơi ướt. Run rẩy rút điện thoại ra từ túi đeo, cậu bật đèn flash mò tìm trong bóng tối, và điều tồi tệ nhất cậu dự đoán đã diễn ra.

Phao bơi bị rách.

- Dự đoán số 9 xảy ra rồi.

Giọng Aether không lớn, nhưng đủ khiến người cầm lái phải sợ hãi.

Childe cũng cảm nhận được mực nước bao quanh đang rút dần, và hắn phải khó khăn lắm với nằm thấp xuống để chúng che đi lỗ mũi. Hắn có thể thở được trên cạn, nhưng chỉ trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net