[Tighnari] Ánh lê minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Y/n, Y/n! Đứng lại đó!"

Tighnari gào thét trong sự vô vọng, hai mắt của chàng trai vốn mạnh mẽ giờ lại rưng rưng trong sự đau khổ. Giờ đây xung quanh cậu chỉ là một khoảng không đen ngòm, tăm tối và đáng sợ. Trước mắt cậu là người con gái cậu thương đang bỏ đi không chút lưu tình.
Ánh sáng hào nhoáng nhất đang bỏ đi, rời xa vòng tay của cậu. 

Tighnari không thể làm gì, chỉ có thể cố chạy tới em nhưng càng chạy thì khoảng cách càng xa. Hệt như nó là duyên trời sắp đặt, gặp nhau rồi sẽ xa nhau. 

...

-"Y/N!!"

Tighnari ngồi bật dậy trên chiếc giường thân thuộc hằng ngày. Trên mắt vẫn đọng vài giọt lệ.

Tệ thật..có lẽ cậu ta vừa gặp một cơn ác mộng kinh hoàng nào đó làm cậu ta bị sốc.

Ngồi yên trên chiếc giường của mình một chập để tự trấn an bản thân, cậu ta ngước nhìn quanh phòng rồi như nhớ lại gì đó. Vội vã bật khỏi giường, chạy ra ngoài

-"Y/n, em đi đâu rồi"

Thần trí bây giờ có vẻ khá hoản loạn, vừa chạy xung quanh nhà vừa gọi tên em trong khi đầu đang đau như búa bổ.

-"Hử? Anh dậy rồi à? Em chuẩn bị bữa sáng xong rồi này!"

Em nghe thấy tiếng gọi của Tighnari khi đang đứng chuẩn bị bữa sáng trong căn bếp nhỏ thường ngày. Ngoái đầu lại nhìn cậu ta đang chạy lòng vòng gọi tên em, biểu cảm trên mặt có vẻ hoảng lắm.
Thấy bộ dạng này vô thức làm em bật cười

-"Anh làm gì thế? Tóc còn rối tung lên kìa. Anh mới gặp ác mộng à? Thôi đi rửa mặt trước xong ăn sáng nhé"

Nghe giọng nói trong veo như mặt nước phẳng lặng của em thì cơn sóng trong lòng Tighnari mới dịu xuống. Cậu mỉm cười

-"Chào buổi sáng"

Rồi quay lên phòng để chuẩn bị. Em vẫn đang làm bữa sáng thì Tighnari từ đằng sau ôm chặt bờ vai thon gọn của em, đưa mũi kề vào cỗ hít lấy mùi hương say đắm của em, vẻ mặt trông rất bình thản. 

Đối với Tighnari, em cứ như tiết trời mùa hạ của cậu. Không phải mùa đông giá rét, từng cơn gió thổi qua làm lạnh cả lòng người. Cũng chẳng phải trời hạ cùng nhưng cơn mưa nhẹ gây buồn não ruột. Mùa hạ của cậu là những tia nắng ấm áp soi sáng cả lòng dạ cậu. Trời mùa hạ ảm đảm, đôi khi là cái nóng bức nhưng đó cũng là thời gian thích hợp để buông bỏ bớt áp lực, mệt mỏi để tận hưởng những dải nắng ấm áp.

-"Được rồi, bỏ em ra đi. Lại đây ăn sáng này"

Em mang bữa sáng ra, đặt nó lên bàn và cùng dùng bữa với Tighnari. Cậu chống cằm ngắm nhìn bộ dạng dịu dàng, đảm đang của em. Mái tóc được buộc thấp ra đằng sau, vài cọng tóc con rũ xuống. 

-"Em cứ như một người vợ ấy nhỉ?"

-"Hả- t-thôi đủ rồi, lo ăn đi kìa"

Tighnari mỉm cười và nói với em. Điều này làm em ngại ngùng, hai gò má ửng hồng cả lên. Miệng lắp bắp được vài câu, chẳng thể giấu nỗi cái sự ngượng ngùng này đi. Tighnari thấy vậy thì bật cười
Suy cho cùng cả hai cũng chỉ là những kẻ bình thường, dễ dàng lạc lõng và mơ mộng trong tình yêu. Như những kẻ si tình, ta không quan tâm có bao lâu đi chăng nữa. Thứ duy nhất ta cần là người mình yêu thương, ngồi lại một bàn vừa ăn uống vừa trò chuyện giữa những ngày mùa hạ nắng ấm..

...

"Tình yêu nặng và nhẹ, sáng và tối, nóng và lạnh, bệnh tật và khỏe mạnh, ngủ và thức - tất cả mọi thứ của nó ngoại trừ những gì nó là!" -Romeo và Juliet-


--------------------------------------------------------------------

10/6/23
10:59


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net