Tin tưởng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau một hồi loạng choạng, Thoma ngỏ ý muốn mời Ayato đi ăn một bữa, dù sao cũng đã trưa rồi. Ayato cũng chấp nhận, vì ở phủ mà cụ thể là trong phòng Ayato khá tiện làm việc và có nhiều thông tin mật của hiệp hội mà nếu đem theo sẽ rất bất tiện nên bữa nào anh cũng về phủ cả, thế nên đa phần là anh ăn đồ mà Thoma nấu, nên cứ xem đây như là một sự thay đổi nhẹ đi. Dù sao thì kể cả ngoài hàng cũng đâu ngon bằng đồ Thoma nấu đâu, hoặc là do anh nghĩ vậy.

- Hửm..!được thôi, sao lại không chứ ?

  Vậy là giữa trời trưa nắng hừng hực, có hai cái bóng cứ thế đi suốt từ rừng Chinju đến thành Inazuma.

 Bởi lúc trưa cũng là lúc mà quán ăn, nhà hàng hoạt động sôi nổi nhất. Từ các món đặc sản của Inazuma cho tới đồ ăn nhập khẩu, không chỉ các món chính mà những thứ đồ ăn vặt rồi kẹo quà trái cây cũng đủ cả nhưng rồi đến cuối hai người vẫn chọn vào phòng trà Komore. Với cả hai người cũng quen ăn ở đây khá lâu mỗi lần Thoma không kịp nấu bữa tối hay bữa trưa, và ai mà chả thích những nơi vừa ấm áp lại vừa quen thuộc với mình, cả anh và cậu cũng không phải ngoại lệ.

 Vừa tiến vào phòng trà một bước, Thoma lại gần Taroumaru và chơi đùa với chú chó như một lẽ thường lệ. Còn Ayato thì đã gọi người chuẩn bị trước nồi lẩu rồi, giờ chỉ cần vào trong ăn, nhưng Ayato không thể bước vào nổi, như thể có thứ gì đó khiến anh cứ mãi ở lại sảnh và nói rằng phải đợi Thoma vào trong phòng ăn cùng anh thì lúc đó chân anh mới có thể bước đi. Mặc dù chân thì như thể đông cứng nhưng mắt thì cứ hướng về chú chó Taroumaru, nhưng ánh mắt lại có vẻ săc hơn trước. Người đâu mà ghen với một con chó, thấy biểu hiện lạ của anh thì Thoma cũng ngờ ngợ. Cậu quan tâm cho mọi người và lẫn cả Ayato nữa.

- Gia chủ đại nhân,  ngài có sao không? Tôi thấy ngài không được ổn cho lắm, hay là trưa hôm nay nắng hơi to nên đi dọc đường có chút say nắng? Tôi thật lòng xin lỗi vì lúc đi không để ý, hay là ngài để tô-

- Ha ha, tôi không sao đâu. Chỉ là tôi muốn chờ cậu cùng đi vào trong phòng trà thôi.

- Ơm, ừm.. nếu đó là điều ngài muốn.

 Nói rồi, Thoma cũng đặt Taroumaru xuống mặc dù con chó vẫn dính chặt lấy cậu như keo. Cuối cùng, Taroumaru cũng chịu để cậu bước vào phòng trà. 

 Ayato vừa vào thì đã ngồi xuống gắp nhanh một miếng nấm kim châm cùng thịt bò thả vào nồi lẩu đang sôi hùng hục. Thoma thì vừa rót rượu cho anh vừa nói :

-Thật ra thì, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn ở phủ bữa trưa rồi. Nhưng hôm nay lại có chuyện gấp muốn nói với gia chủ đại nhân nên mong ngài thứ cho. Còn tiểu thư thì trưa nay cũng đi đâu đó với nhà lữ hành rồi nên tôi nghĩ ra ngoài ăn cũng được. Nhưng nếu gia chủ đại nhân cảm thấy phiền thì..

- Tôi đã nói rằng mình không phiền rồi mà, nhưng chuyện gấp mà cậu muốn nói là gì ?

-  Chuyện là Shumatsuban đang thiếu nhân lực nên những thông tin mà thành viên trong hiệp hội lấy về không đủ để làm chứng rằng việc hiệp hội Tenryou đã ăn bớt một phần thuế của người dân nên nhà lữ hành đã có cách để ngăn chặn việc này lại, mặc dù không biết là cách gì nhưng nghe từ nhà lữ hành thì tôi cũng có đôi chút an tâm. Còn về khoản này thì gia chủ đại nhân nghĩ sao ạ ?

- Cũng được, nhưng dù nhà lữ hành có là người thân cận thì cũng cần gặp mặt trực tiếp. Tôi đang thắc mắc sao cô ấy không ra mặt ngay từ đầu nhỉ ?

- Có lẽ lúc đó là ngài đang họp và tiểu thư cũng có kể qua là gia chủ đại nhân khá khó để bắt gặp nên nhờ tôi chuyển lời giúp đỡ.

- Nếu vậy thì...

 Ayato biết rằng công việc của anh là gia chủ của hiệp hội Yashiaro nên với công việc đó thì anh cũng bận kín lịch, mãi mới nhớ ra là hai tuần sau thì lễ hội Irodori nên cũng rảnh hơn một chút. 

- Hai tuần sau là có lễ hội rồi, tôi cũng rảnh hơn được chút. Hay là cậu giúp tôi lên lịch nhé Thoma ?

- Nếu ngài muốn vậy thì tôi cũng không có nước từ chối.

 Vừa uống xong chén rượu thì Ayato cũng gắp một miếng nấm kim châm và thêm một xiên chả mực vào bát, nhưng không phải vào bát anh, mà là vào bát của Thoma. Cậu cũng hơi bất ngờ và cũng có chút bối rối xen lẫn vào trong đó, nhưng mà cậu không thể từ chối được bởi dù sao cậu cũng hiểu tính cách của Ayato mà, cậu mà từ chối thì anh sẽ khá thất vọng đấy. Kể cả có nói khéo thì anh cũng nhận ra thôi.


                                                                  -----------------

Tưởng là dài nhưng hai tuần nó trôi qua nhanh lắm. Nhà lữ hành rồi cũng mau chóng mà gặp Ayato thôi, nên anh cũng phải vất vả hơi nhiều. Chỉ khi nào xong công việc của Shumatsuban thì ngày nghỉ của lễ hội Irodori mới thật sự bắt đầu. Nhưng đó chắc không phải là thứ mà anh quan tâm nhất, Ayato hình như đang hướng về thứ gì đó "quan trọng" hơn thì phải.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net