Phần 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta một đường trở về phòng bệnh củ Toge, nhưng vừa vào liền thấy Toge và hai cái năm hai nhìn chằm chằm ta. Panda châm chước một lát rồi mở miệng hỏi

- Lão sư, ngươi định khi nào rời đi?

Bọn họ ba cái từ lâu đã biết nàng luôn muốn về nhà, nhưng dù lý do gì đó mà không thể trở về. Bọn họ vẫn luôn được nàng cẩn thận chăm sóc. Nhiệm vụ phát xuống cho bọn họ đều là do nàng cẩn thận lọc ra, quả thực khác biệt với Satoru tên kia tác phong. Nàng luôn là lạnh lùng, nhưng lộ ra quan tâm lại như vậy chân thực và ấm áp. Bọn họ là không phải kẻ ngốc a, bọn họ hiểu được hết, thậm chí tổng bộ làm khó bọn họ hay đàn anh năm 3 đều được nàng bảo vệ lại, quả thực.... quá dịu dàng.

Ta nghe bọn họ hỏi, mới sực tỉnh.Xem ra bọn học sinh vẫn là man quan tâm ta a

- Ta dự định dạy xong các ngươi này một khóa liền rời đi. Ta không thể ở lại đây lâu lắm....

Tức khắc ba cái lộ vẻ mất mát, nhưng Maki lại hừ mạnh

- Hừ, hai người các ngươi như vậy lo lắng làm gì. CÙng lắm sau này chúng ta đi thăm nàng a!

Panda cũng gật đầu hỏi

- Đúng a sensei, sau này ngài sẽ trờ lại sao?

- Sake sake

Ta nhất thời có chút mắc kẹt, ta còn có thể trở về nơi này sao? Có nên nói sự thật hay là cho bọn họ thứ hy vọng không thành sự thực kia?

Bọn họ nhìn nàng im lặng, nhất thời có chút mất mát, chỉ thấy Panda hỏi nàng

- Sensei, ngươi quê nhà ở thực xa sao? Hay người nhà ngươi không cho ngươi trở về?

Panda vừa hỏi thì Maki đã một bên nói

- Ai, thấy cái chú thuật giới hủ bại này thì ai dám cho nàng đợi lâu a, ngươi lại không biết nàng bấy lâu nay bị chèn ép thế nào sao, còn có nàng người nhà thái độ đã chứng minh hết thảy rồi!

- Aizzzzz

Tức khắc trong phòng bệnh tràn ngập một cỗ ủ dột hơi thở. Ta luống cuống không biết làm sao, nhưng vẫn giải thích

- Nhà ta ở rất xa, rất xa nơi này. Một khi đã trở về thì ta sẽ không thể đến đây được...

Đến khi ta đến thăm các ngươi, e là các ngươi đều đã hóa thành một bãi cát vàng, về với bụi đất...

Nhưng ta chưa kịp nói gì thêm, ngoài cửa đã truyền đến cảm giác quen thuộc. Ta vui vẻ quay đầu tiếp đón

- Zhongli đại nhân!

Nam nhân xuất hiện trước cửa, vẫn là bộ dáng tuấn mỹ nho nhã như cũ, nhìn thấy nàng thì nghiêm túc đạm mạc gương mặt hiện lên vẻ mỉm cười. Ta vui vẻ chạy đến hắn trước mặt

- Ngài đã đi dạo quanh trường sao?

- Ân, ta đọc được không ít về em kí ức đâu

TA!!!!! Thẹn đỏ mặt a, vậy là hắn thấy hết ta đen tối lịch sử trong mười năm qua sao! Táo bạo, phá phách cùng kiêu ngạo đến một đám. Ta hồi mới đến thế giới này nhưng là triệt để thả bay tự mình a!

- Ặc, Zhongli, cái kia.... em...

Ta lắp bắp nói không ra lời, hận không thể đào lỗ tự chốn mình. Nhưng nam nhân trước mắt chỉ cười ngâm ngâm rồi nghiêm túc nói sang chuyện khác.

- Nhà thơ lang thang kia ngỏ ý muốn đi ra ngoài xem, nên nhờ ta đến hỏi em.

Tuy lấy tên kia tính tình thì tám chín phần mười là sẽ chuồn ra đi chơi :)))))

Ta sực nhớ lại vị kia phong thần, như nghĩ đến điều gì, ta sáng rực mắt long lanh nhìn hắn

- Zhongli, ngài có muốn đi xem thế giới này không a? Em dẫn ngài đi nga!

Hắn suy tư rồi cũng gật đầu đồng ý

- Được rồi, nơi này tuy mới lạ nhưng ta vẫn muốn đi dạo một chút.

Được đến hắn trả lời, ta nhanh chóng lên kế hoạch. Vô số ý tưởng lướt qua, danh lam thắng cảnh để du lịch a, rồi đủ các loại mua sắm và món ngon. Ta kiếm tiền bao lâu nay chính là chờ giờ khắc này!!!

Ta lay ra điện thoại, nhanh chóng tìm hiểu, bô bô nói một đống lớn

- Zhongli, zhongli. Ngài phải thay nơi nàu quần áo, còn có vị kia cũng cần thay. Chúng ta không thể quá nổi bật nga! A, ngài thì em biết, nhưng mà vị kia có cái gì yêu thích sao? Em có thể mua cho ngài! Còn có bla bla.....

Zhongli nghiêm túc nghe hết. Từng câu trả lời

- Ta sẽ thay bộ quần áo khác, chỉ là tạm thời nơi này không có ta vừa thân quần áo. Venti tên kia thích rượu, em chỉ cần đưa hắn rượu là có thể......

Ta nghe đến vị kia thích rượu, cảm thán

- Oa nga, vị kia không hổ là từ Mondstadt nga~ Đúng rồi, ta vừa đi vừa bàn chuyện sau.

Ta vẫy vẫy tay chào bọn học sinh. Năm hai mấy người nhìn vui vẻ nở hoa Xuelien, thật sâu im lặng. Panda châm chước mở miệng

- Xuelien sense dạng này thực làm người ta không quen a

- Sake sake

- Chậc

___________________________________________

Bên này Venti nhìn phía trước mặt ngốc ngốc trung niên, cười vui vẻ

- Ta đã nói rồi nga~ Ta thích rượu! Mang cho ta rượu ngon!!!

Trung niên kia bất ngờ rồi cũng cần thận đồng ý rồi rời đi, chốc lát sau liền có người đem rượu đến. Trung niên kia ngẫm ngẫm liền phân phó người hầu đem rượu đến tặng cho cả vị kia tóc dài thanh niên. Có lẽ hắn ngại ngùng nói ra chính mình sở thích liền ý bảo vị này thiếu niên đi, rốt cuộc thiếu niên có mấy cái thực sự nghiện rượu a, còn là một cái như vậy non nớt xinh đẹp thiếu niên. Nói rồi lại phân phó cho người hầu, đưa thiếu niên rượu số độ thấp chút...

Phong tinh linh nhìn đầy ắp rượu cái bàn, vui sướng đến bay lên. Dựng lên vô hình phong tường, hắn vui vui vẻ vẻ mà hưởng thụ. Ehe, nơi này thực tốt nga, có rượu ngon uống mà không cần trả mora nga~~

Vô lại phong tinh linh không khỏi thầm nghĩ

- Ai, ko biết lão gia tử bên kia đã thành công hẹn tiểu cô nương đi hẹn hò chưa a, hức! Ai, rượu ngon nhưng không bằng ta Mondstadt quả táo rượu~

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net