[Imposter au] Sickly sweet poison

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: lovesickeros (@lovesickeros)

Cre:https://www.tumblr.com/lovesickeros/709076517110611968/mercy-you-plead-upon-deaf-ears?source=share

Cảnh báo từ tác giả: cô lập, bỏ đói

☆゚⁠.⁠*⁠・⁠。゚☆゚⁠.⁠*⁠・⁠。゚☆゚⁠.⁠*⁠・⁠。゚☆゚⁠.⁠*⁠・⁠。゚

Rất dễ để bạn mất đi cảm nhận về thời gian trong căn phòng ngột ngạt đến nghẹt thở này. Cơ hồ bạn chỉ có thể đoán được thời gian đã trôi bao lâu bằng việc nhìn từng khúc gỗ đang bập bùng ánh lửa trong chiếc lò sưởi, từ từ nhấn chìm căn phòng trong sắc cam chập chờn. Vài tiếng trôi qua là lại có người hầu đến kiểm tra ngọn lửa. Nhưng họ cũng rời đi nhanh chóng sau đó mặc cho lời cầu xin của bạn. Cứ như thể họ chưa từng ở đó.

Thật... cô đơn. Dù cho các quan chấp hành có đến thăm bạn thường xuyên đến nhường nào.

Bạn thậm chí còn chẳng biết hình dáng hành lang trước phòng bạn ra sao sau bao lần cố gắng nhìn trộm khi cửa được mở. Họ bao bọc bạn trong tình yêu và những món quà: tủ quần áo liên tục đầy ắp những bộ đồ mới, một cái bát luôn chứa đầy các loại trái cây nhập khẩu mà chẳng bao giờ được động đến. Họ nói họ yêu bạn, say mê bạn, tôn thờ từng mặt đất mà bạn bước qua... Vậy mà tại sao? Tại sao bạn cảm thấy bản thân như một chú chim bị nhốt trong chính chiếc lồng mình tạo ra?

Đáng ra bạn không nên tin họ sẽ bảo vệ bạn khỏi những tín đồ ngoài kia. Cái chết có lẽ còn ngọt ngào hơn những lời nói dối đường mật họ rót vào tai bạn.

Chúng thần chỉ đang bảo vệ Người thôi.

Bọn chúng không đáng tin. Chúng đã từng phụ lòng Người, thử hỏi chuyện gì có thể đảm bảo chúng sẽ không làm vậy lần nữa?

Người sẽ được an toàn khi ở cạnh chúng thần, thưa Đấng kiến tạo.

Bạn không còn tin một câu chữ nào trong lời nói đó nữa. Nhất là khi họ nhốt bạn trong cung điện, trong căn phòng mà bạn từng cho là nơi an toàn để bảo vệ bạn khỏi thế giới tàn khốc này. Bạn từng không biết họ tàn nhẫn ra sao, để rồi họ nhốt bạn vào chốn ngục tù họ dành riêng cho bạn.

"Đấng kiến tạo?"

Tiếng giày vang vọng ngoài đại sảnh, cô đọng lại trong căn phòng, ngăn cách giữa hai âm thanh đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng sau lưng một người phụ nữ. Cô cất tiếng. Cái lạnh theo từng bước chân cô tràn vào căn phòng như chính chiếc bóng của cô đang dần bao phủ người bạn. Ngay cả chiếc chăn dày nặng chịch và hơi ấm nơi lò sưởi mang lại cũng không khiến bạn khỏi rùng mình. Ghê tởm. Sợ hãi. Những cảm xúc ấy đang tràn ngập trong bạn. Trong lúc bạn vẫn đang chìm trong những cảm xúc ấy, bất ngờ bạn bị đẩy sâu xuống giường. Một bàn tay đầy chai sần vươn tới cẩn thận gạt đi mái tóc đang che đi đôi mắt của bạn.

Bạn thầm mong cô ấy có thể như những người khác, vờ sự cô lập bạn là điều cần thiết. Như vậy thì càng dễ dàng để bạn ghét bỏ cô hơn. Nhưng cô không hề như vậy,  không hề có ý giấu ý định của mình đằng sau những hành động dối trá đó - đơn giản vì cô ấy là người ích kỷ.

"Các quan chấp hành nói với thần rằng Người không chịu ăn uống," Một giọng nói nhẹ nhàng đến vô hồn. Dù vậy, bạn có thể cảm nhận được sự đe doạ trong từng câu chữ. "Thần phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Thần không hề ép buộc Người... và thần cũng không có gan làm điều đó." Tông giọng cô dần mang chút cay đắng,  môi cô run run để lộ hàm nanh thuắt ẩn thuắt hiện, đôi mắt ngấn lệ của bạn chạm mắt cô ấy, run rẩy dưới bàn tay buốt giá và đôi mắt sắc lạnh như đang muốn mổ xẻ bạn, gỡ bỏ hàng rào bạn dựng lên, để khiến bạn trở nên dễ bảo hơn.

"Đấng kiến tạo à, Người biết không? Thần rất đau khi phải làm điều này đó. Vì thế đừng làm mọi thứ phức tạp hơn cho hai ta nhé!" Tâm trạng bạn căng thẳng, cả người đông cứng lại không thể phản ứng gì mặc cho bàn tay đang trườn xuống gáy bạn, lấy móng tay làm tang vật để lại dấu vết trên cổ bạn. Song, chiếc giường cũng càng lún sâu khi cô cúi xuống. "Hi vọng thần không phải hỏi Người lại lần nữa."

"...Ừm."

Tông giọng bạn cất lên đủ để câu trả lời không hoà vào khoảng không. Cô nắm lấy đôi tay vẫn đang run rẩy của bạn: "Được rồi. Thần biết Người sẽ hiểu mà." Như chờ đợi câu trả lời cô mong muốn, cánh cửa mở ra, xộc vào căn phòng với hương thơm của mỹ thực. Hàng ngàn người hầu bước vào. Họ thắp sáng ánh nến trên chiếc bàn trong góc phòng, bày biện thêm nhiều đồ ăn và rồi cũng rời đi khi hoàn thành công việc.

Bạn chắc chắn cô ấy biết bạn đang không được thoải mái. Nhưng cô vẫn gỡ từng lớp chăn trên người bạn, luồn tay dưới đầu gối và nâng bạn lên khỏi hơi ấm giường chăn, dựa bạn vào ngực cô.

Nếu bạn biết tình yêu có thể trở nên xấu xí như vậy, bạn sẽ chẳng dại gì đặt chân vào hang sói. Cái chết giờ chính là phước lành mà bạn khát khao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net