Chương 7 - Cục pin cạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau khi hoàn tất lắng nghe lí do Gentar trốn học, Earthquake tiện thể thông qua hai người bạn thân mà tìm hiểu về cậu ta kĩ hơn.

- Gentar thầy thấy trên trường lớp, là khi đã được 'sạc đầy'.

Cậu học sinh khoanh tay thở dài. Mỗi khi nghĩ về cuộc sống đời thường của thằng bạn là Glacier sẽ bày ra bộ mặt khó chịu còn hơn cả gặp phải kẻ phá hủy giấc ngủ cạn của mình.

- Ở nhà cậu ta thì lại hệt như cục pin cạn năng lượng.

- Ý em là sao?

- Em là người duy nhất từng đến nhà Gentar.

Gần nửa năm trước, tên ngốc đó có cầm nhầm vở bài tập của Glacier, làm con zombie cậu đây phải lê lết cái xác tới tận nơi để đòi.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, đối diện với cậu là một cỗ máy biết thở.

- Gentar hành xử rất kì quái. Dường như cậu ấy có thể nghe thấy mọi thứ, nhưng đồng thời cũng chẳng nghe thấy gì.

Tựa như một cỗ máy được lập trình sẵn, Glacier chứng kiến Gentar chăm chỉ quét sàn nhà không chút bụi bẩn, lấy khăn lau những chỗ sạch bong kin kít, nhấc đồ lên rồi lại đặt nó về chỗ cũ không rõ nguyên nhân,...

- TV phát đi phát lại một bản tình ca nước ngoài đầu năm 2000, đôi lúc còn nghe thấy cậu ấy nhẩm theo bài hát.

- ...

Điều duy nhất cảm thấy bình thường ở Gentar có lẽ là hành động nấu nướng thành thục và gấp gọn gàng các bộ quần áo phơi khô nhét vào tủ.

So sánh với một Gentar hiếu động to mồm ngốc nghếch thì người Glacier thấy ở ngôi nhà kia là một kẻ xa lạ bất ổn có dấu hiệu bệnh lí về tâm thần.

Nghe trình bày xong chỉ dấy thêm trong lòng Earthquake thắc mắc.

- Tại sao em lại cho rằng hành vi dọn dẹp phòng ốc là bất thường?

- Bởi vì...

Hồi tưởng về cái ngày đầu tiên ấy, Glacier đã phải gọi điện về cho gia đình xin phép qua đêm ở nhà bạn. Tất cả là do...

- ...Giữa lúc lấy đồ, Gentar đột ngột ngã lăn ra sàn bất động.

- ?!

- Em bảo rồi. Ở nhà Gentar là một cục pin cạn năng lượng.

Con người vật vờ đờ đẫn hai tư trên bảy như Glacier khi bắt gặp khoảnh khắc bạn mình ngã sấp mặt đã đẩy cho máu chảy về não bộ nhiều hơn. Cậu hốt hoảng chạy tới xem xét tình trạng của Gentar rồi rút điện thoại định gọi cấp cứu.

Nhưng ngay sau đó Gentar mở mắt túm lấy tay cậu ngăn lại. Tuy vẫn treo nụ cười vô tri trên khuôn mặt, lời nói tiếp theo lại vô tình làm người ta đau lòng.

Tớ không sao đâu. Chuyện thường ngày ấy mà.

- Hỏi mới biết. Gentar ngày nào cũng bất tỉnh giữa lúc làm việc nhà tầm nửa tiếng.

Có lẽ do hôm ấy có sự xuất hiện của cậu, nên tiềm thức đã đánh thức Gentar dậy sớm hơn nhiều. Không rõ nên vui hay nên buồn vì chuyện này nữa.

- Em hỏi nguyên nhân chưa?

- Em hỏi rồi và tên đần đó nói không rõ, chỉ biết là đã bắt đầu từ cuối cấp hai sau khi chuyển sang sống riêng.

Earthquake vuốt cằm suy tư. Biểu hiện của Gentar thông qua lời kể để mà nói, khả năng rất cao là phản ứng cơ thể của một loại bệnh tâm lí. Bản thân anh không chuyên sâu về lĩnh vực tâm thần học, nhưng bằng các dữ kiện có sẵn, anh nghĩ mình có thể lờ mờ đoán được nguyên do.

- Thầy nghĩ là gì?

Đánh ánh mắt sang thiếu niên cầm quạt bên cạnh Glacier, anh cho rằng những điều trước đây cậu nói đều có mục đích cả.

- ...Vấn đề gia đình phải không?

Hai đứa học trò đồng lòng gật đầu.

- Bọn em cũng nghĩ vậy.

Cha mẹ Gentar mất sớm hẳn trở thành bóng ma tâm lí ẩn sâu trong tiềm thức của cậu ấy. Dẫu được ông nội chăm sóc dạy dỗ thì mình ông cũng khó có thể lấp đầy khoảng trống tâm hồn. Chưa kể, nay ông cũng già yếu, hiện tại chuyển đến sống cùng người bác để được chăm sóc sức khỏe, buộc Gentar không còn cách nào khác ngoài việc tự lập sớm và dựa vào chính mình để tiếp tục tồn tại.

Hành động lặp đi lặp lại những việc lau dọn vô nghĩa, biết đâu chỉ đang thể hiện một niềm hi vọng nhỏ nhoi, về sự trở lại của ai đó mà cậu ấy hằng mong chờ?

- Bọn em từng muốn ghé qua thăm cơ mà đều bị Gentar ăn vạ giãy giụa phản đối.

- Do đó bọn em chuyển hướng sang rủ cậu ấy đi chơi nhiều hơn.

Căn nhà đáng ra phải là mái ấm tình thương, là chốn về dấu yêu, trong mắt không chỉ bọn cậu, mà còn Frostfire, Sori và Supra nữa, nó không khác gì một nơi ở lạnh lẽo đang ngày ngày bào mòn tinh thần bạn mình.

Dẫu cho khuyên bảo thế nào, Gentar cũng cố chấp bấu víu lấy nó, nhất quyết không chịu rời đi.

Bó tay, bọn cậu biết phải làm gì nữa đây?

- Em không quan tâm thầy nghĩ sao, hay tò mò điều gì.

Glacier đưa mắt lên, thay vì đục ngầu và vô định như mọi khi, lần này cậu ném cho anh một ánh nhìn trực diện và thành khẩn.

- Nhưng em có một niềm tin, rằng thầy sẽ tìm được cách để cứu vớt lấy Gentar.

Điều mà chưa từng ai nào dám làm.

Đáp trả cậu bằng nụ cười hiền lành đầy công nghiệp. Earthquake khẳng định bản thân sẽ ráng không làm cậu thất vọng.

- Thầy sẽ cố gắng hết sức.

.

Chỉ tới đó thôi cũng đẩy Gentar rơi vào trạng thái ngờ nghệch. Vị chủ nhiệm này.... ảo thật đấy. Bình thường các giáo viên khác chỉ nghe lén lút rồi khuyên nhủ bóng gió ẩn dụ, đằng này Earthquake phun hết cho cậu hiểu anh đã biết những gì từ hai người bạn cùng lớp.

- ...Vâng?

Một người kì lạ. Cậu nghĩ thế.

- Nhìn em làm thấy hoài niệm quá.

- Bộ em giống với ai ư?

Earthquake ngưng hút thuốc, chuyển sang dí đầu lọc vào thanh lan can, phần tiếp xúc còn bốc lên làn khói đen mùi đắng ngắt. Rồi đưa đôi mắt hoàng kim ngoảnh về hướng xa xăm, mang chút mảnh kí ức vụn vặt trở về tâm trí.

Anh bỗng nhiên buông cho cậu một câu vu vơ.

- Thầy ngày xưa phá phách lắm.

Kế đó quay sang ném một điệu cười khó có thể tả.

- Từng có người giúp thầy. Giờ thầy muốn giúp em.

- ...

Gentar gãi gãi đầu. Anh nói cậu chẳng hiểu cái mô tê gì sất. Cứ coi như câu chuyện của cậu ít nhiều khiến người ta đau lòng, nhưng cậu vẫn sống rất khoẻ vui vẻ có sao đâu?

Trong suy nghĩ của cậu lúc này, Earthquake thực sự rảnh rỗi đến thiếu việc để làm.

- Không cần đâu. Em trước giờ vẫn vậy mà, thầy đừng để ý quá.

- Đâu có được. Đạo đức nghề giáo thầy không cho phép.

Liếc liếc sang điếu thuốc nhàu nhĩ kẹp giữa ngón tay anh, Gentar nhủ thầm bộ đạo đức nghề giáo cho phép thầy cô hút thuốc à? 

Thú thực cậu chẳng biết đối phó với thầy giáo như nào cả. Giữa lúc bối rối tìm cách ứng xử hợp tình hợp lý, Earthquake đã lên tiếng cứu vớt bầu không khí trầm lặng.

- Em có muốn thử sức không?

- Vâng? Thử sức gì ạ?

- Thầy biết em ít nhiều cũng mang phiền muộn về lối sống vô định hình của mình. Thầy sẽ giúp em, nhưng chỉ giúp được khi em cho phép.

- Ừm...

- Giả dụ em bằng lòng với hiện tại, thầy sẽ bỏ cuộc, không can dự vào chuyện của em nữa.

- ...

Thầy giáo nói đúng, cậu chán nản với cuộc sống nhàm chán đang có. Không phải vì nó tẻ nhạt, lặp đi lặp lại, mà là vì động lực để tiếp tục chưa từng xuất hiện. Mọi thứ chỉ bó hẹp và tù túng cậu trong bốn bức tường của căn nhà từng thuộc về gia đình ba người.

Không phải cậu chưa từng cố gắng giải thoát bản thân khỏi nhà tù tâm lí ngột ngạt, nhưng sức lực một người dường như chả hề ăn thua, mà cậu lại thiếu can đảm để lôi kéo ai đó vào thế giới của riêng mình. 

- ...Tại sao thầy làm vậy?

Coi như vì đạo đức nghề nghiệp, thì chẳng phải báo cáo về cho gia đình là được à? Tuy cha mẹ đã mất, nhưng tên người giám hộ trên giấy tờ nhà trường vẫn giữ có vất đi đâu?

- Trách nhiệm của thầy khi chủ động nhận lớp thôi.

Thật lòng thì hứng thú cho việc dạy học của Earthquake thấp tè. Việc anh chọn nghề giáo cũng chỉ bởi muốn trả ơn, chứ nó không hề đem lại cảm giác vui vẻ hằng mong chờ.

Cho đến khi anh đặt chân tới Rintis.

Vị giáo viên 26 tuổi bước đầu làm quen với môi trường mới bằng cách chủ nhiệm lớp top đầu thành phố, chứa đựng toàn những con quái vật não to biết đi, ngày ngày ngấu nghiến nhau bằng điểm số và học lực. Oái oăm sao, nguyên nhân cho thứ nỗ lực phi thường đó lại xuất phát từ cậu học sinh bảnh giai ưu tú, niềm khát khao của hàng trăm con người trông ngóng đến ngày được chung vui với cậu ta trong cùng một phòng học.

Đồng thời, ở đâu đó ngoi lên thiếu niên năng nổ nhiệt tình, hết lòng vì trốn học và phá phách banh chành không khí học tập quy củ, dọa sợ phần lớn giáo viên thâm niên đến mức họ sẵn sàng đùn công việc quan trọng cho một tân binh mới chân ướt chân ráo bước vào.

Toàn bộ đẩy lên cơn hiếu kì sâu thẳm trong lòng Earthquake. Tựa như niềm vui nho nhỏ, một thác nước đổ xuống làm mát quá trình làm việc khô khan nhạt nhẽo.

Hơn nữa... từ cái ngày Sopan kể cho anh nghe... Nó đã không còn là một nỗi tò mò thèm khát được giải đáp, mà còn biến thành quyết tâm giải quyết đến tận gốc rễ của vấn đề ngày ngày đeo bám Gentar.

- Thầy hiểu em ngại đem người khác vào chuyện của mình, nhưng thầy đây là tự động nhảy vào mà.

- Kể cả vậy...

Chặn câu từ ngắc ngứ phát ra từ cổ họng Gentar, anh vỗ lên bả vai cậu học sinh cá biệt, nói chút lời an ủi.

- Thầy không phải máu mủ, cũng chẳng là bạn bè thân thiết. Chút sức lực của thầy không ảnh hưởng nhiều đâu.

- Ơ.. ơ...

- Coi như em giúp thầy, nhé?

Đối mặt với nụ cười hiền từ và mong muốn thành khẩn, Gentar mắt xoáy ốc vòng vòng chịu thua trước sự tấn công dồn dập từ phía bên kia. Cậu thõng người chấp thuận.

- Vâng...

- Tốt lắm.

Sau đấy anh vỗ vai cậu phát nữa.

- Tuần sau qua nhà thầy ăn cơm.

- ????

Chưa kịp ú ớ chút nào, anh tiếp tục bồi thêm một câu cho nín hẳn.

- Quân tử nhất ngôn. Hi vọng em sẽ đến.

- ...

Thế là lịch trình của Gentar nảy ra một cái hẹn ngoài ý muốn chiếm mất buổi cuối tuần quý báu.

.

Bên cạnh tình huống khó xử ở sân thượng dãy B, thì tại lớp 11A ở toà nhà đối diện, 36 học sinh đang vùi đầu xuống bàn ôm đầu vuốt trán bấm đuôi bút, hết thảy đều cặm cụi quẹt nát tờ nháp, toát hết mồ hôi hột trước bài kiểm tra Hoá nâng cao đột xuất.

- Còn mười lăm phút.

Theo lời thầy giáo hầu hết học sinh trong phòng ngoác miệng ra hớp hơi. Còn có mười lăm phút thôi á?? Họ bây giờ mới miễn cưỡng chạm đến nửa đề, sai đúng thế nào còn chưa rõ, mà đã sắp hết thời gian rồi ư??

Biểu cảm đen sì bám trên mặt Solar thể hiện chính xác sự bất mãn mà đám học sinh chẳng biết đến từ đâu. Một số len lén đánh liếc sang khu vực trung tâm, tư thế thẳng lưng quy củ, tay nhoay nhoáy viết như bay trên giấy, nhòm mà chỉ biết ngưỡng mộ.

Thế nhưng họ đâu có biết, ngay cả Supra cũng nhức nhức váng óc khi phải đương đầu với đề bài hóc búa anh vứt cho lớp làm.

Ba lớn đang ức chế...

Vì luôn được yêu thương chiều chuộng, đặc biệt là trong thời điểm công tác của ba nhỏ, nên Supra hay quên mất rằng Solar vốn dĩ là một người vô cùng nghiêm khắc và cầu toàn.

Việc phá vỡ lời hứa đã chạm vào vảy ngược của anh. Nó khiến anh bực bội đến mức trút hết lên đầu đám học sinh 'thân yêu'. Thằng con, khởi nguồn của đường gân xanh trên thái dương, cũng đừng hòng làm ngoại lệ.

Solar tự nhiên nhớ về bóng hình lười nhác nằm dài trên sofa, đôi đồng tử đỏ sáng rực lên mỗi lần nhìn thấy anh trở về, nom vừa láu cá vừa dễ thương.

Anh khoanh tay, ngón trỏ gõ gõ lên phần bắp. Chắc chắn Supra không dám tự mình làm phản, thế nên tối nay về nhà anh tuyệt đối phải hỏi tội Thunderstorm.

- Hết giờ. Thu bài.

Mặc kệ mấy cái ôm đầu kêu khóc ai oán, Solar vô cảm nhìn từng đứa đem giấy đặt lên bàn giáo viên. Tới lượt Supra nộp bài, anh trực tiếp dùng tay cầm lấy, soi xét kĩ càng cách trình bày kèm phương pháp giải toán, rồi tặng cậu một cái lắc đầu.

- ...

Ba lớn thực sự cực kì tức giận.

Supra niệm cầu trong lòng về sự bình yên trong tương lai mù mịt. Đối phó với hai người ba chưa bao giờ là đơn giản.

- Bài tập về nhà, làm lại cái đề kiểm tra cho tôi. Đừng quên cả bài trong sách.

Đám học trò gào thét trong vô vọng.

- Không!!!!!

- Thầy thật độc ác!!

- Bọn em đã làm gì sai!??

- Chăm chỉ lên. Tôi đi đây.

Kết thúc chuỗi bán hành cho lớp học ưu tú, Solar tiếp tục công cuộc giận cá chép thớt lên bất cứ căn phòng nào anh dạy hôm nay.

Frostfire lướt qua tờ đề thầy Hoá phát, thầm bĩu môi.

- Thiên tài của chúng ta cũng gặp không ít khó khăn nhỉ?

- ...Xin lỗi.

Không ngờ ba lớn sẽ phản ứng dữ dội như vậy. Gây không ít phiền toái cho bạn bè, cậu khá áy náy.

- Đừng buồn, thầy Solar sẽ không lấy điểm đâu.

- Hẳn rồi. Cấu trúc đề rõ ràng là của bậc đại học.

Sopan và Glacier ăn ý tiếp lời nhau. Họ hiểu đây chỉ là cơn nóng giận nhất thời, Solar không có tàn độc tới độ dìm học sinh vào chỗ chết, nhất là khi trình độ của tờ đề không phù hợp cho học sinh trung học.

Sori vỗ lưng Supra trấn an, tiện thể hỏi han chút về tình trạng bài kiểm tra.

Đáp lời đứa bạn, Supra ỉu xìu buồn bã.

- Chưa nổi 90%...

- ...

- ...

- ...

- ...

Hạng hai của lớp, Sopan, sau hồi tính nhẩm, dự đoán cao nhất bản thân nhận được chỉ tầm 60 điểm, thầm nghĩ lũ thiên tài toàn quái vật ngoài hành tinh.

Vì bài kiểm tra sẽ không bị lấy điểm vào sổ, nên Supra chẳng nản lắm. Ngược lại, với cơn tức giận của Solar, cậu lo lắng cho Thunderstorm nhiều hơn.

Con xin lỗi, Thundy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net