Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mãnh liệt đến đáng sợ đêm đó, còn có lệnh cấm của hắn.

Cậu đương nhiên sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng hắn là ghen tị. Đùa sao? Ngay từ đầu cả hai đều đã biết rõ đây chỉ là giao dịch, một bên ra tiền, một bên bỏ thân thể, không một chút gì dính dáng đến chuyện tình cảm.

Giải thích duy nhất chính là hắn có tham muốn giữ lấy. Chỉ cần bất cứ thứ gì được đính nhãn tên hắn, hắn liền không dễ dàng thay đổi phép tắt, giống như thuộc hạ của chủ nhân cũng chỉ là người ở.

Làm sao quên được lời hắn nói: Nhớ kỹ bổn phận của cậu.

Vương Nguyên cúi đầu cười khổ: Mày nhớ chưa? Vương Nguyên, giữ cho tốt bổn phận của mày đi.

Xe dừng lại.

Vương Nguyên mang theo giấy báo nhập học tiến vào trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng nhất nước. Hàng năm nơi đây chỉ nhận mười mấy sinh viên trong cả nước, do chính giáo sư nổi tiếng giới nghệ thuật gốm sứ giảng dạy, cơ hội như vậy... nhà giàu cũng rất khó mua được.

Cơ hội này cậu rất quý trọng, nhưng có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể. 5 năm không làm gì, Vương Nguyên đã không còn nhớ nhiều về các kiến thức căn bản. Mà đem so sánh với các kiến thức chuyên môn thì còn thảm hoạ hơn không chịu nổi. Sau khi kiểm tra, giáo sư nhíu mày nhìn cậu.

Vương Nguyên xấu hổ bóp chặt nắm tay.

Cậu bắt đầu điên cuồng học tập, gần như xem sách vở là bát cơm, đọc đến phát no. Có thể 24 tuổi đã sớm qua tuổi học hỏi, cho dù có cố gắng bao nhiêu thì cũng không bằng người mười tám mười chín tuổi.

Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, chính là từ này – mệt mỏi.

Lúc bảo vệ gọi điện thoại báo có người đến tìm thì Vương Nguyên đang chăm chú đọc sách, vừa gặm bánh bao vừa uống nước ấm cho no. Vương Tuấn Khải không có ở nhà, cậu muốn dùng toàn bộ thời gian chú tâm vào sách vở, gần như là liều cả cái mạng già.

Vương Nguyên cúp điện thoại, xuống lầu. Đang lúc tò mò là ai đến tìm thì thân ảnh Trần Minh Hạo như thanh kiếm bén nhọn đập vào mắt cô.

Vương Nguyên ngay lập tức muốn xoay người lên lầu.

Tốc độ Trần Minh Hạo có lẽ nhanh hơn, nhanh chóng chặn lại đường lui của cậu.

Trần Minh Hạo nhìn thấy cậu mặc quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống, điều đó đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng... vợ cũ hắn có người bao nuôi. Chuyện này như một bạt tai vả vào mặt hắn, khiến hắn không còn mặt mũi nào.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn quả thực sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.

"Vương Nguyên! Cậu có biết xấu hổ hay không? Cậu không có đàn ông bên người thì không sống được hả? Làm thằng con trai cho người khác nuôi dưỡng rất vinh quang sao? Được lắm! Cho thằng khác đùa bỡn không bằng trở về bên cạnh tôi cho tôi đùa bỡn, một tháng thì cậu muốn bao nhiêu?" Hắn không biết vì sao bản thân lại tức giận như thế, chỉ là giận, giận, tức giận đến muốn giết người!

Vương Nguyên vốn không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo, còn ở đây la lối om sòm. Bảo vệ vẫn đứng không xa nhìn, vô tình một vài ánh mắt từ trong nhà cũng liếc nhìn ra. Sắc mặt cậu trắng bệch.

Cậu cố chết giãy dụa "Trần Minh Hạo, anh câm miệng!"

Tại sao ly hôn rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha cho cậu? Thật sự muốn bức cậu đến đường cùng mới hài lòng sao?

Vương Nguyên nhịn không được thét to: "Lúc trước người phản bội tôi là anh! Cút ra ngoài cho tôi, cho dù tôi có chết, cũng không chết bên cạnh anh!" Người này làm sao lại không biết xấu hổ chứ? Trước kia là mắt cậu mù loà mới chấp nhận gả cho hắn.

Âm thanh lớn như vậy, bảo vệ rốt cuộc cũng chạy đến.

Trần Minh Hạo trước khi rời đi, âm thanh nghiến răng nghiến lợi đe doạ: "Được! Vương Nguyên, cậu nhớ kỹ cho tôi. Cho dù có cần phải giết chết cậu cũng không để cậu bôi tro trét trấu lên mặt tôi"

Bảo vệ lên tiếng hỏi: "Vương công tử, cậu không sao chứ?"

"Tôi... không có việc gì" Vương Nguyên khoát tay, miễn cưỡng nâng khoé miệng, cố gắng khiến cho mình có chút bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ nỗi bất an trong lòng cậu.

Đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa, Vương Nguyên gắt gao che mặt mình.

Ngu ngốc, mày không phải đã thề sao? Không bao giờ rơi một giọt nước mắt vì hắn ta.

Vương Nguyên liều mạng nuốt ngược nước mắt vào trong, ôm lấy cuốn sách, cố gắng bình tĩnh.

Đúng vậy, cậu muốn đọc sách, cậu muốn đọc sách.

Bây giờ cậu còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, người đàn ông kia chỉ là một thứ bỏ đi không đáng quan tâm. Vương Nguyên, mày có thể... có thể...

Nhưng lồng ngực bỗng run rẩy, nơi yết hầu có chút nghẹn lại.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trần Minh Hạo lúc về đến nhà đã say khướt.

Vương Na Na vội chạy đến đỡ lấy hắn: "Anh rể, sao anh lại uống say như vậy?"

Trần Minh Hạo đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt ba phần giống với Vương Nguyên, bàn tay ngay lập tức bóp chặt cần cổ trắng noãn của Vương Na Na, hét: "Vương Nguyên, cậu còn mặt mũi mà trở về sao?"

Đôi mắt trợn trừng kia như muốn bóp chết cậu.

Vương Na Na sợ tới mức hô to, nhưng cổ bị bóp chặt khiến cô căn bản khó có thể phát ra âm thanh: "Anh rể... Em... em là... Na Na..."

Trần Minh Hạo đang trong cơn giận căn bản không nghe được một chữ, vẫn hung hăng bóp chặt cổ cô ta. Vương Na Na thiếu oxi đến trợn trắng tròng mắt.

Đến khi bà Trần phát hiện liền chạy đến, vội vàng nói: "Minh Hạo, con làm sao vậy? Mau buông tay đi. Cẩn thận chết người đó!"

Thần trí Trần Minh Hạo rốt cục thanh tỉnh, buông lỏng tay, cả người say khướt ngã nhào trên ghế sa lon.

Vương Na Na té trên mặt đất khó khăn ho khan liên tục. Hít vào, thở ra. Vừa rồi cô ta thật sự nghĩ mình sẽ bị bóp chết.

Nhìn người đàn ông mất bình tĩnh nằm trên ghế sa lon, Vương Na Na gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.

Cho dù có ly hôn, thằng con trai đó vẫn là âm hồn bất tán sao?

Anh trai... em thật hận anh.

Chương 22 : Ôn nhu của hắn

Vương Tuấn Khải vừa về đến nhà liền nhìn thấy Vương Nguyên đang lui cui nấu cơm trong nhà bếp.

Thấy hắn trở về, Vương Nguyên vội hỏi: "Còn có nồi canh, cũng sắp xong rồi"

Ngay lúc Vương Tuấn Khải từ phòng tắm bước ra, cũng là lúc Vương Nguyên vừa bưng những món ăn nóng hầm hập sắp lên bàn.

Hắn đối với tay nghề của cậu rất là vừa lòng, thậm chí còn thay đối từ người giúp việc ở lại trong nhà thành theo giờ cố định trong tuần. Vương Tuấn Khải đối với không gian riêng rất kỹ tính, nếu có thể hắn không muốn người lạ bước vào nhà hắn.

Trán của cậu vì nấu cơm mà chảy ra một chút mồ hôi, nhưng cho dù có như thế cũng không thể nào trên mặt lại trắng bệnh không chút huyết sắc. Mang chén cơm đặt trước mặt Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên áy náy nói: "Thật xin lỗi, hôm nay say mê đọc sách nên tôi nấu cơm hơi trễ, lần sau sẽ.."

Còn chưa chờ cậu nói xong, Vương Tuấn Khải đột nhiên đỡ lấy cả người Vương Nguyên, mày nhíu lại hỏi: "Sao vậy?"

"À... không sao" Vương Nguyên gượng cười nói.

Vương Tuấn Khải hơi hơi nheo mắt: "Tôi rất ghét nói dối". Lông mày hắn hơi nhíu nhưng khoé môi lại nhếch lên, thanh âm khó lường "Là do chồng cũ của cậu?"

Cõi lòng Vương Nguyên hung hăng nhảy dựng,thì ra hắn đã biết. Cũng đúng thôi, hắn là chủ nhân nơi này, người gác cổng nhất định sẽ kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.

Cậu còn nhớ rõ trừng phạt cùng lệnh cấm lần trước của hắn, nếu trả lời là đúng thì liền phạm vào cấm kỵ.

Ánh mắt rối loạn, nhớ đến lần đó, Vương Nguyên quả thực không biết là nên sợ hãi hay nên như thế nào nữa, loại trừng phạt này quả thực làm cho người ta suốt đời khó quên...

Không nghĩ tới hắn lại buông cậu ra, bưng bát cơm, tao nhã gắp thức ăn. Hắn thản nhiên nói: "Yên tâm, hắn sẽ không vào được lần nữa". Nhẹ nhàng buông một câu, thái độ khiến cho người khác âm thầm tin tưởng.

Sau đó, hắn không nhắc lại chuyện đó. Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lại vì phỏng đoán của chính mình mà đỏ hồng hai má. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ăn cơm.

Buổi tối, Vương Nguyên tiếp tục đọc sách.

Những thứ cậu muốn học thật sự nhiều lắm nhưng năng lực cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

Mười hai giờ, Vương Nguyên bắt đầu buồn ngủ, mí mắt muốn nhíu lại nhưng cậu không ngừng khuyên răn chính mình nhất định phải cố lên, không thể ngủ. Ngay lúc đang lim dim, sách đột nhiên bị rút đi.

Vương Nguyên bừng tỉnh, nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng đằng sau mình "Tôi vừa rồi là đang ngủ?". Cậu có chút cáu giận chán ghét chính mình, sao có thể ngủ được chứ? Còn có rất nhiều thứ chưa học được vào đầu.

Định cầm lại quyển sách, không ngờ Vương Tuấn Khải lại dùng một tay ném mạnh sách lên ghế salon. Ngay lúc Vương Nguyên đang kinh ngạc, hắn lại cúi người ôm cậu ném vào phòng tắm.

Vương Nguyên lập tức hít mạnh một hơi, có chút luống cuống, hắn không phải là muốn ở trong này...

Khóe miệng Vương Tuấn Khải khẽ nhếch, dưới ánh đèn mờ nhạt hắn có chút xấu xa lại đầy mị hoặc: "Muốn tôi giúp cậu cởi đồ sao?"

Hai má Vương Nguyên ửng hồng, vội vàng lắc đầu, liền giống như con chuột nhựa đã được lên dây cót.

Thấy đã qua nửa tiếng mà Vương Nguyên còn chưa có ra, Vương Tuấn Khải nhíu mi đẩy cửa đi vào lại thấy cậu lại nằm ngủ trong bồn tắm. Nước bên trong đã lạnh, Vương Nguyên vô thức cau mày, hai má vì hơi nước nóng mà hây hây đỏ, dường như vì lạnh mà vòng tay cuộn tròn thân thể lại.

Trên mặt Vương Tuấn Khải lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên ôm cậu ra khỏi bồn tắm. Do ngâm mình trong nước nên da thịt Vương Nguyên có vẻ trơn mềm. Lúc chạm phải da thịt cậu, hơi thở hắn đột nhiên tăng tốc.

Da thịt trắng mịn như thế, thân thể mê người, còn có trạng thái không chút đề phòng khiến cho bụng dưới hắn căng thẳng. (Nói hoa mĩ thế thôi chứ tẹt cái quần ra là tinh trùng thượng não khi chạm vào người Nguyên rồi, phải hơm Đao?)

Môi của hắn chậm rãi tới gần, dán lên đôi môi anh đào của cậu, giống như hấp thu mật hoa ngọt ngào, vòng tay chậm rãi buộc chặc vòng eo của cậu, hưởng thụ mỗi xúc cảm trên cơ thể xinh đẹp. Vương Nguyên vô ý thức khẽ rên rĩ mềm mại như con mèo nhỏ.

Nghe thấy tiếng ưm khẽ khàng, ánh mắt hắn đột nhiên sâu sắc, yết hầu phát khô.

Ngay lúc sắp không khống chế được cảm xúc, Vương Tuấn Khải lại vén khăn tắm che lấy thân thể cậu. Hắn không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì bản thân có thể khống chế được hay không. Hắn lần đầu tin tưởng lời nói của Lưu Nhất Lân: Nam nhân là một động vật giống đực.

Hắn ôm nam nhân vẫn còn ngủ say trong lòng trở về phòng.

Vô tình nhìn thấy trong sọt rác là những mảnh giấy dính tơ máu rất nhỏ thì hơi hơi nhíu mày.

Chương 23 : Lưu Chí Hoành khiêu khích

Vương Nguyên là người đầu tiên đến lớp, những sinh viên khác vẫn còn chưa đến.

Trước mặt Vương Nguyên là một quyển sách chuyên môn thật dày, trên đó đều đầy ấp từ ngữ chuyên môn bằng tiếng Anh. Cậu học đã lâu, nhưng những từ vựng này thật khó nhớ hết được, tuổi càng lớn thì trí nhớ cũng càng ngắn lại, dường như là nhớ trước quên sau.

Dạ dày lại đau, đau đến nỗi cậu phai bóp chặt bụng mình. Mấy ngày này vì phải đọc sách, thường cậu vẫn chỉ cần một gói mì ăn liền trụng nước sôi thì xem như thay thế cơm trưa, mà mỗi ngày cũng chỉ còn sáu tiếng để ngủ càng khiến dạ dày thêm không thể thích ứng.

Vương Nguyên thật giận chính mình, nếu không phải dựa vào thân phận của Vương Tuấn Khải, cậu làm sao có thể có mặt ở nơi này? Vương Nguyên, mày thật bất tài!

Hắn là Karry Wang, là đối tượng khiến cho người trong giới gốm sứ tôn sùng, chỉ cần được hắn để ý, giá trị con người lập tức tăng lên gấp trăm lần như là một bước lên mây. Nhưng giờ này khắc này, cậu tự ngẫm thật sâu, ở trước mặt hắn, cậu chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Một chàng trai trẻ trung bận bộ quần áo thời trang đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, nói: "Xin chào, em là Lưu Chí Hoành, anh tên gì?"

Trong giọng nói không thể che hết vẻ kiêu kỳ ngạo mạn. Cậu ấy là snh viên mới, diện mạo lại xinh đẹp mê người, đương nhiên được rất nhiều người theo đuổi.

Lưu Chí Hoành âm thầm đánh giá Vương Nguyên, thật muốn chế giễu. Một người con trai lớn tuổi như thế mà còn được phân đến lớp này học, nhìn liền biết không phải là người đặc sắc.

Vương Nguyên làm sao không phát hiện được hết hàm ý trong ánh mắt cậu ta, chỉ thàn nhiên trả lời: "Vương Nguyên"

Không đợi nghe xong tên của cậu, Lưu Chí Hoành đã kinh ngạc nhìn quần áo trên người cậu mà nói: "Quần áo anh đang mặt là của Dior sao? Là đồ giả à?" Bộ quần áo này là thiết kế mới nhất của năm, cậu ta từng nhìn thấy trên tạp chí. Bộ này biết bao người mong muốn có được nha.

Vương Nguyên không để ý, chỉ cười cười gật đầu nói: "Giả"

Lưu Chí Hoành hừ một tiếng, thầm suy đoán.

Khi đi học, Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, híp mắt đoán xem cậu rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Vương Nguyên đến đây chỉ vào ngày mà danh tiếng đã truyền đi rất xa, người nào cũng biết một nham nhân có sắc đẹp mê người hơn cả nữ nhân mới đến trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ, thậm chí còn có người thuê trẻ con đến vờ hỏi thăm tình hình của người đó.

Cậu ta thật không tin Vương Nguyên có lai lịch đơn giản. Một người bình thường đến không đáng nói, chuyên môn lại không có mà tay chân thì vụng về lúng túng, thế nhưng có thể nửa đường được vào nơi đây học tập, thật không phải là chuyện cười à?

Một cô gái trẻ bên cạnh đẩy đẩy cánh tay cậu ta nói: "Chí Hoành, cậu biết chưa? Hôm trước mình nhìn thấy cậu ta..." Cô gái hướng về phía Vương Nguyên bĩu môi "... được một chiếc xe đắt tiền rước đi, ít nhất cũng mấy trăm vạn đó. Ôi chao!"

Lưu Chí Hoành cười lạnh một tiếng... thì ra là thế!

Sau khi tan học, tốp năm tốp ba trong lớp tụm lại một chỗ thảo luận xem nên đi đâu ăn cái gì, hoặc là bànchuyện đi dạo phố. Không ai muốn đến bắt chuyện với Vương Nguyên, bọn họ căn bản là bài xích cậu. Nam sinh vốn dĩ cũng không có coi thường cậu nhưng vì ngại đội ngũ nữ sinh trong lớp nên vẫn là không đến bắt chuyện.

Vương Nguyên cất bút viết vào giỏ, khẽ thở dài. Tối nay sợ rằng lại phải thức khuya, mấy thứ này, cậu căn bản đều nghe không hiểu.

Lưu Chí Hoành chắn trước người cậu, nói: "Vương Nguyên, làm sao cậu vào được lớp bọn tôi? Mỗi ngày cái người đi xe hơi sang trọng đến đưa rước cậu là ai?" Sinh viên còn chưa về xung quanh đều vểnh tai, hứng thú vây xem.

Vương Nguyên hơi nhíu mi, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?" Cậu không thích thái độ hách dịch của cậu ta cùng với những ánh mắt xem thường xung quanh.

Lưu Chí Hoành nhíu mi, nói lớn: "Quan hệ? Tôi cũng không muốn bị người khác nói trung tâm đào tạo nghệ nhân nổi tiếng này có một trai bao"

--------

Đôi lời muốn nói : Trong truyện này, hình tượng của Hoành Hoành sẽ thay đổi chút ít, lúc đầu sẽ hơi giống bánh bèo nhưng lúc sau vẫn là nhân vật chính diện nhé, các Tiểu Thiên Nga đừng đánh ta *ôm đầu* và nhớ cho ta xin cái cờ mờ tờ, cả 1 động lực đối với ta đấy

Chương 24 : Chủ nhân và thú cưng

Bạn học xung quanh đều vây lại, rất hứng thú nghị luận to nhỏ.

"Cậu tại sao không chịu nói chuyện? Chột dạ sao?" Lưu Chí Hoành cay nghiệt cười lạnh nói, trong mắt đã tràn ngập khinh thường "Vẫn là do quan hệ mà vào đây, là một nam nhân có tiền cùng chức cao vọng trọng sao?"

Vương Nguyên đứng lên, bình tĩnh nhìn cậu ta hỏi: "Cậu thật muốn biết? Vậy tại sao không đi hỏi viện trưởng?"

Nói xong, cầm lấy cặp đi ra khỏi phòng học.

Lưu Chí Hoành ở phía sau giận đến vẻ mặt xanh tím, luôn có người theo đuổi như cậu ta mà lạ bị sỉ nhục như vậy, cậu ta phẫn hận cắn răng: "Vương Nguyên, cậu có bản lĩnh thì đấu với tôi. Nếu cậu có thể làm ra tác phẩm xuất sắc hơn tôi, tôi lập tức rời khỏi trung tâm!"

Cậu ta dám nói như vậy đương nhiên là có nắm chắc. Cậu ta biết tác phẩm của mình có lẽ không phải là thứ tuyệt nhất nhưng nếu đem ra so với Vương Nguyên thì khẳng định bỏ xa.

Vương Nguyên cũng không để ý gì tới, lập tức đi ra cổng trường. Ngược lại khiến Lưu Chí Hoành tưởng tượng mình là một đấu thủ bị bỏ rơi trên võ đài, đơn thân độc tấu, tức giận đến nổi trận lôi đình.

Vương Nguyên nghe phía sau có người xì xào bàn tán.

"Cậu xem, trên người cậu ta là quần áo và giày hiệu Dior mới nhất đấy! Nói không chừng thật sự là có người bao nuôi"

"Khuôn mặt cậu ta xem ra cũng chỉ có chút nhan sắc, ai mà muốn chứ?"

"Tôi đoán không chừng thì người bao nuôi cậu ta chắc là một ông già năm sáu chục tuổi, bụng phệ, xấu xí" (Nghe chưa Đao, năm sáu chục tuổi, bụng phệ xấu xí đấy :v)

"Không phải chuyện này trên báo vẫn xảy ra nhan nhản sao?"

Vương Nguyên nghe xong chỉ thản nhiên cười cười, những lời này cậu sẽ không để ở trong lòng, bọn họ muốn nói liền nói thôi.

Một chiếc Porsche màu lam dừng cổng, bên trong xe một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi bước ra, ánh mặt trời sáng lạng, đôi mắt đào hoa chợt lóe, hướng tới cổng trường phất tay.

Nữ sinh trước cổng lập tức hồng hai má, người nam nhân này rất đẹp trai, hơn nữa... Chiếc xe kia rất loá mắt nha!

Ngay cả Lưu Chí Hoành cũng nhịn không được mà nhìn sang, trên mặt tuy rằng còn duy trì vẻ mặt cao ngạo nhưng ánh mắt lại liếc tới.

Nhìn thấy nam nhân anh tuấn kia hướng mình đi tới, Lưu Chí Hoành quả thực kiêu hãnh cực kỳ, nâng cằm lên, đón nhận những ánh mắt hâm mộ xung quanh. Danh tiếng của cậu ta vốn không nhỏ, thường xuyên có nam sinh tỏ tình, thế nhưng cậu ta vẫn rất khinh thường. Mà hôm nay, người này cũng đủ để cậu ta bỏ xuống dáng vẻ cao ngạo của mình.

Nam nhân kia thế nhưng lại nghiêng người xuyên qua cậu ta, ôm lấy bả vai Vương Nguyên. Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Lưu Chí Hoành quả thực hết sức rực rỡ, thậm chí xung quanh còn có người che miệng cười khẽ.

Đôi mắt hoa đào của Lưu Nhất Lân nhay nháy, nhỏ giọng bên tai Vương Nguyên nói: "Bảo bối, anh giúp em một kiếp nạn, làm sao báo đáp anh đây nha?" Hiển nhiên, hắn cũng nghe thấy những lời nghị luận lúc nãy.

Vương Nguyên hơi nhíu mi, cậu không có thói quen đứng gần với nam nhân như vậy, còn có xưng hô ái muội. Mặc dù là bạn của Vương Tuấn Khải, cậu cũng chỉ gặp hắn có một lần không phải sao?

Lưu Nhất Lân biết nam nhân trước mặt này không giống với những cô gái hay người bình thường khác, vươn tay vô tội nói: "Được rồi, anh thừa nhận: núi băng bệ hạ phái nô tài đến đón nương nương"

Xe Lưu Nhất Lân đã loá mắt mà tài lái xe của hắn lại càng "loá mắt" hơn, xoay một phát 90 độ khiến cổng trường phải lung lay. Xe chạy đi chỉ để lại một chuỗi dài thanh âm sợ hãi cùng hâm mộ, chỉ có Lưu Chí Hoành là phẫn hận cắn chặt răng, xiết chặt nắm tay.

Bị đưa đến một bệnh viện.

Vương Tuấn Khải dường như chờ đợi có chút không kiên nhẫn, thường nhìn xem đồng hồ.

Lưu Nhất Lân huýt sáo, mang người ném qua: "Nhiệm vụ hoàn thành, nô tài cáo lui trước". Nói xong, hướng Vương NGuên nháy ánh mắt hoa đào.

Đáng tiếc, không ai cổ vũ.

Lưu Nhất Lân ủy khuất vội vàng chạy đi.

Vương Tuấn Khải cũng không có nói tiếng cảm ơn, nắm lấy cổ tay Vương Nguyên kéo vào trong đưa cho một vị bác sĩ Trung y dày dặn kinh nghiệm.

Bác sĩ cẩn thận bắt mạch, sau đó kê ra một đơn thuốc thật dài, phía trên đều là những vị thuốc Đông y, cũng kê sẵn số lần uống mỗi ngày và mỗi lần uống những gì.

Vương Nguyên cho đến tận khi lấy thuốc vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, thắc mắc nhìn nam nhân bên cạnh.

Thì ra hắn đang quan tâm đến căn bệnh viêm dạ dày của cậu sao?

Vương Tuấn Khải chú ý đến ánh mắt của cậu, cóvẻ không kiên nhẫn nói: "Không cần nhìn tôi với ánh mắt này, cho dù là động vật thì nó cũng muốn bản thân mình được khỏe mạnh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truim