Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Khách sạn

Bên trong 1 căn phòng của một khách sạn trang trọng, trên chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại, hai bóng người quấn quýt lấy nhau

Quần áo không biết từ lúc nào đã vương vãi ra khắp giường, mà trên giường một ngọn lửa nóng đang bốc cháy bừng bừng.

Vương Nguyên toàn thân nóng vô cùng, gắt gao quấn chặt lấy người đàn ông, cậu đã sớm quên mất mình là ai, cơ thể đã sớm cảm thấy đau nhức ngứa ngáy khiến cậu mất đi lý trí.

Đây là nơi nào? Tại sao cậu lại ở chỗ này? Tất cả mọi chuyện đều không để ý tới chỉ biết rằng lúc này 2 cánh tay cậu đang gắt gao ôm lấy tấm lưng màu đồng của người đàn ông, chỉ hận là cậu không thể cùng hắn quấn lấy nhau, hòa thành một mà thôi.

Sau một cuộc mây mưa nóng bỏng, sức lực của cậu dường như bị rút hết.

"A...............!" Vương Nguyên kêu lên 1 tiếng nhỏ, cả người phát run.

"Sao?" Hắn cắn lấy vành tai cậu, ở vành tai mà thổi 1 hơi nóng. Không thể không thừa nhận, người con trai này không dùng son phấn, vẻ thủy mị cũng được cho là một chàng trai thanh tú, lại thêm đó sở hữu một cơ thể xinh đẹp.

Đại não của Vương Nguyên đã sớm rơi vào trạng thái trống rỗng, trước mắt chỉ còn là 1khoảng màu trắng mờ ảo, cậu cảm thấy mình dường như hít thở không thông nữa rồi, sắp chết rồi, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó chưa đủ, không đủ, chỉ có thể hướng về phía người đàn ông xin giúp đỡ.

Khóe môi hắn nhếch lên 1 cách tà mị giống như thần Sáng Tạo ban hạnh phúc cho thần dân.

2 người qua đêm ở cùng 1 chỗ, không khí giữa 2 người tràn ngập hơi thở mờ ám khiến cho người ta chết vì say.

Dường như không còn chịu nổi được nữa, Vương Nguyên đưa ngón tay dùng sức nắm chặt lấy tấm ga trải giường, thân thể giống như chiếc thuyền nhỏ trôi vô định trên biển rộng. Cậu đột nhiên nhấc thắt lưng lên, hung hăng cắn lên bả vai hắn, giọng lanh lảnh hét lên: "Trần Minh Hạo! Đồ đốn mạt!"

Động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại, con ngươi ánh lên tia âm trầm nguy hiểm, hàm răng siết chặt, hắn tức giận nhìn về phía Vương Nguyên đang hôn mê.

Tốt! Lúc lên giường với hắn lại kêu tên người đàn ông khác! Cậu là muốn chết!

Vương Nguyên lại mất đi lý trí vừa dùng sức đánh lên thân hắn lại vừa sụt sịt khóc: "Trần Minh Hạo........Đại hỗn đản....Tại sao phản bội tôi, tại sao........." Khóe mắt rỉ ra1giọt nước mắt trong suốt như viên trân châu.

Trong mắt hắn lửa giận thiêu đốt, cúi xuống cắn lấy đôi môi run rẩy của cậu, chặn hết tất cả những lời nói đau khổ của cậu.

Hung hăng đè cậu xuống, hắn hung hăng trừng phạt người con trai to gan này. Hắn tiến vào để cho cậu hoàn toàn đắm chìm trong cơn bão tố mà hắn tạo ra.................

Ngoài cửa sổ, trời đã mưa rất to, nhưng cho dù mưa có lớn hơn nữa cũng không ngăn cản được màn kích tình này. Cho đến khi 1 tiếng thét chói tai lại ngọt ngào cùng với tiếng gầm khàn đục vang lên thì đây cũng được coi như khúc nhạc ngắn kết thúc

Nhưng rất nhanh, lại 1 màn khác tiếp diễn như thế

Mà cùng lúc đó, ở 1 góc nào đó bên ngoài khách sạn

Một cô gái nói trong điện thoại di động: "Đã bỏ thuốc vào rồi?"

"Tốt, làm tốt lắm,yên tâm, tiền tôi đã chuyển cho ông, không cần liên lạc lại." Nói xong liền bẻ gãy chiếc điện thoại vứt đi, khóe miệng vẽ ra 1 nụ cười âm độc.

Chương 2 : Bị chồng ruồng bỏ, được nhiều hay ít?

Sáng sớm hôm sau.

Vương Nguyên ngồi trên giường ôm đầu, phiền não nhớ lại. Rốt cuộc vì sao lại như vậy?

Ngày hôm qua, cậu bị mẹ chồng ác độc cố ý nhốt trên ban công, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy người chồng kết hôn cùng mình 5 năm Trần Minh Hạo cùng đứa em gái thân sinh Vương Na Na nằm trên ghế salon ở phòng khách, cơ thể hai người giao triền, khiến cho cậu thấy đây là một câu chuyện buồn nôn nhất trên đời.

Cậu đẩy mạnh cửa, tiến lên cho bọn họ mỗi người một cái tát, sau đó đến quán bar uống rượu...

Cậu nhớ rõ mình gọi rất nhiều loại rượu. Dường như cạn hết một chai nào đó, toàn thân nóng lên thần trí mơ hồ, sau đó nhào tới trong lòng 1 người nào đó. Vương Nguyên liếc mắt nhìn người đàn ông xa lạ còn đang ngủ say bên cạnh. Vì thế liền biến thành tình trạng hiện tại.

Vì sao lại như vậy? Vương Nguyên hung hăng vò đầu, cắn môi, hối hận muốn chết đi.

Đúng rồi!

Là bình rượu kia, bình rượu kia có vấn đề! Lúc ấy là cậu quá kích động, lại gọi không ít, căn bản không chú ý bồi bàn đã tráo đổi bình rượu, chết tiệt...

Người đàn ông ngủ say bên cạnh bỗng nhiên chuyển người lại, vươn cánh tay mạnh mẽ thon dài ra.

Vương Nguyên sợ tới mức vội né tránh, không nghĩ tới lập tức rơi xuống giường.

"A..." Cậu nhịn không được ngâm khẽ ra tiếng.

Người đàn ông kia bỗng nhiên mở mắt, Cặp ngươi như Hắc Thạch (đá đen), mẫn cảm như loài báo quét về phía cậu, toàn thân phát ra khí thế như tảng băng khiến cậu sợ tới mức ngẩn ra.

Người đàn ông này, không thể không nói rằng bộ dạng rất tuấn tú, mái tóc có một chút hỗn loạn, khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi thẳng cao, cằm thon gọn, nhất là đôi mắt lơ đãng kia nhưng lại có vẻ nhìn thấu lòng người khiến làm cho người ta nhịn không được tim đập rộn lên, toàn thân trời sinh tản ra một loại ngạo khí bức người, giống như vị thần Apollon cao cao tại thượng.

Vương Nguyên giật mình, cho đến khi ánh mắt mắt người đàn ông này nhìn xuống mới phát hiện, trên người mình trần trụi. Vương Nguyên kích động rút chiếc khăn trãi giường che lấy thân người.

Thanh âm của của người đàn ông có chút khàn khàn do mới vừa tỉnh giấc "Chàng trai, đưa cái đó cho tôi"

Vương Nguyên nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nhìn thấy một xấp giấy giống như quyển sách, chần chờ một chút cầm lấy đưa cho hắn.

Hắn nhanh chóng ghi cái gì đó trên một tờ giấy , rút ra ném cho cậu, lạnh lùng nói: "Chàng trai, cầm đi. Đây là giá của cậu"

Trải qua tối hôm qua, hắn đương nhiên biết được cậu không còn là xử nam.

Nghĩ đến tối hôm qua ở dưới người mình thế nhưng cậu ta lại gọi tên nam nhân khác. Hắn nheo đôi mắt lại trông rất nguy hiểm. Cái này chẳng phải là một sự sỉ nhục thật lớn với hắn sao?

Nhìn thấy tờ chi phiếu, Vương Nguyên sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như bị ai tát vào mặt. Hắn xem cậu là cái gì? Hàng hóa sao?

Hắn nghĩ có lẽ cậu chê không đủ, cười lạnh một tiếng, con ngươi tràn ngập sự miệt thị: "Không đủ? Bị chồng ruồng bỏ, cậu còn muốn tìm được cái gì ở trên người của tôi? Cậu chỉ có giá bấy nhiêu thôi"

Quả nhiên, mọi người đều là như vậy, giả dối lại ham hư vinh. Có lẽ, đêm qua chàng trai này cố ý nhào vào người hắn .

Nghe thấy lời sỉ nhục mình như vậy, hai nắm tay Vương Nguyên siết chặt, cậu kích động nói: "Ai nói tôi bị chồng ruồng bỏ? Tôi không phải, không phải!". Trái tim bị bóp nát đau đớn, như bị muối xát vào vết thương.

Hắn a một tiếng rồi bật cười, nửa người trên trần truồng cường tráng dựa vào thành giường, châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ. Khuôn mặt của hắn anh tuấn nhưng lời nói phun ra lại như dao găm rạch từng đường lên trái tim của cậu.

" Đêm qua, cậu kêu tên của một gã đàn ông, bị vứt bỏ sao? Tôi đoán..." Hắn làm điệu bộ nhàn hạ thong dong "Người đàn ông của cậu có vợ bé bên ngoài, có lẽ người phụ nữ kia cũng là một người rất thân với cậu. Cậu bị dấu diếm thật lâu, sau đó mới bắt gian tại trận, đúng không?"

Hắn nhìn thấy gương mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, thân người run rẩy như con cừu nhỏ. Nét trào phúng gợi lên trên khóe môi của hắn, biết mình đã đoán đúng, hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới, bình phán nói: " Như cậu, dáng người cứng nhắc, không có bất cứ thứ gì thú vị, vẻ mặt giống như một oán phụ bị vứt bỏ. Có người nào có thể chịu được cậu? Khuyên cậu nên học hỏi những người kia một chút, bằng không rất nhanh cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà"

Vương Nguyên tức giận đến cả người phát run, trái tim đau đớn như bị dao cắt. Cậu luống cuống mặc mớ quần áo rơi toán loạn trên mặt đất, từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu duy nhất, dùng sức ném trên người hắn.

" Vị tiên sinh này, cám ơn anh vừa rồi đã khen và khuyên tôi. Đây là chút quà đáp lễ và cũng chính là giá trị của anh. Còn nữa, tôi không cần anh xoi mói!"

Nói xong, tức giận mở cửa đi ra ngoài. "Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng sập lại.

Phía sau, bị ném vào người một đồng tiền xu, khuôn mặt hắn hoá thành màu đen, hai ngón tay thon dài kẹp lấy đồng xu, trong mắt xẹt qua một tia dị quang, giống như loài báo thấy được con mồi.

Vài giây sau, thanh âm điện thoại chợt reo vang.

" Khải, thế nào? Đêm qua có mất hồn không?" Thanh âm hứng thú của Lưu Nhất Lân từ phía bên kia điện thoại. Tối hôm qua hắn cố ý cùng với Thiên Thiên chuốc cho tên này say, không nghĩ tới sau đó lại phát sinh chuyện phấn khích như vậy.

Nhìn thấy núi băng ngàn năm khó lộ vẻ kinh ngạc nên bày mưu cho hắn tức chết.

"..." Bên kia điện thoại chính là hàn khí toả ra bốn phía của núi băng, tựa hồ xuyên thấu qua điện thoại khiến Lưu Nhất Lân thoáng run rẩy, thức thời câm miệng, cõi lòng lặng lẽ nức nở: Ô ô, núi băng thật đáng sợ...

Núi băng mặt lạnh nói: "Lân Tử, giúp tôi tra lý lịch cá nhân"

Chương 3 : Ân đoạn nghĩa tuyệt

Ra khỏi khách sạn, Vương Nguyên hốt hoảng chạy trên đường.

Cả đêm qua, ra khỏi khách sạn, Vương Nguyên hốt hoảng chạy trên đường.

Cả đêm qua, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện xảy ra với chính bản thân mình, cậu chỉ nghĩ tới việc buổi chiều chồng cậu đã phản bội cậu mà thôi.

Vương Nguyên tìm chỗ không người, ngồi xổm xuống hung hăng khóc một trận, khóc sưng cả hai mắt, sau đó lau khô nước mắt đứng lên, tiếp tục về nhà.

Còn có việc chờ cậu giải quyết.

Vừa mở cửa ra cậu đã nhìn thấy Trần Minh Hạo xanh mặt ngồi chờ cậu ở trong phòng, bên cạnh là Vương Na Na dựa vào hắn giống như đang trấn an hắn.

Khóe miệng Vương Nguyên co giật, mới chỉ qua một đêm đã tiến tới loại quan hệ hày, đúng là em gái tốt.

Thấy bộ đồ cậu mặc trên người nhăn nhúm, trên người còn có mùi rượu, Trần Minh Hạo giận dữ nói "Cậu đã đi đến chỗ nào rồi, cả người toàn mùi rượu, có phải đã cùng với gã đàn ông nào lêu lổng rồi không?" Nghĩ đến ngày hôm qua bị cậu tát, hắn điên tiết lên.

Vương Nguyên không lên tiếng, cậu cần yên tĩnh một chút để suy nghĩ lại.

Ngược lại, Vương Na Na lại thấy sốt ruột, vội vã kéo cánh tay anh rể "Anh rể, anh đừng giận, anh ấy sẽ không, anh, sao anh không nói? Anh, anh nói gì đi chứ!"

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em gái tràn đầy lo lắng, thanh khiết như con mèo nhỏ, nhưng ai có thể nghĩ rằng chính con mèo nhỏ này lại câu dẫn anh rể mình cơ chứ.

Vương Nguyên sảy bước chạy về phía trước, khuôn mặt không một chút cảm xúc khiến Vương Na Na run bắn lên.

Chỉ thấy Vương Nguyên thoáng cái đã bắt được cánh tay trắng nõn của em gái, cậu thét chói tai, sau đó đẩy em gái ra ngoài cửa, hung hăng đóng lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc lóc thảm thương của Vương Na Na, đạp cửa hướng anh rể xin giúp đỡ.

Trần Minh Hạo không nghĩ tới người vợ thường ngày nhu thuận thế nhưng bây giờ lại bộc phát đến như vậy, lập tức nói "Cậu làm gì vậy?"

Vương Nguyên không thèm để ý, hít một hơi, giọng run run nói "Trần Minh Hạo, tôi hỏi anh hai vấn đề, thứ nhất: Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?"

Trần Minh Hạo nhìn cậu khó hiểu nói: "5 năm"

Vương Nguyên giật giật khóe miệng, tay ôm lấy ngực đau đớn, cố nén lại thanh âm run rẩy "Vấn đề thứ hai, anh, có yêu tôi không?"

"Yêu!"

Trần Minh Hạo nói, trong mắt lộ rõ vẻ lúng túng, vẻ mắt có chút xấu hổ.

Vương Nguyên nhìn hắn, nước mắt bắt đầu lăn dài, cậu nói "Đã yêu 5 năm vậy tại sao không bằng một Vương Na Na cơ chứ? Cô ấy là em gái của tôi..."

Một giọt nước mắt rơi xuống, cậu gắt gao nén lại.

Cậu vì cái nhà này chịu nhiều khổ cực, mỗi ngày đều im lặng chịu đựng mẹ chồng mắng mỏ lấn áp, không thể tưởng tượng nổi, người chồng 5 năm yêu thương cùng với em gái cùng lớn lên từ nhỏ lại có thể cùng nhau phản bội cậu!

Cậu vì bọn họ mà bỏ qua tất cả, bỏ đi thứ cậu yêu thích nhất – nghệ thuật gốm sứ, cuối cùng lại được báo đáp như vậy...........

Trần Minh Hạo nhìn bộ mắt bi thương của cậu, không đành lòng muốn đỡ cậu dậy lại bị Vương Nguyên né tránh.

Cậu khàn khàn thét lớn "Trần Minh Hạo! Chúng ta ly hôn!" Chỉ một câu nói mà giống như cậu đã dùng hết sức lực còn lại để nói ra.

"Ly hôn?" Sắc mặt Trần Minh Hạo bỗng dưng biến đổi "Cậu còn muốn ly hôn với tôi sao?"

Hắn là tổng tài của Trần thị, chưa bao giờ có người nào dám nói chuyện với hắn như thế. Nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, trên đời này,làm gì có thằng đàn ông nào chung tình cả đời với vợ đâu? Hắn có thể chung sống được với cậu 5 năm, đã là hết lòng quan tâm rồi. Thế mà cậu còn đòi ly hôn với hắn sao?

Tôn nghiêm của Trần Minh Hạo bị đụng chạm, hắn nghiêm mặt quát "Được! Ly hôn thì ly hôn! Tôi còn muốn xem cậu rời khỏi tôi như thế nào! Tới lúc đó đừng bò tới cầu xin tôi!"

Vương Nguyên nhẹ nhàng hạ thấp khóe miệng "Yên tâm! Sẽ không đâu! Chia một nửa tài sản tôi sẽ ký tên!"

Sắc mặt tần Minh Hạo lại một lần nữa biến đổi "Cái gì? Một nửa tài sản? Cậu điên rồi sao?"

"Luật hôn nhân quy định, vợ chồng hai bên cùng hưởng tài sản, sau khi ly hôn thì hai bên sẽ có quyền hưởng một nửa tài sản, nếu không đồng ý, chúng ta ra toàn án!" Nói ra lời này, tim cậu như chết đi, như tan ra thành bụi.

Không phải họ thứ quan tâm nhất chính là tiền hay sao?Được, cậu sẽ đánh vào chỗ này moi từng miếng ra, để cho họ nghĩ đến cậu vừa thương vừa hận cũng không tốt lắm, cứ để cho họ tự thấy thống khổ vẫn hơn.

Hiện tại cậu đã mất hết rồi, cái gì cũng không sợ nữa rồi, muốn làm loạn thì sẽ làm nháo cả cái thành phố này lên cho mọi người biết, để mọi người nhìn hắn với con mắt ghê tởm.

Trần Minh Hạo nghe cậu nói muốn một nửa tài sản, thấy được cái gọi là dù chết cũng phải có của cậu, hắn giận dữ nói "Cậu mơ đi! Tôi nói cho cậu biết, một cắc cậu cũng không lấy đi được, cút cho tôi!"

Cửa vừa mở, Vương Na Na hoảng sợ nhào vào trong lồng ngực của Trần Minh Hạo, thân mật như người yêu, giống như bọn hắn mới chính là kết hôn 5 năm, lại cùng nhìn Vương Nguyên chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.

Thân thể gầy yếu của Vương Nguyên vừa đi ra đến cửa run run như muốn ngã nhào, nhưng cậu vẫn kiên trì đứng thẳng dậy.

Thân hình mỏng manh đón lấy gió, nước mắt trong suốt hòa vào trong gió lạnh, lặng yên không tiếng động.

Cậu thề, đây là lần cuối cùng cậu vì bọn họ mà khóc.

Chương 4 : Ranh giới cuối cùng

Những ngày gần đây, một vụ ly hôn ở thành phố S khiến dư luận xôn xao – Tổng tài tập đoàn Trần thị cùng người vợ lớn ly hôn, nghi ngờ rằng có tiểu tam xen vào.

Nhất thời liền trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán lúc rảnh rỗi. Báo chí tập san lại càng đoán già đoán non về các nguyên nhân, tuy nhiên cuối cùng đều quy kết cho hai chữ: Tiểu tam. Thậm chí có người đoán,tiểu tam này có phải hay không chính là cô em vợ của Trần Minh Hạo.

Nhìn thấy tin tức trong tờ báo cầm trên tay, khóe mắt xẹt qua một tia hứng thú.

Không nghĩ tới, người con trai này lại thú vị như vậy.

Vương Nguyên phải không?

Cho tôi xem xem, cậu có thể làm đến mức nào đi.

Bên cạnh, Lưu Nhất Lân một thân quần áo bảnh bao, bộ dáng hoa hoa công tử, miệng ngậm quả táo đi tới. Vừa đi vừa nháy đôi mắt hoa đào đến các cô gái xinh đẹp trong quán bar, mặt khác lại liếc đến tin tức trong tờ báo, nói: "Khải, làm sao cậu lại thay đổi đột ngột thích xem tin tức loại này vậy?"

Đối diện, Dịch Dương Thiên Tỉ ôm bạn gái, ái muội cười nói: "Lân Tử, đầu óc cậu nên vứt đi cho rồi. Đã quên vài ngày trước, người nào đó muốn cậu đi tra gì đó sao?"

Ba người bọn hắn chơi với nhau từ lúc còn mặc tã, cứ xem như là trúc mã đi.

Ánh mắt Lưu Nhất Lân sáng ngời, nói: "Người con trai kia a! Mình cứ nghĩ là cậu trong lúc rãnh rỗi nên chơi đùa, cậu sẽ không động tâm chứ? Cậu ta... cậu ta... cậu ta chính là người con trai ly hôn trên báo?"

"Hai ngươi đoán đi?" Bàn tay hắn chống cằm, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát bờ môi mỏng. Hắn vươn tay với đến ly rượu đưa lên miệng nhấp, không nói gì thêm.

Lưu Nhất Lân cùng Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhau nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bọn hắn là trúc mã, từ nhỏ đã hiểu nhau như lòng bàn tay.

______________________

Bên kia.

Vương Nguyên nhìn thấy tin tức thêu hoa vẽ bướm, đây đúng là kết quả cậu muốn đạt tới, thực sự là cũng nên cảm ơn mấy cái tạp chí rãnh rỗi không có gì làm này. Cô em gái vô tội đáng thương kia của cậu, giờ phút này khẳng định đang làm nũng nằm trong lòng anh rể đòi an ủi rồi.

Khoé miệng Vương Nguyên thoáng hiện một nụ cười khổ, đơn giản như vậy, lại chua xót như vậy.

"Vương công tử, cậu chuẩn bị xong chưa? Phiên toà sắp mở rồi" Luật sư đi tới nhắc nhở.

Vương Nguyên gật gật đầu. Cậu mới vừa cùng cha mẹ nói chuyện qua điện thoại, cũng không phải là cuộc đối thoại thoải mái.

Bọn họ nói như thế nào?

"Con còn biết xấu hổ hay không? Phải khiến mọi người nháo lên hết mới vừa lòng sao? Ra toà, con nhất định phải như vậy sao? Nếu con kiên trì muốn kiện thì cũng đừng tiếp tục nhìn mặt cha mẹ nữa"

Cậu trả lời như thế nào?

Một chữ – "Kiện"

Cha mẹ cậu, cả đời chỉ quan tâm đến hai chữ thể diện, dường như nó so với hạnh phúc của con cái chính mình quan trọng hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần vậy.

Không, không, những lời này cậu nói sai rồi. Hạnh phúc của con cái đối với họ rất quan trọng.

Vì Na Na có thể tiếp tục đến trường, bọn họ yêu cầu cậu bỏ học. Vì Na Na có thể đi du học, bọn họ dung túng cậu từ mười tám mười chín tuổi liền ở bên ngoài đi sớm về tối làm công. Mà bây giờ vì hạnh phúc của Na Na, bọn họ cam nguyện đối với hạnh phúc của cậu – có mắt không tròng!

Cậu cả đời này đều vì người khác mà sống. Lúc này đây, cậu nhất định phải vì chính mình mà sống nhiều hơn một lần!

Vừa đi vào căn phòng, vô số ánh đèn flash vây quanh như ruồi bọ chen chúc khiến cho cậu mắt mở không nổi.

"Chào cậu, xin hỏi cậu chính là phu nhân Trần tổng tài phải không? Cho hỏi hai người vì sao phải ly hôn? Là do Trần tiên sinh yêu đương vụng trộm sao?"

"Có tin đồn rằng tiểu tam chính là em gái thân sinh của cậu, xin hỏi tin đồn này có đúng hay không? Xin cậu trả lời một chút!"

" Xin hỏi cậu đối với vụ kiện này nắm bao nhiêu phần trăm thắng kiện?"

...

Vô số vấn đề giống như làn sóng đánh tới khiến cho không người nào đỡ được.

Vương Nguyên không nói được một lời, xuyên qua những ánh đèn chớp nháy, cậu đứng thẳng người tiếp tục bước vào, bộ vest trắng phía sau theo cước bộ nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như thiên sứ, lại giống như một vị đấu sĩ cô độc.

Chương 5 : Bức hình không sạch sẽ.

Trình tự những việc phải làm luật sư đã nói trước cho Vương Nguyên biết, trước khi phiên tòa mở, cậu ngồi ở phòng bên ngoài chờ.

Trần Minh Hạo ngồi cùng với cậu, cách một lối đi nhỏ, chân vắt chéo lên nhau, trên khuôn mặt lãnh khốc lộ ra vẻ âm trầm. Bên cạnh là em gái Vương Na Na cùng mẹ chồng trước đây của cô, họ dùng ánh mắt giết người nhìn cậu.

Nhưng Vương Nguyên lại không nhìn họ lấy một cái, vì cậu biết rằng, từ giờ khắc này, bọn họ chính là kẻ thù của nhau.

Luật sư của Vương Nguyên là bạn học thời trung học của cậu, cũng không phải là cậu không muốn tìm một luật sư nổi tiếng nhưng nhìn lại thì chả có mấy luật sư dám công khai đối đầu với Trần thị! Đối đầu với Trần thị chẳng phải là chán sống rồi sao?

Luật sư này mặc dù còn trẻ, nhưng vụ kiện này, phần trăm thắng kiện là rất lớn, dù sao cũng là do chồng trăng hoa bên ngoài trước, rõ ràng là không tuân theo đạo đức hôn nhân, thẩm phán cũng là một người vợ, nhất định sẽ dựa vào điểm này mà đồng tình, cũng sẽ nghiêng về kẻ yếu thôi.

Vương Nguyên tự trấn an mình, nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng!

"Thưa Quý Tòa, trong cuộc hôn nhân này, trước giờ thân chủ tôi đều tuân thủ theo đúng nghĩa vụ của mình, giúp đỡ chồng, thay chồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truim